Võ Phu

Chương 44

2024-10-07 15:10:26

Lâm Viễn khom người nói: “Mời tiểu thư lên xe.”

Tạ Nam Độ gật đầu, đang định bước lên xe ngựa, tiến vào trong xe.

Nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên cười nói: “Ta tên là Tạ Bá Ước, cũng là con cháu Tạ gia, tính ra chúng ta cùng thế hệ.”

Nửa câu sau, gã lại không nói ra miệng.

Tạ Nam Độ nhìn gã một cái, nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi.”

Khi bước vào trong xe, Tạ Nam Độ quay đầu nhìn về phía con hẻm, vẫn là trống không như trước.

Nàng nhíu mày.

Trần Triều uể oải đứng dậy, bước vào trong sân, đóng cửa, sáu đó chậm rãi đi về phía lò sưởi, hắn vẫn theo thói quen ngồi xuống chiếc ghế dài kia, nhưng vừa ngồi xuống, hắn lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc ghế cũ kỹ ở phía đối diện trống không.

Trần Triều áp hai tay lên mặt, lắc lắc đầu một lúc mới tỉnh táo lại, sau đó đứng dậy, tập một lượt quyền ở hiên nhà, rồi mới nhớ ra căn nhà nhỏ của mình đã cũ nát. Lúc trước đánh nhau, gần như nửa căn nhà đã bị phá hủy.

Áp tay lên trán, hắn thì thầm chửi thề: “Lẽ ra ta nên chém thêm mấy đao vào người ngươi mới đúng.”

Sau khi chửi thề xong, Trần Triều liền chuẩn bị ra ngoài mua gạch ngói để lợp lại mái nhà, còn những hố trên mặt đất ở sân và hiên nhà thì cũng phải lấp lại, đúng rồi, còn có cái chum nước trong sân, cũng phải mua cái mới.

Nhưng vừa mới chuẩn bị ra khỏi nhà, chỗ cửa sân đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều mở cửa, quả nhiên là thiếu niên đen nhẻm gầy gò - Lâm Thành.

Vừa mở cửa, Lâm Thành đã nhìn vào trong sân, khi không thấy bóng dáng yểu điệu kia, gã lúc này mới gãi gãi đầu: “Tẩu tẩu đâu rồi?”

Chưa đợi Trần Triều trả lời, Lâm Thành đã tự mình kêu lên: “Lúc nãy đệ đến đây gặp một chiếc xe ngựa, do hai con ngựa kéo, có phải là người nhà của tẩu tẩu không? Trần đại ca, có phải đại ca bắt nạt tẩu tẩu, cho nên tẩu tẩu mới kêu người nhà đến đón đi không?”

Trần Triều nhếch mép, đang định lên tiếng thì Lâm Thành đã gật đầu: “Chắc là tẩu tẩu chê nhà đại ca nghèo nàn, đệ đã nói rồi mà, đại ca là Trấn thủ sứ, dù sao cũng là quan lớn tương đương với Tri huyện đại nhân, mua một căn nhà lớn hơn một chút là chuyện hoàn toàn là nên làm, vậy mà đại ca lại cứ muốn ở trong căn nhà tồi tàn này, đại ca xem đi, bây giờ tẩu tẩu…”

Lâm Thành dừng lại đột ngột, không phải là gã không muốn nói nữa, mà là Trần Triều đã đặt một tay lên vai gã, hơi dùng sức, khiến thiếu niên này đau đớn nhe răng nhếch mép, không nói nổi nữa lời.

“Đừng có nói bậy.”

Trần Triều trừng mắt nhìn thiếu niên đen nhẻm kia, buông tay ra.

Lâm Thành ưm một tiếng, dùng tay xoa xoa vai, đang định nói chuyện khác, thì bị Trần Triều liếc nhìn một cái, hắn ta lập tức trở nên ngoan ngoãn, bắt đầu kể về những chuyện ở mỏ Huyền Minh thạch.

Thực ra những người dân bình thường như Lâm Thành, những chuyện tiếp xúc được cũng không phải bí mật gì, nhưng đã Lí Trấn thủ sứ kia nói để hắn chờ người, Trần Triều cảm thấy mình cần phải chuẩn bị từ trước, mà người duy nhất biết chuyện bên cạnh hắn chính là thiếu niên đang đào mỏ ở kia.

“Thực ra cũng không có gì đặc biệt, mỗi ngày chúng ta đều đào mỏ, sáng sớm dậy ăn sáng xong liền xuống mỏ, đầy một xe thì để cho người ta kéo ra ngoài, đợi đến tối khi rời khỏi hầm mỏ, người giám sát sẽ khám xét người, xem chúng ta có giấu tài vật hay không. Thực ra những viên khoáng thạch kia phần lớn đều rất lớn, chúng ta cũng không giấu được, những viên nhỏ cũng không dễ giấu, có người còn nghĩ đến chuyện nhét vào trong …”

“Không cần phải kể chi tiết đến vậy.”

Trần Triều nhíu mày, nếu như không ngăn cản thiếu niên này lại, không biết gã sẽ nói ra những lời gì nữa.

“Ngươi nghĩ xem có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không, nếu không thì tại sao lại có nhiều hầm mỏ bị sập cùng lúc như vậy.” Trần Triều nhíu mày, thực ra hắn đã có phán đoán ban đầu, nhưng lại muốn tìm câu trả lời từ chỗ Lâm Thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn biết thiếu niên này sẽ không lừa mình.

Lâm Thành hơi khó xử, sau khi do dự một lúc mới hạ giọng nói: “Ở mỏ không cho phép nói chuyện này, Trần đại ca nhất định không được nói ra ngoài đấy.”

Trần Triều gật đầu, lập tức mở miệng hỏi: “Có phải là do khai thác quá mức, mới dẫn đến việc nhiều hầm mỏ bị sập cùng lúc không?”

Lâm Thành sững sờ, có chút không dám tin: “Đại ca, sao đại ca biết được?!”

Trước đây việc khai thác mỏ khoáng thạch của họ luôn có quy luật, chưa từng xảy ra chuyện gì, cho đến gần đây, quan phụ trách bên kia yêu cầu họ phải tăng tốc độ, ngay cả những hầm mỏ đã đến giới hạn khai thác cũng phải tiếp tục khai thác, nghe nói là sau khi giao nộp lô khoáng thạch này, họ sẽ phải đến mỏ khoáng thạch mới để tiếp tục đào mỏ, lần này hắn ta trở về thực ra là kỳ nghỉ cuối cùng mà mỏ khoáng thạch bên kia cho phép, sau khi họ xử lý xong chuyện ở nhà, lần sau trở về sẽ không biết là khi nào.

Trần Triều không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ im lặng suy nghĩ, nếu như chuyện chỉ đơn giản như vậy, sự thật chỉ có bấy nhiêu thì Lí Trấn thủ sứ kia tự mình đến đây, hình như là không đáng, ông ta hoàn toàn có thể viết thư, cho dù có chuyện gì không thể nói trong thư, thì tại sao khi gặp mặt, ông ta lại không nói rõ ràng mà lại ẩn ý như vậy?

Trần Triều nhẹ nhàng gõ lên lò sưởi, vẻ mặt nghiêm trọng.

Chỉ là chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà lại phải chờ người cùng đi?

Trần Triều luôn cảm thấy bất an.

Chờ ai? Quan lại của Đại Lương, hay là người khác?

“Khi nào thì các ngươi rời đi, những quan lại Công bộ kia thực sự đã rời đi rồi sao?”

Trần Triều thu tay lại, tiện tay bóc một mảnh sơn bong tróc trên cột nhà, ném vào trong lò sưởi, lập tức có khói đen bốc lên từ trong chiếc lò này, toả ra mùi khét lẹt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0