Quần nhỏ in hìn...
2024-10-25 09:47:01
p class="watch-page-fiction-content">Giờ cũng đã 17 giờ chiều, anh liền đóng máy tính lại, muốn đến siêu thị mua chút đồ về nấu cơm tối, nhưng trước khi đi phải trở về phòng xem thử cô ngốc kia đang làm gì. Lần này cô đang an tĩnh dùng chỉ thêu một vài thứ linh tinh trên vải, rất tinh xảo. Anh nhẹ cất giọng:
-"Cô ở nhà, không được chạy lung tung, tôi ra ngoài một chút sẽ về ngay" Cô cũng ngoan ngoãn gật đầu, Nam Phong yên tâm rời đi.
Trong siêu thị, anh không biết sẽ mua gì, cũng không biết hôm nay sẽ nấu món gì cho cô ăn liền nhặt mỗi thứ một ít. Đang loay hoay chọn đồ bỏ lên xe đẩy thì anh bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đồng Nhã lại khoác tay rất thân thiết cùng người đàn ông bên cạnh. Anh vội vứt lại chiếc xe đẩy đi theo cặp đôi kia, nhưng đến khi tới tầng 5 thì mất dấu cặp đôi kia, anh vội chấn an bản thân đã nhìn nhầm rồi, Đồng Nhã sẽ không phản bội anh, vả lại cô ấy đang chăm chỉ ở nước ngoài xa xôi để đóng phim mà. Nghĩ thế anh cũng yên tâm quay lại tầng 1 tiếp tục mua đồ quay về nấu cơm, nhưng anh nào có biết người phụ nữ khi nãy là Đồng Nhã và cô ta còn đi cùng tình nhân của mình. Tức là anh đang là một chú kì lân đáng yêu trong mắt cô ta.
Khi anh quay lại thì đồ đã bị nhân viên ở đây thu dọn lại theo quầy, xe đẩy cũng đã được cất và anh phải đi chọn lại. Quay trở về nhà trời cũng đã tối mịt, anh bước vào nhà nhưng chẳng có lấy một ánh điện, như nhớ ra ở nhà còn có một con mèo ngốc đang đợi anh trở về nấu cơm, anh liền bật điện trong nhà lên rồi lên phòng ngủ chính tìm cô.
Cửa phòng được mở ra bên trong vẫn là một màu tối mịt còn có cả tiếng thút thít nho nhỏ:
-"Phong Phong, sao anh lâu về vậy? Anh trở về đi, Tiểu Kỳ sợ, Tiểu Kỳ đói, Tiểu Kỳ muốn anh."
Tiếng thút thít như dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua tim anh. Bỗng anh nhận ra ở nhà vẫn có một vật nhỏ đang chờ, mong anh trở về. Trong lúc sợ hãi nhất cô vẫn là nhớ đến anh như vậy, khiến anh quên cả yêu cầu của mình trước lúc ra ngoài với cô. Đèn được mở lên, ở sát vách tường là một thân ảnh nhỏ đang ngồi bó gối, úp mặt xuống hai chân, thân thể vẫn run rẩy chẳng ngớt. Anh vội đến muốn bế cô lên giường, Giai Kỳ liền giẫy nẩy:
-"Trộm,....Đừng có chạm vào tôi." Vừa nói tay chân vừa khua loạn xạ trong không chung.
-"Là tôi, là tôi. Tôi về rồi. " Anh vội vàng trấn tĩnh cô. Lúc này cô liền òa khóc lớn hơn ôm trầm lấy anh.
-"Anh sao đi lâu vậy hả? Ở nhà trời tối rất đáng sợ."
-"Em muốn đến bật điện nhà trước để khi anh trở về sẽ không bị trời tối dọa sợ. Nhưng vừa đặt chân xuống đất thì đau quá liền đứng không vững mà ngã, nên ngay cả điện phòng cũng chưa bật được. Anh đừng có giận em, rất đáng sợ."
Hóa ra cô lại lo cho anh đến như vậy sao, còn ngây thơ đến mức nghĩ anh cũng có nỗi sợ giống cô. Anh bất giác mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên lại cảm thấy rất có cảm tình với cô mọi chán ghét từ trước đến nay đều như tan biến.
-"Thật ngốc, lần sau ra ngoài tôi sẽ chú ý bật điện giúp em. Còn nữa, tôi không có sợ bóng tối giống em."
-"Em không có ngốc." Cô kịch liệt phản kháng, trước hành động đáng yêu này anh cũng chỉ còn cách đồng thuận chấp nhận.
-"Được, nghe em, tôi kiểm tra vết thương cho em một chút, khi nãy ngã xem có ảnh hưởng gì không?" Nói rồi anh nhẹ nhàng bồng cô đặt lên trên giường. Đầu tiên, anh kiểm tra vết thương ở hai bên chân, có chút rướm máu, anh liền lau rửa lại một chút rồi thay băng. Sức chịu đựng của cô khá kém nên khi lau rửa vết thương dù đã nhẹ nhàng nhất có thể nhưng cô vẫn xuýt xoa. Nhưng qua chuyện này lại làm cho cô bị chìm vào dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu của anh.
Đến vết thương ở bụng có chút khó xử. Vì cô bị thương ở bụng để tránh va chạm giữa cạp quần và vết bỏng thì cô phải mặc những chiếc váy liền thân nhẹ nhàng dài đến đầu gối. Đồng nghĩa với việc nếu anh kiểm tra vết thương phải kéo chiếc váy lên qua bụng làm anh có chút phân vân, nhưng anh lại nghĩ nếu đã làm rồi thì làm cho chót, dù sao anh và cô cũng đã là vợ chồng trên giấy tờ, hơn nữa còn là giúp cô xem vết thương nên cũng không tính là chiếm tiện nghi.
Nghĩ là làm, anh đỡ cô nằm xuống giường sau đó men theo vết thương mà kéo váy lên qua eo nhỏ. Cảnh tượng trước mắt thực sự làm cho anh mặt nóng tay run.
Trên nền của ga giường màu đỏ đơn sắc càng làm nổi bật đôi chân thon dài, trắng mịn, thẳng tắp. Nơi kia còn được mặc một chiếc quần nhỏ có in hình quả dâu rất lạ mắt, eo thon nhỏ. Khuyết điểm duy nhất ở phần thân này là nơi băng bó một mảng lớn gần rốn kia là vết bỏng do chính anh gây ra. Nhìn đến nơi này anh liền nhớ đến nhiệm vụ chính của mình là kiểm tra vết thương cho cô, rất may vết thương ở nơi này không bị ảnh hưởng nhiều, xong việc anh cũng liền kéo váy xuống giúp cô. Cô còn đang bận suy nghĩ đến lời mẹ dặn:"Phải biết bảo vệ thân thể mình, không nên để người khác giới nhìn ngó, đụng chạm" Cô còn đang đặt câu hỏi:"Như thế đã tính là không nghe lời mẹ chưa" Thì anh đã xong việc còn cất tiếng hỏi cô:
-"Em có muốn cùng tôi đến nhà bếp nấu ăn không?" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.
-"Cô ở nhà, không được chạy lung tung, tôi ra ngoài một chút sẽ về ngay" Cô cũng ngoan ngoãn gật đầu, Nam Phong yên tâm rời đi.
Trong siêu thị, anh không biết sẽ mua gì, cũng không biết hôm nay sẽ nấu món gì cho cô ăn liền nhặt mỗi thứ một ít. Đang loay hoay chọn đồ bỏ lên xe đẩy thì anh bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đồng Nhã lại khoác tay rất thân thiết cùng người đàn ông bên cạnh. Anh vội vứt lại chiếc xe đẩy đi theo cặp đôi kia, nhưng đến khi tới tầng 5 thì mất dấu cặp đôi kia, anh vội chấn an bản thân đã nhìn nhầm rồi, Đồng Nhã sẽ không phản bội anh, vả lại cô ấy đang chăm chỉ ở nước ngoài xa xôi để đóng phim mà. Nghĩ thế anh cũng yên tâm quay lại tầng 1 tiếp tục mua đồ quay về nấu cơm, nhưng anh nào có biết người phụ nữ khi nãy là Đồng Nhã và cô ta còn đi cùng tình nhân của mình. Tức là anh đang là một chú kì lân đáng yêu trong mắt cô ta.
Khi anh quay lại thì đồ đã bị nhân viên ở đây thu dọn lại theo quầy, xe đẩy cũng đã được cất và anh phải đi chọn lại. Quay trở về nhà trời cũng đã tối mịt, anh bước vào nhà nhưng chẳng có lấy một ánh điện, như nhớ ra ở nhà còn có một con mèo ngốc đang đợi anh trở về nấu cơm, anh liền bật điện trong nhà lên rồi lên phòng ngủ chính tìm cô.
Cửa phòng được mở ra bên trong vẫn là một màu tối mịt còn có cả tiếng thút thít nho nhỏ:
-"Phong Phong, sao anh lâu về vậy? Anh trở về đi, Tiểu Kỳ sợ, Tiểu Kỳ đói, Tiểu Kỳ muốn anh."
Tiếng thút thít như dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua tim anh. Bỗng anh nhận ra ở nhà vẫn có một vật nhỏ đang chờ, mong anh trở về. Trong lúc sợ hãi nhất cô vẫn là nhớ đến anh như vậy, khiến anh quên cả yêu cầu của mình trước lúc ra ngoài với cô. Đèn được mở lên, ở sát vách tường là một thân ảnh nhỏ đang ngồi bó gối, úp mặt xuống hai chân, thân thể vẫn run rẩy chẳng ngớt. Anh vội đến muốn bế cô lên giường, Giai Kỳ liền giẫy nẩy:
-"Trộm,....Đừng có chạm vào tôi." Vừa nói tay chân vừa khua loạn xạ trong không chung.
-"Là tôi, là tôi. Tôi về rồi. " Anh vội vàng trấn tĩnh cô. Lúc này cô liền òa khóc lớn hơn ôm trầm lấy anh.
-"Anh sao đi lâu vậy hả? Ở nhà trời tối rất đáng sợ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"Em muốn đến bật điện nhà trước để khi anh trở về sẽ không bị trời tối dọa sợ. Nhưng vừa đặt chân xuống đất thì đau quá liền đứng không vững mà ngã, nên ngay cả điện phòng cũng chưa bật được. Anh đừng có giận em, rất đáng sợ."
Hóa ra cô lại lo cho anh đến như vậy sao, còn ngây thơ đến mức nghĩ anh cũng có nỗi sợ giống cô. Anh bất giác mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên lại cảm thấy rất có cảm tình với cô mọi chán ghét từ trước đến nay đều như tan biến.
-"Thật ngốc, lần sau ra ngoài tôi sẽ chú ý bật điện giúp em. Còn nữa, tôi không có sợ bóng tối giống em."
-"Em không có ngốc." Cô kịch liệt phản kháng, trước hành động đáng yêu này anh cũng chỉ còn cách đồng thuận chấp nhận.
-"Được, nghe em, tôi kiểm tra vết thương cho em một chút, khi nãy ngã xem có ảnh hưởng gì không?" Nói rồi anh nhẹ nhàng bồng cô đặt lên trên giường. Đầu tiên, anh kiểm tra vết thương ở hai bên chân, có chút rướm máu, anh liền lau rửa lại một chút rồi thay băng. Sức chịu đựng của cô khá kém nên khi lau rửa vết thương dù đã nhẹ nhàng nhất có thể nhưng cô vẫn xuýt xoa. Nhưng qua chuyện này lại làm cho cô bị chìm vào dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu của anh.
Đến vết thương ở bụng có chút khó xử. Vì cô bị thương ở bụng để tránh va chạm giữa cạp quần và vết bỏng thì cô phải mặc những chiếc váy liền thân nhẹ nhàng dài đến đầu gối. Đồng nghĩa với việc nếu anh kiểm tra vết thương phải kéo chiếc váy lên qua bụng làm anh có chút phân vân, nhưng anh lại nghĩ nếu đã làm rồi thì làm cho chót, dù sao anh và cô cũng đã là vợ chồng trên giấy tờ, hơn nữa còn là giúp cô xem vết thương nên cũng không tính là chiếm tiện nghi.
Nghĩ là làm, anh đỡ cô nằm xuống giường sau đó men theo vết thương mà kéo váy lên qua eo nhỏ. Cảnh tượng trước mắt thực sự làm cho anh mặt nóng tay run.
Trên nền của ga giường màu đỏ đơn sắc càng làm nổi bật đôi chân thon dài, trắng mịn, thẳng tắp. Nơi kia còn được mặc một chiếc quần nhỏ có in hình quả dâu rất lạ mắt, eo thon nhỏ. Khuyết điểm duy nhất ở phần thân này là nơi băng bó một mảng lớn gần rốn kia là vết bỏng do chính anh gây ra. Nhìn đến nơi này anh liền nhớ đến nhiệm vụ chính của mình là kiểm tra vết thương cho cô, rất may vết thương ở nơi này không bị ảnh hưởng nhiều, xong việc anh cũng liền kéo váy xuống giúp cô. Cô còn đang bận suy nghĩ đến lời mẹ dặn:"Phải biết bảo vệ thân thể mình, không nên để người khác giới nhìn ngó, đụng chạm" Cô còn đang đặt câu hỏi:"Như thế đã tính là không nghe lời mẹ chưa" Thì anh đã xong việc còn cất tiếng hỏi cô:
-"Em có muốn cùng tôi đến nhà bếp nấu ăn không?" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro