Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Một Quyền Đánh...

2024-11-20 20:56:05

Lục Vân Tiêu quả thực buồn bực tới cực điểm.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một tên tạp dịch thối bị hắn tùy ý chà đạp, mấy ngày ngắn ngủi sau đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.

- Nói thế nào, Lục Vân Tiêu, ngươi có phục hay không?

Diệp Hàn lạnh lùng nhìn hắn.

- Ta không phục!

Lục Vân Tiêu gào lên:

- Ngươi nhất định là gian tế, Diệp Hàn, ta đã nhìn thấu tất cả của ngươi, ngươi xong đời rồi.

- Không phục, ta đánh tới khi ngươi phục!

Diệp Hàn bước ra phía trước, một quyền đánh xuống.

Ầm!!!

Kình khí cuồng bạo xen lẫn một đạo thần lực, đánh vào trong cơ thể Lục Vân Tiêu.

Lục Vân Tiêu kêu thảm thiết, lực lượng của Diệp Hàn sao có thể là thứ mà một võ giả Thần Lực tầng ba như hắn có thể tưởng tượng được.

- Vẫn không phục?

Diệp Hàn lại đánh thêm một quyền, mấy cái răng của Lục Vân Tiêu văng ra ngoài.

Nhìn Diệp Hàn không hề kiêng dè mà đánh xuống từng quyền một, rất nhiều đệ tử tạp dịch xung quanh đều ngây người.

Một màn này đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Đường đường là đệ tử ngoại môn, Lục Vân Tiêu Thần Lực tầng ba, vậy mà bị một tên đệ tử tạp dịch mới vào không được mấy ngày đánh cho không có sức hoàn thủ.

- Đồ vô dụng!

- Vào tông môn hơn mười năm, vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn.

- Mỗi ngày dựa vào việc làm chó săn cho người khác để sống, thể hiện uy phong của ngươi trước mặt một đám đệ tử tạp dịch sao?

Trên mặt Diệp Hàn hiện lên vẻ tàn nhẫn:

- Ngươi tự mình đưa tới cửa, đó chính là tự tìm đường chết, cho dù hôm nay ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ tự mình đi tìm ngươi, tự tay giết ngươi, để cho ngươi biết rõ có người có thể trêu chọc, có người không thể trêu chọc.

Lục Vân Tiêu mặt mũi đầy máu, nguyên lực toàn thân bị đánh tan, sớm đã không còn sức phản kháng, lúc này hắn cố gắng mở to mắt, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Hàn.

Hắn đột nhiên lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực.

- Tên khốn, lệnh bài của Doãn sư tỷ ở đây, ngươi dám động vào ta, Doãn sư tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lục Vân Tiêu thê lương gào thét.

- Doãn sư tỷ, lại là Doãn sư tỷ?

- Ngươi là cháu trai của nàng sao? Quan tâm nàng như vậy.

Diệp Hàn vô cùng chán ghét, đưa tay lên trực tiếp đánh nát lệnh bài.

Một tấm lệnh bài rách nát cũng dám cáo mượn oai hùm, thật sự coi nàng là người nói một là một, nói hai là hai, Thư Viện này là của nhà nàng sao?

Giơ tay nhấc chân, máu tươi bắn tung tóe!

Khí hải của Lục Vân Tiêu bị một quyền đánh nát, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Thần Lực Phong.

- Ngươi chết không yên lành...

Lục Vân Tiêu hoàn toàn phát điên, khí hải bị đánh nát, hắn xem như thật sự trở thành phế nhân, từ nay về sau, bất cứ ai cũng có thể chà đạp hắn.

Diệp Hàn không để ý tới hắn nữa, mà xoay người nhìn về phía rất nhiều đệ tử tạp dịch ở đây:

- Lục Vân Tiêu, ỷ vào tư lịch, làm việc ngang ngược, ức hiếp chúng ta, các ngươi ai muốn ra tay với hắn? Bây giờ chính là cơ hội.

Mọi người ở đây im lặng, cúi đầu xuống.

- Ta tới!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Nhất Kiếm đột nhiên đứng dậy, cầm lấy cây roi dài ở bên cạnh, hung hăng quất xuống.

Lục Vân Tiêu đã bị phế liên tục kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa, không ngừng chửi rủa.

Đáng tiếc hắn càng mắng chửi, Triệu Nhất Kiếm càng ra tay tàn nhẫn.

Nhiếp Viễn và Hà Thanh Phong liếc nhau, lúc này cũng đứng dậy, cắn răng, giẫm một cước lên người Lục Vân Tiêu...

Ba người quả thực đánh đến đỏ mắt, trước khi Diệp Hàn tới, bọn họ bị Lục Vân Tiêu tra tấn đến mức sống không bằng chết, lúc này toàn bộ đều trả lại.

Không biết từ lúc nào, Nhiếp Viễn tỉnh táo lại trước, kinh ngạc nhìn Lục Vân Tiêu trên mặt đất, sắc mặt đại biến.

Hắn vội vàng kéo Triệu Nhất Kiếm và Hà Thanh Phong lại:

- Đánh nữa hắn sẽ chết!

- Không cần lo lắng!

Diệp Hàn nhìn ba người:

- Lục Vân Tiêu bắt nạt các ngươi, đều là vì ta, chuyện này, ta sẽ chịu trách nhiệm.

Ba người Nhiếp Viễn trầm mặc, sắc mặt biến ảo, nội tâm giằng xé.

Đột nhiên, Nhiếp Viễn mở miệng:

- Diệp Hàn huynh đệ, không cần phải nói nhiều, Lục Vân Tiêu này làm việc không kiêng nể gì cả, không coi chúng ta ra gì, chỉ hận thực lực không đủ, hôm nay nhân cơ hội này hảo hảo trút giận, nếu Thư Viện trách tội xuống, đương nhiên cũng có một phần trách nhiệm của ta.

- Không sai, chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn, nếu chuyện này để huynh đệ ngươi một mình gánh vác, ta thật sự áy náy, tương lai tâm cảnh không thông, kiếm đạo nhất định không thể đột phá.

Triệu Nhất Kiếm cũng nói.

- Cũng có phần của ta!

Hà Thanh Phong cười nói.

Những người khác xung quanh đã sớm tránh xa, âm thầm cười nhạo ba người Nhiếp Viễn, mấy người này cũng chỉ tới Thư Viện sớm hơn Diệp Hàn nửa tháng mà thôi, tuổi trẻ khí thịnh, làm việc hấp tấp, đúng là mấy tên nhóc con.

E rằng bọn họ không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, từ trước tới nay đều chỉ có đệ tử ngoại môn chà đạp đệ tử tạp dịch, nào có người nào dám phạm thượng?

- Các ngươi nghĩ quá nghiêm trọng rồi!

Diệp Hàn cười nói:

- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Nói xong, hắn nhìn về phía Nhiếp Viễn:

- Ta muốn tấn thăng thành đệ tử ngoại môn, cần phải đi đâu?

- Cái gì?

- Ngươi muốn trở thành đệ tử ngoại môn?

Ba người Nhiếp Viễn kinh ngạc nhìn Diệp Hàn.

- Không sai, ta đã bước vào Thần Lực nhất trọng, nếu không làm sao có thể đánh bại Lục Vân Tiêu?

Diệp Hàn bình tĩnh nói.

- Tốt tốt tốt, Diệp Hàn, nếu ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, hôm nay đúng là một chuyện nhỏ.

Nhiếp Viễn hưng phấn nói:

- Tấn thăng làm đệ tử ngoại môn rất đơn giản, đi tới khu tu luyện là được.

Diệp Hàn:

- Dẫn đường.

...

Luân Hồi Thư Viện, khu tu luyện.

Nhìn ra xa, toàn bộ khu tu luyện rộng ít nhất ngàn mẫu, vô số đệ tử tụ tập ở đây, đổ mồ hôi tu luyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bắt mắt nhất chính là hơn trăm tấm bia đá màu tím, phía trước mỗi tấm bia đá đều có không ít đệ tử, một số người không ngừng ra quyền, oanh kích bia đá, dường như đang tu luyện võ kỹ.

- Lớn như vậy sao?

Đến khu tu luyện, Diệp Hàn vô cùng chấn động.

Chỉ một khu tu luyện, đã có thể bằng mấy chục tòa nhà của Diệp gia, gần bằng nửa tòa thành Viêm Thành.

- Đúng vậy, đây chỉ là nơi tu luyện của đệ tử tạp dịch chúng ta và đệ tử ngoại môn.

Nhiếp Viễn ở bên cạnh nói:

- Trong Thư Viện, phàm là trở thành đệ tử nội môn, đều sẽ có một ngọn núi thuộc về mình, trong núi cái gì cần có đều có, căn bản không cần phải tới nơi này nữa.

- Ngọn núi của mình?

Diệp Hàn nhìn Nhiếp Viễn.

- Đúng vậy, nghe nói trong những ngọn núi đó, đều có minh văn đại trận cường đại, có thể hội tụ thiên địa nguyên khí, địa mạch chi khí, biến cả ngọn núi thành phúc địa thích hợp nhất để tu luyện.

- Ở trong đó có thể trồng linh dược, nuôi Yêu thú, diễn luyện võ đạo, tiêu dao tự tại, sẽ không có người quấy rầy.

Nhiếp Viễn nói đến đây, trong mắt tràn đầy vẻ hưởng hướng.

Đối với đại đa số đệ tử của Thư Viện mà nói, giấc mơ lớn nhất chính là có một ngày trở thành đệ tử nội môn, có một ngọn núi thuộc về mình.

- Những tấm bia đá kia, là dùng để tu luyện võ kỹ sao?

Diệp Hàn giống như một tên nhà quê lần đầu lên tỉnh, đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy xa lạ và khao khát.

Nói đứng lên hắn vừa mới gia nhập Thư Viện, đã đi tới Yêu Ma Lĩnh một chuyến, cũng không quen thuộc với Thư Viện.

- Không phải, đó gọi là minh văn Bia, dùng để kiểm tra cảnh giới, còn có tác dụng kiểm tra thần lực, minh văn Bia có thể giúp chúng ta biết được sự tiến bộ của mình bất cứ lúc nào.

Nhiếp Viễn giải thích.

- Thú vị!

Ánh mắt Diệp Hàn sáng lên, toát ra vẻ hứng thú.

- Nhìn thấy bọn họ không? Bên ngoài khu tu luyện, những người đứng dưới chín cây cổ thụ kia, đều là lão sư phụ trách việc tấn thăng của chúng ta.

Lúc này, Nhiếp Viễn chỉ về phía xa xa nói.

- Được!

Diệp Hàn đi về phía trước.

Nhìn thấy dưới gốc cây cổ thụ đầu tiên, một nam tử trung niên đang lim dim mắt, ngáp ngắn ngáp dài một cách nhàm chán.

- Tiền bối, ta muốn tấn thăng làm đệ tử ngoại môn, tới đây để tham gia khảo hạch.

Diệp Hàn cung kính nói.

- Tên họ, còn có lệnh bài thân phận nữa, đưa ta xem thử xem.

Trung niên nam tử lười biếng mở miệng, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

- Ta là Diệp Hàn!

Diệp Hàn nói xong, đưa lệnh bài ra.

- Ừm, minh văn bia bên cạnh này, ngươi dùng toàn lực xuất quyền, đánh ra mười đạo bia văn, liền có thể tính là thông qua khảo hạch.

Người trung niên rất thẳng thắn.

Diệp Hàn gật gật đầu, đi tới trước tấm bia đá bên cạnh, hít sâu một hơi, nội tâm có chút kích động.

Cuối cùng cũng sắp trở thành đệ tử ngoại môn rồi!

Đối với khảo hạch này, hắn quả thật không có bất kỳ lo lắng nào.

- Chờ một chút!

Ngay khi Diệp Hàn sắp xuất quyền, một giọng nói lạnh như băng từ đằng xa truyền đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Số ký tự: 0