Chương 30 - Nghệ sĩ của tôi không thể tự cao được sao? (1)

Nơi ăn người kh...

Điềm Tư Tư

2024-08-06 12:13:49

Nhóm dịch: Mèo Đen

Buổi tiệc này, Thương Dật Hàn là tồn tại chói mắt nhất.

Anh là mục tiêu của phụ nữ toàn thế giới, lạnh lùng với đàn ông, phong lưu với phụ nữ. 

Từ thời khắc anh xuất hiện, tất cả phái nữ ở đây đều không nhịn được muốn hét lên, ngay cả một số người đàn ông còn trố mắt thật lâu.  

Nhưng người đàn ông như vậy, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể tới gần.

Bởi vì khí thế của anh thực sự quá mạnh mẽ.

Sau khi xuất hiện, người xung quanh bắt đầu nhiều hơn, các minh tinh tai to mặt lớn nhà đầu tư người hoá trang lên sân khấu, Thương Dật Hàn liếc mắt qua, đã không thấy Úc Tiểu Noãn đâu. 

 Cô gái này, lợi dụng anh đi vào xong liền chạy?

Khóe môi Thương Dật Hàn ánh lên ý cười, nhất thời ánh sáng càng sâu hơn.

Đương nhiên Úc Tiểu Noãn muốn chạy!

Cô không muốn trở thành kẻ thù của tất cả phái nữ, huống chi, cô tới chỗ này, là có chuyện quan trọng hơn. 

Cô tìm kiếm đạo diễn quay phim trước đó trong đám người, thế nhưng không tìm được, trên đường đi, cô nghe thấy đủ mọi lời xì xào bàn tán.

"Nhìn kìa, đây chẳng phải là Úc Tiểu Noãn sao, sao cô ta có thể tới chỗ này?"

"Quyến rũ đàn ông thôi, nhìn ảnh chụp trước kia của cô ta là biết, thủ đoạn cao lắm đấy!"

"Ánh mắt người đàn ông nào kém như vậy, lại đi nhìn trúng xe buýt nhiều người có thể lên được chứ?"

Những người này không hề kiêng kỵ, giống như cố ý muốn cô nghe thấy, vô cùng chói tai. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều Úc Tiểu Noãn không ngại, trong khoảng thời gian này cô nghe nhiều những lời này rồi. 

Không tìm được người muốn tìm, Úc Tiểu Noãn hơi, mới vừa đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, đã nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng thở gấp. 

"Vương tổng, được rồi, đừng ở đây, người ta sẽ không chịu nổi..."

"Vậy anh buổi tiệc kết thúc sẽ tới tìm em, chờ anh nhé bảo bối."

Chỉ chốc lát sau, Vương tổng đi ra, Úc Tiểu Noãn vội quay người qua chỗ khác.

Cô tuyệt đối sẽ không quên giọng của người phụ nữ trong đó.

Là Bạch Cẩm Nhan.

Người đứng ra nói cô quyến rũ nam tài tử, cung cấp ảnh chụp cho truyền thông, đồng thời cướp đi vị trí ảnh hậu của cô! 

Úc Tiểu Noãn nắm chặt nắm đấm.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Bạch Cẩm Nhan đi ra từ phòng nghỉ, lễ phục và trang điểm của cô ta đều đã chỉnh lại tốt, chỉ có chỗ cổ trắng nõn, có một dấu hôn nhàn nhạt. 

Úc Tiểu Noãn ngẩng đầu, mặt đối mặt với Bạch Cẩm Nhan.

Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Nhìn thấy cô, Bạch Cẩm Nhan có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một thoáng qua, sau lại lạnh lùng nở nụ cười: "Úc Tiểu Noãn, sao cô còn có mặt mũi mà đến vậy?"

"Vì sao tôi không thể tới, tôi đâu có làm chuyện hãm hại người khác." Úc Tiểu Noãn nhìn cô ta, châm chọc nói: "Người đàn ông như Vương tổng mà cô cũng có thể nhìn trúng được, không trách được cô có thể lên làm ảnh hậu."

"Úc Tiểu Noãn!" Cô đã đâm trúng chỗ đau của Bạch Cẩm Nhan, nét mặt Bạch Cẩm Nhan thay đổi, có phần thẹn quá hoá giận: "Nếu cô dám nói linh tinh với bên ngoài, có tin tôi sẽ xé nát miệng của cô hay không!" 

"Tôi không có hứng thú đối với mấy chuyện dơ bẩn đó của cô, Bạch Cẩm Nhan, cô cho rằng ai cũng giống cô à?" Úc Tiểu Noãn đề cao âm thanh, nói: "Hôm nay tôi đến, là muốn nói cho tất cả mọi người, Úc Tiểu Noãn tôi muốn trở lại giới giải trí!"

Bạch Cẩm Nhan bị lời của cô chọc cho cười ra tiếng: "Trở lại? Dựa vào cái gì mà trở lại? Dáng người, hay là khuôn mặt? Cô đã có tiếng xấu, không thể yên tĩnh một lát được sao, ngành giải trí là nơi ăn người không nhả xương, chẳng lẽ phải vội vàng biến mình thành một chuyện cười sao?"  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Úc Tiểu Noãn gật đầu: "Lời này có lý, ăn người không nhả xương, tôi bị ăn, có lẽ ngày nào đó cô cũng bị ăn, đến lúc đó ảnh hậu biến thành diễn viên quần chúng, thú vị lắm đây, từ giờ trở đi, tôi rất chờ mong." 

Cô đi từng bước một tới gần Bạch Cẩm Nhan, thấp giọng nói: "Chờ mong cái ngày cô ngước lên nhìn tôi còn cần bao lâu." 

"Úc Tiểu Noãn!"

Bạch Cẩm Nhan giận dữ, vung tay nhắm vào mặt Úc Tiểu Noãn làm bộ muốn đánh! 

Tay cô ta mang theo cơn gió lạnh thấu xương, Úc Tiểu Noãn còn chưa kịp phản ứng.

"Dừng tay."

Một giọng nói nam tính dễ nghe đến trí mạng.

Tay Bạch Cẩm Nhan dừng trên Úc Tiểu Noãn, bị Thương Dật Hàn cầm, mức độ không lớn, lại khiến không ai có thể chống cự. 

Bạch Cẩm Nhan nhìn người đàn ông ở trước mắt, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch!

"Thương, Thương tổng..."

Giọng cô ta cũng phát run.

Úc Tiểu Noãn quay đầu, đối đầu với ánh mắt của Thương Dật Hàn.

Khí thế của cô lập tức bay sạch, biểu cảm trên mặt đủ năm màu.

Thương Dật Hàn... Sao lại thế...

Thương Dật Hàn nhìn Úc Tiểu Noãn, ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Cẩm Nhan.

"Người tôi dẫn tới, ai có thể động vào?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Nghệ sĩ của tôi không thể tự cao được sao? (1)

Số ký tự: 0