Võ Phu

Chương 14

2024-10-07 15:10:26

"Nguyên nhân cái chết giống nhau, là do cùng một con yêu vật gây ra."

Bước ra khỏi nhà xác, Trần Triều ngồi phịch xuống bậc cửa, lúc này trời đã rạng sáng, sắp đến bình minh. Vẻ mặt Mi Khoa không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng ông ta và những người khác ở quan phủ đều cố gắng tỉnh táo, đưa mắt nhìn về phía Trần Triều.

"Cảnh giới của con yêu vật này không cao, nhưng lại rất khó tìm ra dấu vết, hơn nữa ta còn chưa xác định được nó là loại yêu vật gì."

Yêu vật ở Đại Lương rất đa dạng, chỉ riêng cuốn sách dùng để phân biệt yêu vật do triều đình phát hành đã dày hàng trăm trang.

"Mấy năm nay nó đều không xuất hiện, sao giờ lại đến đây?" Trần Triều lẩm bẩm một câu, có chút bực bội.

Không tìm được dấu vết của con yêu vật nọ, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nạn nhân tiếp theo. Thiên Thanh huyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lần sau con yêu vật kia sẽ gây án ở đâu?

"Hai vụ án mạng đều xảy ra ở phố Xương Viễn."

Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên.

Mi Khoa nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, mới nhận ra thiếu nữ mặc áo choàng màu xanh lam kia. Vị Tri huyện này nhíu mày, từ lúc nào... quan phủ lại có thêm một thiếu nữ?

Mi Khoa nhìn Trương chủ bút, Trương chủ bút có bộ râu dài kia bất đắc dĩ lắc đầu, trí nhớ của huyện lệnh chắc là không còn cứu vãn nổi nữa rồi.

“Vậy thì đêm nay sẽ mai phục ở phố Xương Viễn, bắt giết yêu vật đó!”

Trương chủ bút xắn tay áo, vẻ mặt hăng hái.

Trần Triều liếc nhìn y, hắn không tài nào hiểu nổi, một văn quan như y sao lại nhiệt tình với chuyện này đến vậy.

Đồng thời bộ râu dài của Trương chủ bút khiến y trông không giống chủ bút chút nào, mà càng giống một tên trại chủ sơn tặc hơn.

Lão nghiệm thi gật đầu phụ họa: “Muốn tiêu diệt yêu vật này, lão phu cũng xin góp một chút sức mọn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mi Khoa hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”

“…”

Tri huyện đại nhân nói thẳng như vậy khiến lão nghiệm thi lập tức cứng họng.

Mi Khoa không có tâm trí để quan tâm đến suy nghĩ của đối phương, ông ta nhìn Trần Triều, hỏi: “Trần lão đệ, ngươi có chắc chắn không?”

Ông ta không phải lo lắng việc đêm nay đi mà không thu hoạch được gì, mà là sợ Trần Triều không đối phó nổi con yêu vật kia, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết ở đó.

“Không vấn đề gì.”

Trần Triều nói ra suy nghĩ của mình: “Đến lúc đó chỉ cần để quan binh canh giữ hai đầu phố là được, nếu như con yêu vật kia chạy thoát, cũng có thể xác định được hướng nó chạy. Mi đại nhân đã vất vả cả đêm nay rồi, tối nay đại nhân không cần đến phố Xương Viễn đâu, cứ ở lại quan phủ chờ tin tức là được.”

Khi nói chuyện, Trần Triều luôn nhìn Mi Khoa.

‘Bậc thang ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, tiếp theo đi hay không là tùy ngươi quyết định.’

Mi Khoa suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: “Trần trấn thủ sứ nói vậy là không đúng rồi. Bản quan là quan phụ mẫu của nơi này, ở Thiên Thanh huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao bản quan có thể yên tâm ngồi ở quan phủ chờ tin tức được?”

“Hay lắm, đại nhân nói rất đúng, quả là tấm gương cho chúng ta noi theo!”

Lão nghiệm thi đang cố gắng hòa hoãn mối quan hệ với Mi Khoa.

Trương chủ bút cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ, đại nhân chắc là biết đi theo Trần trấn thủ sứ an toàn hơn nên mới nói như vậy đúng không?

Trần Triều mỉm cười gật đầu: “Là ta nông cạn rồi, với phẩm chất của Mi đại nhân, làm sao có thể là kẻ tham sống sợ chết được chứ?”

Khi nói chuyện, Trần Triều không ngừng nhìn Mi Khoa, ánh mắt hắn rất rõ ràng, ý là ‘lần sau ngươi phải mời ăn khuya nhé!’

Mi Khoa gật đầu lia lịa, ‘đương nhiên rồi’.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn những quan binh đang đứng ở đó thì không hiểu chuyện gì, chỉ là ánh mắt nhìn Mi Khoa lại thêm vài phần kính phục.

‘Tri huyện đại nhân của chúng ta quả là một vị quan tốt!’

“Nếu vậy thì ta về nhà chuẩn bị một chút đã.”

Trần Triều cười khẽ, nhìn ra bên ngoài trời, thầm nghĩ giờ về nhà còn kịp ngủ một giấc.

Mi Khoa muốn nói lại thôi, ông ta rất muốn nói ta không nỡ xa ngươi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Trần trấn thủ sứ nhớ đến sớm nhé!”

‘Ngươi không ở đây, ta rất sợ.’

Trần Triều gật đầu, dẫn Tạ Nam Độ đang im lặng nãy giờ rời khỏi quan phủ.

Nhìn theo bóng lưng thiếu nữ kia, Mi Khoa lại nhíu mày, lẩm bẩm: “Cô nương này đến đây từ lúc nào vậy?”

Trương chủ bút giả vờ như không nghe thấy.

Còn lão nghiệm thi thì đang nghĩ xem có nên tìm thuốc cho đại nhân uống để chữa bệnh đầu óc hay không.

Hay là mổ đầu đại nhân ra xem có vấn đề gì?

Rất nhanh lão nghiệm thi lại lắc đầu, mổ đầu thì dễ, vấn đề là sau khi mổ xong, lão ta không biết khâu lại.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, dưới ánh mắt tiếc nuối của đám người Mi Khoa, Trần Triều rời khỏi quan phủ, bước vào bên trong gió tuyết, trở về căn nhà của mình.

Tuy nhiên trước khi bước vào nhà, Trần Triều lại gặp Chu Cẩu Kỷ đang rảnh rỗi ngồi trước cửa. Hai người nhìn nhau một cái, rất ăn ý ngồi xuống bậc cửa nhà mình, cãi nhau một trận, nhưng lần này Trần Triều vẫn là người thua cuộc. Hắn thầm chửi thề một tiếng, khi quay người mở cửa vẫn còn ấm ức vì hôm nay không phát huy hết thực lực bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0