Chương 111
2024-10-07 15:10:26
Hàn Phổ im lặng một lát, không vội vàng lên tiếng. Tại sao chuyện này thiếu niên trước mặt không nói ra lúc trước? Bây giờ đã đến Thần Đô, nếu muốn đến Doanh Châu phủ kiểm tra rồi trở về thì ít nhất cũng mất vài ngày. Hơn nữa cho dù có chứng minh được dưới mỏ khoáng thạch kia thực sự có Long mạch, thì cũng chỉ có thể chứng minh là Long mạch là sự thật, nhưng không thể chứng minh việc Trần Triều tự ý giết chết Tu Hành giả là vì chuyện này.
“Hay lắm, hay lắm, nói hay lắm, quả nhiên là một tiểu tử miệng lưỡi trơn tru.”
Giọng nói của Hứa Ngọc lại vang lên, y cười lạnh nói: “Lúc này cho dù ngươi có nói hay đến đâu thì cũng vô dụng, cho dù mỏ khoáng thạch kia có Long mạch, thì làm sao chứng minh được là đệ tử của chúng ta là vì Long mạch mà đến, chứ không phải là tình cờ phát hiện ra?”
Tuy nói là Hứa Ngọc lúc này đang cười lạnh, nhưng lời y nói quả thực là không phải không có lý.
Trần Triều phản bác: “Vậy ta cũng nói là ta tình cờ giết mấy người họ, ngươi tin không?”
Hứa Ngọc nghe vậy còn chưa kịp nói, Dư Kha đã nổi giận lôi đình: “Chuyện ngươi giết người đã có bằng chứng, không cho phép tặc tử ngươi nói nhảm ở đây!”
Xét theo một góc độ nào đó, đệ tử của họ bị Trần Triều giết chết, nếu như những lời hắn nói đều là lời nói dối để thoát tội, thì cho dù họ có tức giận đến mức nào thì hình như cũng là chuyện bình thường, cho nên ngay cả dân chúng trong sân lúc này cũng không lên tiếng.
Cho dù lúc trước họ cảm thấy tức giận, nhưng khi Trần Triều không có bằng chứng thì cơn giận ấy cũng dần tan biến.
Đúng vậy.
Nói đi nói lại, cho dù Trần Triều có nói nhiều đến đâu, thì vẫn thiếu hai chữ: bằng chứng.
Cho dù tất cả đều là sự thật, nhưng không có bằng chứng thì cũng có thể không thể xem là sự thật nữa rồi.
Đại nhân vật không cần xem bằng chứng, vì chỉ cần dựa vào năng lực của mình là có thể khiến đối phương phải cúi đầu, nói ra kết quả mà họ muốn, nhưng tiểu nhân vật thì không thể.
Cho nên bằng chứng rất quan trọng.
Trần Triều nói: “Những gì ta nói đều là sự thật, ta nói họ đáng chết là vì những người này đang đánh cắp Long mạch của Đại Lương ta, cho nên ta phải giết họ, vì ta là Trấn thủ sứ của một phương, đó là trách nhiệm của ta. Cho dù ta không phải là Trấn thủ sứ, chỉ là một dân chúng bình thường thì đây cũng là việc ta nên làm.”
Là người của Đại Lương, đây là trách nhiệm.
Vừa dứt lời, dân chúng trong sân liền gật đầu, nhưng tâm trạng đã không còn phấn khích như lúc trước nữa.
Cho dù họ cảm thấy Trần Triều nói đúng, nhưng vẫn là câu nói kia, mọi chuyện đều phải dựa vào bằng chứng.
Hàn Phổ im lặng.
Lý Thị lang vẫn còn đang lo lắng cho tương lai của mình.
“Bằng chứng đâu?”
Lần này người lên tiếng là Đô ngự sử của Đô Sát Viện. Đây là lần đầu tiên lão ta lên tiếng, giọng nói rất ôn hòa, không giống như đang thẩm vấn mà giống như đang hỏi han, giống như một người thầy ôn hòa ở trường học, đang hỏi học trò của mình bài này có thuộc không?
Ba vị Tu Hành giả nghe vậy đều cười lạnh.
Gần như bọn họ đã có thể khẳng định Trần Triều không có bất cứ bằng chứng nào, cho nên mới nói nhảm nhiều như vậy ở đây, nhưng thực ra hắn ta không thể đưa ra bất cứ thứ gì cũng không thể chứng minh được lời nói của mình.
“Tặc tử, ngươi đã giãy giụa đủ rồi, bây giờ vẫn chưa chịu nhận mệnh sao?”
“Tại sao ta phải nhận mệnh?”
Trần Triều bình tĩnh nói: “Ta vốn dĩ không sai.”
Tâm trạng Dư Kha thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên vui vẻ, vì lúc này y đã gần như hiểu rõ, thiếu niên trước mặt đã hết đường lui, không thể giãy giụa nữa.
“Cho dù ngươi có nói hay đến đâu, không có bằng chứng thì tất cả đều vô nghĩa!”
Hứa Ngọc cười lạnh, lúc này bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng rất nhanh Trần Triều lại ngẩng đầu lên, cười nói: “Bằng chứng sao? Tất nhiên là ta có.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại một lần nữa im lặng.
Yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Triều, không ai ngờ hắn ta lại nói ra câu này, không ai ngờ, chuyện đã đến nước này lại có thể xoay chuyển.
Ba người Hứa Ngọc nhìn nhau, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đô ngự sử là người phản ứng nhanh nhất, sau đó lão ta nhìn Trần Triều, cười nói: “Vậy thì lấy ra đi.”
Lần này giống như người thầy ở trường học đang khuyến khích học trò của mình.
Trần Triều nói: “Có lẽ phải chờ một chút.”
“Hay lắm, hay lắm, nói hay lắm, quả nhiên là một tiểu tử miệng lưỡi trơn tru.”
Giọng nói của Hứa Ngọc lại vang lên, y cười lạnh nói: “Lúc này cho dù ngươi có nói hay đến đâu thì cũng vô dụng, cho dù mỏ khoáng thạch kia có Long mạch, thì làm sao chứng minh được là đệ tử của chúng ta là vì Long mạch mà đến, chứ không phải là tình cờ phát hiện ra?”
Tuy nói là Hứa Ngọc lúc này đang cười lạnh, nhưng lời y nói quả thực là không phải không có lý.
Trần Triều phản bác: “Vậy ta cũng nói là ta tình cờ giết mấy người họ, ngươi tin không?”
Hứa Ngọc nghe vậy còn chưa kịp nói, Dư Kha đã nổi giận lôi đình: “Chuyện ngươi giết người đã có bằng chứng, không cho phép tặc tử ngươi nói nhảm ở đây!”
Xét theo một góc độ nào đó, đệ tử của họ bị Trần Triều giết chết, nếu như những lời hắn nói đều là lời nói dối để thoát tội, thì cho dù họ có tức giận đến mức nào thì hình như cũng là chuyện bình thường, cho nên ngay cả dân chúng trong sân lúc này cũng không lên tiếng.
Cho dù lúc trước họ cảm thấy tức giận, nhưng khi Trần Triều không có bằng chứng thì cơn giận ấy cũng dần tan biến.
Đúng vậy.
Nói đi nói lại, cho dù Trần Triều có nói nhiều đến đâu, thì vẫn thiếu hai chữ: bằng chứng.
Cho dù tất cả đều là sự thật, nhưng không có bằng chứng thì cũng có thể không thể xem là sự thật nữa rồi.
Đại nhân vật không cần xem bằng chứng, vì chỉ cần dựa vào năng lực của mình là có thể khiến đối phương phải cúi đầu, nói ra kết quả mà họ muốn, nhưng tiểu nhân vật thì không thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên bằng chứng rất quan trọng.
Trần Triều nói: “Những gì ta nói đều là sự thật, ta nói họ đáng chết là vì những người này đang đánh cắp Long mạch của Đại Lương ta, cho nên ta phải giết họ, vì ta là Trấn thủ sứ của một phương, đó là trách nhiệm của ta. Cho dù ta không phải là Trấn thủ sứ, chỉ là một dân chúng bình thường thì đây cũng là việc ta nên làm.”
Là người của Đại Lương, đây là trách nhiệm.
Vừa dứt lời, dân chúng trong sân liền gật đầu, nhưng tâm trạng đã không còn phấn khích như lúc trước nữa.
Cho dù họ cảm thấy Trần Triều nói đúng, nhưng vẫn là câu nói kia, mọi chuyện đều phải dựa vào bằng chứng.
Hàn Phổ im lặng.
Lý Thị lang vẫn còn đang lo lắng cho tương lai của mình.
“Bằng chứng đâu?”
Lần này người lên tiếng là Đô ngự sử của Đô Sát Viện. Đây là lần đầu tiên lão ta lên tiếng, giọng nói rất ôn hòa, không giống như đang thẩm vấn mà giống như đang hỏi han, giống như một người thầy ôn hòa ở trường học, đang hỏi học trò của mình bài này có thuộc không?
Ba vị Tu Hành giả nghe vậy đều cười lạnh.
Gần như bọn họ đã có thể khẳng định Trần Triều không có bất cứ bằng chứng nào, cho nên mới nói nhảm nhiều như vậy ở đây, nhưng thực ra hắn ta không thể đưa ra bất cứ thứ gì cũng không thể chứng minh được lời nói của mình.
“Tặc tử, ngươi đã giãy giụa đủ rồi, bây giờ vẫn chưa chịu nhận mệnh sao?”
“Tại sao ta phải nhận mệnh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Triều bình tĩnh nói: “Ta vốn dĩ không sai.”
Tâm trạng Dư Kha thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên vui vẻ, vì lúc này y đã gần như hiểu rõ, thiếu niên trước mặt đã hết đường lui, không thể giãy giụa nữa.
“Cho dù ngươi có nói hay đến đâu, không có bằng chứng thì tất cả đều vô nghĩa!”
Hứa Ngọc cười lạnh, lúc này bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng rất nhanh Trần Triều lại ngẩng đầu lên, cười nói: “Bằng chứng sao? Tất nhiên là ta có.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại một lần nữa im lặng.
Yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Triều, không ai ngờ hắn ta lại nói ra câu này, không ai ngờ, chuyện đã đến nước này lại có thể xoay chuyển.
Ba người Hứa Ngọc nhìn nhau, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đô ngự sử là người phản ứng nhanh nhất, sau đó lão ta nhìn Trần Triều, cười nói: “Vậy thì lấy ra đi.”
Lần này giống như người thầy ở trường học đang khuyến khích học trò của mình.
Trần Triều nói: “Có lẽ phải chờ một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro