Võ Phu

Chương 109

2024-10-07 15:10:26

Nếu như là ở nơi khác thì giết Trần Triều cũng giết rồi, nhưng đây là nơi nào? Là Thần Đô, rõ ràng thiếu niên trước mặt đã hết đường lui, lúc này ra tay là hoàn toàn không cần thiết, ngược lại nếu như thực sự giết hắn ta thì bọn họ chắc chắn không thể rời khỏi nơi này.

Vụ án chưa xét xử xong, thiếu niên kia chưa bị kết tội, Đại Lương hoàn toàn có thể nói là hắn ta vô tội, mà nữ đạo sĩ kia lại giết chết Trần Triều, thực sự là không có lý.

Phất trần tung bay, tơ lụa vụt xuống như sóng lớn ập vào bờ.

Nhưng lúc này Hàn Phổ như một biển máu, làm sao có thể bị vài con sóng nhỏ của nữ đạo sĩ lay chuyển được.

Hai người giao thủ trong chớp mắt, nữ đạo sĩ lập tức rơi vào thế bị động.

Rất nhanh, nữ đạo sĩ trung niên này liền bị đẩy lùi vài trượng, còn Hàn Phổ thì vẫn đứng vững ở chỗ cũ.

“Vương tiên sư, chẳng lẽ ngươi không hiểu đây là nơi nào sao? Là Thần Đô, là đại sảnh Hình Bộ, không phải là tông môn của Tam Khê Phủ của ngươi, có lẽ ngươi nên kiềm chế lại một chút chứ?”

Hàn Phổ mặt không cảm xúc, thực ra trong lòng y rất tức giận, ra tay ngay trước mặt thực ra cũng không khác gì tát vào mặt vị đại nhân này.

Nữ đạo sĩ trung niên tức giận không thôi, nhưng cũng hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Hàn Phổ. Lúc này cơn giận của bà ta cũng giảm đi phần nào, cũng biết rằng nếu như thực sự ra tay ở đây thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không phải là chuyện mà bà ta có thể gánh vác nổi.

Hứa Ngọc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Mong Hàn đại nhân thông cảm.”

Muốn những Tu Hành giả phương ngoại này cúi đầu vốn dĩ là chuyện rất khó.

Nhưng lúc này y lại phải làm như vậy.

Hàn Phổ cười lạnh nói: “Nếu như Vương tiên sư đã như vậy, thì bản quan lại cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, nếu không thì sao lại nóng vội đến như thế? Nếu như Trần Trấn thủ sứ thực sự có tội thì đã có luật pháp Đại Lương trừng phạt, cần gì phải để ngươi tự mình ra tay?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi…”

Nữ đạo sĩ trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhưng lại không nói gì thêm, chỉ là ngồi trở về vị trí của mình, im lặng không nói.

Quả thực lúc này đang ở Thần Đô, không phải là nơi bà ta có thể làm càn.

Hứa Ngọc và Dư Kha cũng ngồi trở về vị trí của mình.

Hàn Phổ nhìn Trần Triều, y không khỏi thầm bội phục thiếu niên này, chỉ với một câu nói đã khiến cho ba vị Tu Hành giả kia mất bình tĩnh, chỉ riêng tính toán này đã phải khiến cho người khác cam bái hạ phong.

Chỉ là…

Lần này chưa đợi Hàn Phổ lên tiếng, Trần Triều đã nói: “Lúc trước ta nói, bọn họ muốn giết ta thì ta giết ngược lại họ, đây không phải là động cơ giết người của ta, ta muốn giết họ là vì những người này thực sự đáng chết. Cho dù có cho ta chọn lại một trăm lần, ta vẫn sẽ giết chết bọn họ!”

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh này khiến cho sắc mặt ba vị Tu Hành giả kia trở nên u ám.

Hàn Phổ hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

Trần Triều hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không nói đến chuyện Quách Khê vô cớ dùng tà thuật với Mi Quận trưởng, cũng không nói đến chuyện mấy người họ muốn giết ta trước khi vào mỏ khoáng thạch, chỉ riêng mục đích lần này họ đến mỏ khoáng thạch cũng đủ để ta giết họ.”

Hứa Ngọc nghe vậy khẽ nhíu mày, Dư Kha thì sắc mặt tái mét, còn nữ đạo sĩ trung niên kia lại một lần nữa cảm thấy phẫn nộ.

Cả sảnh đường trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo.

Hàn Phổ nheo mắt, Lý Thị lang thì nhìn chằm chằm vào Trần Triều với vẻ mặt nghiêm túc, còn Đô ngự sử của Đô Sát Viện kia lúc này cũng mở mắt ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám dân chúng đang đứng trong sân cũng yên tĩnh lại.

Trần Triều vô cùng nghiêm túc nói: “Đám người này đến mỏ khoáng thạch không phải là vì Huyền mạch, mà là vì Long mạch của Đại Lương ta!”

Vừa dứt lời, cả sảnh đường lập tức trở nên im ắng như tờ.



Trời đã xế chiều, ráng chiều đỏ rực như biển lửa bập bùng trên nền trời, đẹp đến nao lòng.

Nội thị cầm tập hồ sơ vội vã bước đi trong Hoàng cung, không có thời gian để ngắm nhìn cảnh đẹp, gã đang vội vã tiến về phía Ngự Thư phòng. Nhưng lần này chưa đến nơi, người này đã nhìn thấy nam nhân mặc Long bào kia đã bước ra.

Hoàng đế Đại Lương cảm thấy hoàng hôn hôm nay rất đẹp, nên cũng muốn ra ngoài ngắm nhìn.

“Bệ hạ, nô tài đến muộn, xin người giáng tội.”

Nội thị vội vàng quỳ xuống, hai tay giơ cao tập hồ sơ lên, sau đó nhỏ giọng kể lại những chuyện đang xảy ra ở Hình Bộ.

Hoàng đế Đại Lương như thể không quan tâm đến những chuyện này, y chỉ nhìn ráng chiều phía xa, cười nói: “Đây có lẽ là cảnh đẹp nhất trên đời.”

Nói xong, y vươn tay lấy tập hồ sơ, xem qua vài lần rồi tiện tay ném đi.

“Thân phận của một đứa nhóc mà cũng không điều tra rõ ràng, Đại Lương ta nuôi bấy nhiêu người đúng là không dễ dàng gì.”

Hoàng đế Đại Lương nheo mắt, nhìn ra xa, tuy trong giọng nói không có giận giữ, nhưng nội thị đã ở trong cung nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ, nhưng gã lại không dám giải thích gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0