Chương 59
2024-10-07 15:10:26
Trần Triều mặt không đổi sắc bịa ra một câu chuyện.
Quách Khê nhíu mày: “Kiếm tu? Ngươi từng nhìn thấy sao?”
Trần Triều gật đầu: “Từng nhìn thấy từ xa, là một kiếm tu áo xanh lam, ngự kiếm mà đi, phi kiếm dưới chân cũng rất lợi hại, màu xanh biếc, giống như… cỏ dại mùa xuân vậy?”
“Cỏ dại mùa xuân?”
Quách Khê nhíu mày, có chút không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ là người kia?”
Không chỉ là gã, ngay cả hai người Trì Cam Tuyền và Ngôn Nhược Thủy, trong mắt lúc này cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Thực ra khi Trần Triều nói ra ba chữ “cỏ dại mùa xuân”, họ gần như đã xác định được thân phận của kiếm tu nọ.
Hai năm trước, thanh kiếm mới do Kiếm Khí Sơn rèn ra trong vòng một trăm năm kia xuất thế, tên kiếm là "Dã Thảo", lúc đó vô số kiếm tu đổ xô lên Kiếm Khí Sơn, ai cũng muốn mang thanh kiếm này đi, nhưng cuối cùng lại bị một kiếm tu trẻ tuổi mang đi. Kiếm tu kia hành tung bất định, nhưng có thể được Kiếm Khí Sơn công nhận thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn trong tương lai.
Thực ra vào tháng thứ hai sau khi y mang “Dã Thảo” đi, liền có tin tức truyền ra, nói là kiếm tu kia đã giết chết một yêu tu Khổ Hải cảnh.
Kiếm tu trẻ tuổi? E rằng là kiếm tu trẻ tuổi cảnh giới thứ năm.
“Còn đặc điểm gì khác không?”
Trong mắt Quách Khê hiện lên thần sắc quỷ dị.
Trần Triều cũng sững sờ, hắn chỉ là tiện miệng bịa chuyện, làm sao biết được là ai chứ?
Hắn khẽ lắc đầu, hơi xấu hổ nói: “Lúc đó ta chỉ nhìn thấy từ xa, cũng không tiếp cận, càng không nhìn rõ dung mạo của kiếm tu kia, nhưng nhìn thấy kiếm tu kia lơ lửng trên không trung ở vùng núi này rất lâu, không biết là đang nhìn gì.”
“Ngươi nói là kiếm tu kia lơ lửng trên không trung ở vùng núi này rất lâu sao?”
Lần này là Ngôn Nhược Thủy, nàng ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ngươi nhìn rõ rồi chứ, là vùng núi này?”
Trần Triều giật giật khóe miệng, gật đầu: “Chính là ngọn núi phía sau miếu Sơn Thần, gần mỏ khoáng thạch kia.”
Dù sao đã lỡ bon mồm bịa chuyện rồi, Trần Triều liền thêm mắm dặm muối một chút: “Lúc đó hình như kiếm tu kia còn nói gì đó, thế nhưng ta đứng quá xa, chỉ nghe thấy một câu, hình như là ‘núi đẹp’ gì đó…”
Tuy rằng câu chuyện là bịa đặt, nhưng nhìn thần sắc của mấy người này, Trần Triều cũng có thể đoán được cái gọi là tìm khoáng thạch hiếm thấy kia của bọn họ cũng chỉ là cái cớ, còn lý do thực sự, e rằng không đơn giản như vậy.
Lúc này bốn vị Luyện Khí sĩ trẻ tuổi đều nhíu mày, bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Trần Triều, vì ngay từ lúc hắn nhắc đến kiếm tu kia, cả đám đã ngầm đồng ý tất cả.
Cuối cùng cũng đến trước miếu Sơn Thần, Trần Triều lên tiếng hỏi: “Mấy vị tiên sư, có muốn vào trong nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần, nhanh chóng đến mỏ khoáng thạch!”
Câu chuyện bịa đặt của Trần Triều khiến cho Quách Khê lo lắng không yên, lúc này gã chỉ muốn nhanh chóng đến mỏ khoáng thạch để xem thử, xem nỗ lực của sư môn có bị uổng phí hay không.
Trần Triều gật đầu, chỉ là hắn không nhịn được cười.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đi qua miếu Sơn Thần, vượt qua ngọn núi kia, sau đó lại vượt qua thêm một ngọn núi khác. Lần này mấy vị Luyện Khí sĩ kia dốc hết sức lực tiến về phía trước, không hề để ý đến việc lãng phí khí cơ. Trần Triều đi theo phía sau cố ý giả vờ như không còn sức lực, luôn cách họ mấy chục trượng, hơn nữa còn thở hồng hộc.
Cuối cùng cũng đến quan đạo, đám người lúc này mới dừng lại đợi Trần Triều một lúc.
Đợi đến khi hắn đuổi kịp, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Khi đến trước mỏ khoáng thạch, đứng trên cái hố lớn kia, Trần Triều lúc này hơi há miệng, cố gắng làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đám người Quách Khê kia không quan tâm đến suy nghĩ của hắn, đồng loạt lấy pháp khí mình mang theo ra.
Thứ mà Quách Khê lấy ra là một chiếc la bàn bằng gỗ nhỏ xinh, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, giữa la bàn được khảm một viên ngọc trong suốt, nhìn là biết không phải vật bình thường. Ngôn Nhược Thủy lại lấy ra vài lá cờ nhỏ, chậm rãi cắm xuống đất, pháp khí mà Trì Cam Tuyền lấy ra thì đơn giản hơn, chỉ có một mặt gương đồng.
Đây là lần đầu tiên Trần Triều nhìn thấy những pháp khí kì lạ này, hắn hơi ngẩn người. Trước hôm nay, mặc dù hắn đã giết chết hai Tu hành giả, nhưng hai người kia hoặc là bị hắn đánh chết rất nhanh, hoặc là kiêu ngạo đến mức không dùng pháp khí.
Mà Luyện Khí sĩ vốn là một nhánh đặc biệt trong giới Tu hành giả, những pháp khí này tất nhiên cũng đặc biệt.
Sau khi lấy la bàn ra, bàn tay kia của Quách Khê luôn nắm chặt thành quyền, lúc này mới duỗi ra đặt lên la bàn.
Luồng hào quang xanh lục lấy được từ trên người Mi Khoa lúc trước, lúc này đã chui vào trong viên ngọc giữa la bàn.
Lập tức viên ngọc trong suốt kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
Trì Cam Tuyền nhìn sang, trong mắt không giấu nổi vẻ ghen tị.
Ngôn Nhược Thủy cũng không nhịn được nhìn sang bên này, ánh mắt Ngôn tiên tử của Nam Thiên Tông lúc này rất phức tạp.
Quách Khê hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ, mà nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó.
Một lát sau, gã bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhưng lại không nhìn vào trong hố, mà là nhìn sang một bên khác.
Ngôn Nhược Thủy cúi đầu nhìn những lá cờ nhỏ lúc này chỉ hơi rung rẩy, trong mắt hiện lên vẽ phẫn nộ.
Còn Trì Cam Tuyền thì đã cất gương đồng đi.
Quách Khê nhíu mày: “Kiếm tu? Ngươi từng nhìn thấy sao?”
Trần Triều gật đầu: “Từng nhìn thấy từ xa, là một kiếm tu áo xanh lam, ngự kiếm mà đi, phi kiếm dưới chân cũng rất lợi hại, màu xanh biếc, giống như… cỏ dại mùa xuân vậy?”
“Cỏ dại mùa xuân?”
Quách Khê nhíu mày, có chút không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ là người kia?”
Không chỉ là gã, ngay cả hai người Trì Cam Tuyền và Ngôn Nhược Thủy, trong mắt lúc này cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Thực ra khi Trần Triều nói ra ba chữ “cỏ dại mùa xuân”, họ gần như đã xác định được thân phận của kiếm tu nọ.
Hai năm trước, thanh kiếm mới do Kiếm Khí Sơn rèn ra trong vòng một trăm năm kia xuất thế, tên kiếm là "Dã Thảo", lúc đó vô số kiếm tu đổ xô lên Kiếm Khí Sơn, ai cũng muốn mang thanh kiếm này đi, nhưng cuối cùng lại bị một kiếm tu trẻ tuổi mang đi. Kiếm tu kia hành tung bất định, nhưng có thể được Kiếm Khí Sơn công nhận thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn trong tương lai.
Thực ra vào tháng thứ hai sau khi y mang “Dã Thảo” đi, liền có tin tức truyền ra, nói là kiếm tu kia đã giết chết một yêu tu Khổ Hải cảnh.
Kiếm tu trẻ tuổi? E rằng là kiếm tu trẻ tuổi cảnh giới thứ năm.
“Còn đặc điểm gì khác không?”
Trong mắt Quách Khê hiện lên thần sắc quỷ dị.
Trần Triều cũng sững sờ, hắn chỉ là tiện miệng bịa chuyện, làm sao biết được là ai chứ?
Hắn khẽ lắc đầu, hơi xấu hổ nói: “Lúc đó ta chỉ nhìn thấy từ xa, cũng không tiếp cận, càng không nhìn rõ dung mạo của kiếm tu kia, nhưng nhìn thấy kiếm tu kia lơ lửng trên không trung ở vùng núi này rất lâu, không biết là đang nhìn gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi nói là kiếm tu kia lơ lửng trên không trung ở vùng núi này rất lâu sao?”
Lần này là Ngôn Nhược Thủy, nàng ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ngươi nhìn rõ rồi chứ, là vùng núi này?”
Trần Triều giật giật khóe miệng, gật đầu: “Chính là ngọn núi phía sau miếu Sơn Thần, gần mỏ khoáng thạch kia.”
Dù sao đã lỡ bon mồm bịa chuyện rồi, Trần Triều liền thêm mắm dặm muối một chút: “Lúc đó hình như kiếm tu kia còn nói gì đó, thế nhưng ta đứng quá xa, chỉ nghe thấy một câu, hình như là ‘núi đẹp’ gì đó…”
Tuy rằng câu chuyện là bịa đặt, nhưng nhìn thần sắc của mấy người này, Trần Triều cũng có thể đoán được cái gọi là tìm khoáng thạch hiếm thấy kia của bọn họ cũng chỉ là cái cớ, còn lý do thực sự, e rằng không đơn giản như vậy.
Lúc này bốn vị Luyện Khí sĩ trẻ tuổi đều nhíu mày, bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Trần Triều, vì ngay từ lúc hắn nhắc đến kiếm tu kia, cả đám đã ngầm đồng ý tất cả.
Cuối cùng cũng đến trước miếu Sơn Thần, Trần Triều lên tiếng hỏi: “Mấy vị tiên sư, có muốn vào trong nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần, nhanh chóng đến mỏ khoáng thạch!”
Câu chuyện bịa đặt của Trần Triều khiến cho Quách Khê lo lắng không yên, lúc này gã chỉ muốn nhanh chóng đến mỏ khoáng thạch để xem thử, xem nỗ lực của sư môn có bị uổng phí hay không.
Trần Triều gật đầu, chỉ là hắn không nhịn được cười.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đi qua miếu Sơn Thần, vượt qua ngọn núi kia, sau đó lại vượt qua thêm một ngọn núi khác. Lần này mấy vị Luyện Khí sĩ kia dốc hết sức lực tiến về phía trước, không hề để ý đến việc lãng phí khí cơ. Trần Triều đi theo phía sau cố ý giả vờ như không còn sức lực, luôn cách họ mấy chục trượng, hơn nữa còn thở hồng hộc.
Cuối cùng cũng đến quan đạo, đám người lúc này mới dừng lại đợi Trần Triều một lúc.
Đợi đến khi hắn đuổi kịp, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Khi đến trước mỏ khoáng thạch, đứng trên cái hố lớn kia, Trần Triều lúc này hơi há miệng, cố gắng làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người Quách Khê kia không quan tâm đến suy nghĩ của hắn, đồng loạt lấy pháp khí mình mang theo ra.
Thứ mà Quách Khê lấy ra là một chiếc la bàn bằng gỗ nhỏ xinh, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, giữa la bàn được khảm một viên ngọc trong suốt, nhìn là biết không phải vật bình thường. Ngôn Nhược Thủy lại lấy ra vài lá cờ nhỏ, chậm rãi cắm xuống đất, pháp khí mà Trì Cam Tuyền lấy ra thì đơn giản hơn, chỉ có một mặt gương đồng.
Đây là lần đầu tiên Trần Triều nhìn thấy những pháp khí kì lạ này, hắn hơi ngẩn người. Trước hôm nay, mặc dù hắn đã giết chết hai Tu hành giả, nhưng hai người kia hoặc là bị hắn đánh chết rất nhanh, hoặc là kiêu ngạo đến mức không dùng pháp khí.
Mà Luyện Khí sĩ vốn là một nhánh đặc biệt trong giới Tu hành giả, những pháp khí này tất nhiên cũng đặc biệt.
Sau khi lấy la bàn ra, bàn tay kia của Quách Khê luôn nắm chặt thành quyền, lúc này mới duỗi ra đặt lên la bàn.
Luồng hào quang xanh lục lấy được từ trên người Mi Khoa lúc trước, lúc này đã chui vào trong viên ngọc giữa la bàn.
Lập tức viên ngọc trong suốt kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
Trì Cam Tuyền nhìn sang, trong mắt không giấu nổi vẻ ghen tị.
Ngôn Nhược Thủy cũng không nhịn được nhìn sang bên này, ánh mắt Ngôn tiên tử của Nam Thiên Tông lúc này rất phức tạp.
Quách Khê hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ, mà nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó.
Một lát sau, gã bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhưng lại không nhìn vào trong hố, mà là nhìn sang một bên khác.
Ngôn Nhược Thủy cúi đầu nhìn những lá cờ nhỏ lúc này chỉ hơi rung rẩy, trong mắt hiện lên vẽ phẫn nộ.
Còn Trì Cam Tuyền thì đã cất gương đồng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro