Võ Phu

Chương 56

2024-10-07 15:10:26

Quách Khê lắc đầu, tự giễu cười một tiếng, thầm nghĩ cũng đúng, nơi này nghèo nàn, hẻo lánh, có một nơi đặc biệt đã là rất lợi hại rồi, làm sao có thể nơi nào cũng là vàng được?

Bước vào trong hẻm, Mi Khoa dẫn Quách Khê đến căn nhà ở cuối hẻm, lúc này cửa vẫn đang đóng chặt.

Mi Khoa quay đầu lại, định lên tiếng, nhưng Quách Khê đã bước qua người ông ta, đến trước cửa, vươn tay sờ lên, ổ khóa trên cửa liền rơi xuống.

Mi Khoa trợn mắt, đến lúc này ông ta mới nhận ra một chuyện, đó là bốn người này xuất hiện ở Thiên Thanh huyện, lại không có ai đi theo, có nghĩa là gì.

Ngay khi Quách Khê định bước vào trong sân kia, bỗng nhiên nhà đối diện vang lên một tiếng nói: “Chậc chậc, ban ngày ban mặt, đã muốn xông vào nhà người khác rồi sao?”

Một gã nam nhân tay bưng bát cơm to bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa bới vài miếng cơm vào miệng, vừa nhai vừa nói với giọng điệu không rõ ràng: “Đây không phải là Mi đại nhân sao? Sao… bây giờ ngài là… Tri huyện, mà cũng làm chuyện này ư?”

Trong lúc ăn cơm, gã nam nhân nhìn Mi Khoa, nghiêm túc nói: “Mi đại nhân, không phải ta nói ngài, nhưng làm chuyện như thế này sẽ yểu mệnh đấy!”

Mi Khoa hơi chột dạ, cho nên cho dù nghe rõ lời nói của gã nam nhân kia, ông ta cũng chỉ nhíu mày, không lên tiếng phản bác. Lúc trước không phải là ông ta không muốn nói, mà là không ngờ nam nhân trẻ tuổi trước mặt lại muốn đẩy cửa bước vào như vậy.

Nhưng sau khi biết được thân phận Tu hành giả của đối phương, thực ra ông ta càng không dám lên tiếng.

Quách Khê vốn dĩ định đẩy cửa bước vào, sau khi nghe thấy tiếng nói của gã nam nhân kia liền không vội vào nữa, mà ngược lại quay người, nhìn gã nam nhân thô lỗ tay bưng bát cơm to ở nhà đối diện kia.

Ánh mắt gã đầy vẻ trêu tục.

Gã nam nhân hình như là chưa phát giác ra điều gì, vẫn cầm bát cơm to trên tay, ăn ngấu nghiến, cuối cùng y ngồi phịch xuống bậc cửa, lẩm bẩm: “Còn có vương pháp hay không?”

Quách Khê nhìn gã nam nhân nọ, thản nhiên hỏi: “Nếu như ta nhất định phải vào, thì ngươi làm gì được ta?”

Gã nam nhân phun nước bọt, mắng to: “Ngươi thực sự là đồ không có giáo dục!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe vậy, trong lòng Mi Khoa lạnh toát, thầm nghĩ gã nam nhân này đã gây ra họa lớn rồi.

Ông ta không khỏi lo lắng cho đối phương.

Nhưng gã nam nhân kia lại không để tâm, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Quách Khê nhíu mày, kiềm chế cơn giận trong lòng, hỏi: “Dân phong ở đây luôn thuần phác như vậy sao?”

Gã nam nhân kia cười lạnh một tiếng, đập mạnh chiếc bát cơm to xuống bậc cửa: “Ta không phải người bản địa!”

Ý tứ rất đơn giản, dân phong nơi này thế nào liên quan đếch gì đến ta?

Quách Khê giơ ngón cái lên với gã nam nhân, khen ngợi: “Lợi hại, thực sự lợi hại!”

Gã nam nhân kia phun một búng nước bọt, vẻ mặt khinh thường.

Tất cả những chuyện này khiến cho Mi Khoa sợ hãi không thôi.

Quách Khê sững sờ, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, gã chạy đến vỗ vai gã nam nhân, cười nói: “Ta đã nói rồi mà, nhìn ngươi thì không giống người yểu mệnh.”

Thủ đoạn giống như lúc trước, nhưng lần này, trên người gã nam nhân kia lại không có ánh sáng xanh lục nào phát ra.

Mọi chuyện đều rất bình thường.

Gã nam nhân kia để cho nam nhân trẻ tuổi trước mặt vỗ vai mình, không nhúc nhích, nhưng rất nhanh liền trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm vào nam nhân trẻ tuổi kia: “Ta lại thấy ngươi giống người yểu mệnh hơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khi Quách Khê và Mi Khoa đi đến Đào Hoa hẻm, đám người Trì Cam Tuyền, Ngôn Nhược Thuỷ cũng chậm rãi đi về phía quan phủ.

Trì Cam Tuyền và Ngôn Nhược Thủy đi song song, nữ tử còn lại đi theo sau hai người.

Đi trên đường lớn, Trì Cam Tuyền đột nhiên chủ động hỏi: "Ngôn tiên tử, Quách Khê ấy xuất thân từ môn phái lớn như Tam Khê Phủ, lại được giao trọng trách lớn trên người, đáng lý ra không nên hành xử lỗ mãng như vậy mới đúng, nhưng rốt cuộc là vì sao hắn ta lại làm như thế?"

Vấn đề này Trì Cam Tuyền đã kìm nén từ hôm ở miếu Sơn Thần, đến lúc này cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Ngôn Nhược Thủy thấy Quách Khê không có mặt, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy Trì Cam Tuyền hỏi, nàng ta cực kỳ thẳng thắn nói: "Chuyện ngươi có thể nhìn ra, chẳng lẽ hắn ta không biết sao?"

Trì Cam Tuyền vốn dĩ chỉ hơi nghi ngờ, lúc này nghe Ngôn Nhược Thủy nói vậy, nghi vấn trong lòng càng nặng. Nếu như đối phương cố tình giả vờ như vậy, nhưng lại không thể giấu được bất cứ ai trong số họ, vậy thì tại sao gã còn phải làm như thế?

Có ý nghĩa gì?

Ngôn Nhược Thủy có danh xưng "Ngôn tiên tử" trong giới Luyện Khí sĩ ở phía Nam, không những là vì dung mạo nàng ta xinh đẹp, mà còn là vì tính cách nàng luôn bình tĩnh, ôn nhu như nước, giống như tiên nữ, nếu không thì lần này Nam Thiên Tông cũng sẽ không giao trọng trách này cho nàng.

Nàng ta liếc nhìn Trì Cam Tuyền, cuối cùng vẫn quyết định nói cho đối phương biết một chút: "Lúc xuất phát, ba môn phái chúng ta đã có thỏa thuận, nhưng đến đây rồi, liệu có ai tuân thủ thỏa thuận kia hay không? Chuyện này khó nói, tên Quách Khê này thâm trầm lắm, mỗi lần hắn ta làm gì đều có ý đồ riêng, ta không thể nhìn thấu người này."

Trì Cam Tuyền nhíu mày, hơi nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ thứ Tam Khê Phủ muốn không chỉ là điều tra?”

“Khó nói, Tam Khê Phủ là môn phái đứng đầu trong số các môn phái Luyện Khí sĩ ở phía Nam, nếu nói bọn họ không dặn dò gì thêm cho Quách Khê ngoài thỏa thuận kia, thì ta không tin, nhưng nếu nói bọn họ còn có ý đồ khác, thì ta lại cảm thấy không thực tế, dù sao thì cũng phải cẩn thận với gia hoả Quách Khê này.”

Ngôn Nhược Thủy bỗng nhiên dừng lại ở bên đường, nhìn Trì Cam Tuyền, bình tĩnh nói: “Trì đạo hữu, nếu như sau này Quách Khê có hành động gì bất thường, chúng ta có thể liên thủ.”

Trì Cam Tuyền sững sờ, sau đó cười khổ: “Ngôn tiên tử, Quách Khê kia là Tu hành giả của Tam Khê Phủ đấy.”

Ý tứ rất rõ ràng, đối phó với Quách Khê thì dễ, nhưng môn phái đứng sau gã, phải đối phó thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0