Chương 71
2024-10-07 15:10:26
Một mạch Luyện Khí sĩ Nam Phương, Tam Khê Phủ nội tình thâm hậu, là tồn tại tựa như lĩnh tụ.
Cả ngọn núi Tam Khê Phủ quanh năm đều bị mây mù bao phủ, các loại trận pháp lớn nhỏ được bố trí trong núi, người bình thường vô tình đi vào ngọn núi này, cho dù chỉ là đến chân núi thì cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, mà các đệ tử bình thường, nếu như không được tông môn cho phép cũng không thể tùy tiện xuống núi.
Sơn môn Tam Khê Phủ hùng vĩ bất phàm, đứng dưới chân núi giống như còn cao hơn cả thành môn của Thần Đô.
Ba chữ "Tam Khê Phủ" to lớn trên đỉnh núi được viết ra bởi vị lão tổ khai sáng môn phái, hiện tại đã tồn tại hơn một nghìn năm.
Hôm nay, Tam Khê Phủ vẫn yên tĩnh như ngày thường.
Trước bàn gỗ dưới chân núi, hai đệ tử trực núi của Tam Khê Phủ đang nói chuyện phiếm.
Không ngoài những lời nói như sư tỷ trên ngọn núi nào đẹp hơn.
"Trần sư tỷ xinh đẹp, tính tình lại tốt, sau này ai mà trở thành đạo lữ của Trần sư tỷ, nhất định là chuyện tốt."
"Không bằng đâu, ta thích Mạc sư tỷ hơn, chân rất dài."
"Trần sư tỷ tốt hơn..."
"Mạc sư tỷ..."
Hai người ai cũng cho là mình đúng, nhất thời tranh luận rôm rả, chỉ là giọng nói không lớn, cho dù có ồn ào cũng rất khó khiến cho cả Tam Khê Phủ phải chú ý.
Cho đến khi cả hai đều nhìn thấy một tia sáng xanh biếc từ trên trời bay đến, liền có chút ngây người ngậm miệng.
Một lát sau, trong núi có tiếng chuông vang lên.
Sau đó cả hai đều cúi đầu xuống.
Bọn họ đương nhiên nhận ra tia sáng xanh biếc kia, đó là thủ đoạn truyền tin của Tam Khê Phủ, mỗi đệ tử Tam Khê Phủ sau khi lên núi đều sẽ được sư phụ gieo vào mi tâm một tia Quy Sơn Quang, nếu như có một ngày bọn họ gặp chuyện bất trắc ở bên ngoài, tia Quy Sơn Quang này sẽ phá tan mi tâm, quay trở về tông môn.
Thủ đoạn đại thể của tông môn tu hành phương ngoại đều giống nhau.
Chỉ là nếu như kẻ giết người cảnh giới đủ cao, hoặc là trên người có pháp khí gì đó, cũng có thể ngăn cản tia Quy Sơn Quang này, nhưng thường thường trong tông môn của bọn họ cũng sẽ có một ngọn Trường Minh đăng.
Người chết, đèn tắt.
Cũng có thể báo tin tức người chết.
……
"Không biết là vị sư huynh, sư tỷ nào mất mạng rồi."
"Những ngày này hình như không có bao nhiêu đệ tử xuống núi thì phải?"
"Cũng không ít, hình như có hơn mười người, hầu như đều là hành động một mình."
"Cũng không biết là tông môn nào dám trêu chọc Tam Khê Phủ chúng ta, thật sự là chán sống rồi!"
"Có lẽ là yêu vật nào đó, vậy thì đúng là xui xẻo rồi."
……
……
Lúc tia sáng xanh biếc kia lên núi, rất nhiều đệ tử Tam Khê Phủ đều nhìn thấy, vì vậy nhao nhao dừng lại, bắt đầu suy đoán xem chủ nhân của tia Quy Sơn Quang kia là ai, nguyên nhân cái chết là gì.
Tia sáng xanh biếc bay đến đỉnh núi.
Nơi này có một tòa đại điện sừng sững, giống như nằm giữa mây mù.
Lúc này trước đại điện đã tập trung không ít người.
Nam nữ đều có, nhưng phần lớn đều là trung niên.
Nam tử trung niên đứng đầu là chưởng luật của Tam Khê Phủ, ông ta vươn tay tiếp lấy tia sáng xanh biếc kia, vung tay áo lên, trước mặt gợn sóng lăn tăn, một bức tranh xuất hiện trước mặt mọi người.
Chính là cảnh tượng lúc trước Trần Triều giết chết Quách Khê.
Nhìn thấy bức tranh này, một nữ đạo sĩ trung niên thất thanh kêu lên: "Khê nhi!"
Bà ta chính là sư phụ của Quách Khê, phong chủ Thúy Vân Phong của Tam Khê Phủ.
Lần này Quách Khê có thể xuống núi làm chuyện kia, bà ta đã hao tâm tốn sức rất nhiều, thế nhưng bà ta không nghĩ tới, mình không chờ được tin tốt của Quách Khê, lúc này lại chờ được tin tức đệ tử nhà mình bỏ mạng.
Tuy rằng bà ta không chỉ có mỗi Quách Khê là đệ tử, nhưng đã có thể đưa cơ hội này cho gã, đủ để thấy bà ta coi trọng gã như thế nào.
"Vương sư muội, xin bớt đau buồn."
Gợn sóng lại nổi lên, bức tranh kia đã biến mất. Tác dụng của Quy Sơn Quang cũng chỉ có vậy.
"Xin đồ huynh làm chủ cho Khê nhi!"
Nữ đạo sĩ trung niên nhìn nam tử trung niên kia, hai mắt đẫm lệ, nhìn qua vô cùng thảm thiết đáng thương.
Nam tử trung niên kia khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói: "Đương nhiên là như thế, một tên Trấn thủ sứ nhỏ bé vậy mà cũng dám giết hại môn nhân Tam Khê Phủ ta, chuyện này nhất định phải báo thù!"
"Lý sư đệ, làm phiền ngươi chạy một chuyến đến Úy châu, bắt người kia về đây, ta không tin Đại Lương triều cũng dám ngăn cản, chờ sau khi bắt được hắn về đây, ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết, sau đó băm thây xẻ xác!"
Nghe vậy, một nam tử trung niên có ngoại hình bình thường bước ra, gật đầu nói: "Nhất định sẽ không làm nhục mệnh!"
Nam tử trung niên nhìn nữ đạo sĩ trung niên một chút, im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Vương sư muội, hay là muội cũng đi cùng đi, thuận tiện đem thi thể của Khê nhi trở về."
…
Thực ra trước cả Tam Khê Phủ, Nam Thiên Tông đã nhận được tin đệ tử trong môn phái bị giết.
Ngôn Nhược Thủy là đệ tử tông môn này, bởi vì dung mạo xuất chúng, cho dù nàng không phải là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi, nhưng cũng có rất nhiều người ái mộ.
Sau khi tin tức Ngôn Nhược Thủy chết truyền đến, cả Nam Thiên Tông đều dậy sóng, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tụ tập trước đại điện tông môn, yêu cầu sư môn nghiêm trừng hung thủ.
Nhưng trên thực tế, ngay sau khi nhận được tin tức, những đại nhân vật kia đã lập tức gửi thư đến Tam Khê Phủ.
Cả ngọn núi Tam Khê Phủ quanh năm đều bị mây mù bao phủ, các loại trận pháp lớn nhỏ được bố trí trong núi, người bình thường vô tình đi vào ngọn núi này, cho dù chỉ là đến chân núi thì cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, mà các đệ tử bình thường, nếu như không được tông môn cho phép cũng không thể tùy tiện xuống núi.
Sơn môn Tam Khê Phủ hùng vĩ bất phàm, đứng dưới chân núi giống như còn cao hơn cả thành môn của Thần Đô.
Ba chữ "Tam Khê Phủ" to lớn trên đỉnh núi được viết ra bởi vị lão tổ khai sáng môn phái, hiện tại đã tồn tại hơn một nghìn năm.
Hôm nay, Tam Khê Phủ vẫn yên tĩnh như ngày thường.
Trước bàn gỗ dưới chân núi, hai đệ tử trực núi của Tam Khê Phủ đang nói chuyện phiếm.
Không ngoài những lời nói như sư tỷ trên ngọn núi nào đẹp hơn.
"Trần sư tỷ xinh đẹp, tính tình lại tốt, sau này ai mà trở thành đạo lữ của Trần sư tỷ, nhất định là chuyện tốt."
"Không bằng đâu, ta thích Mạc sư tỷ hơn, chân rất dài."
"Trần sư tỷ tốt hơn..."
"Mạc sư tỷ..."
Hai người ai cũng cho là mình đúng, nhất thời tranh luận rôm rả, chỉ là giọng nói không lớn, cho dù có ồn ào cũng rất khó khiến cho cả Tam Khê Phủ phải chú ý.
Cho đến khi cả hai đều nhìn thấy một tia sáng xanh biếc từ trên trời bay đến, liền có chút ngây người ngậm miệng.
Một lát sau, trong núi có tiếng chuông vang lên.
Sau đó cả hai đều cúi đầu xuống.
Bọn họ đương nhiên nhận ra tia sáng xanh biếc kia, đó là thủ đoạn truyền tin của Tam Khê Phủ, mỗi đệ tử Tam Khê Phủ sau khi lên núi đều sẽ được sư phụ gieo vào mi tâm một tia Quy Sơn Quang, nếu như có một ngày bọn họ gặp chuyện bất trắc ở bên ngoài, tia Quy Sơn Quang này sẽ phá tan mi tâm, quay trở về tông môn.
Thủ đoạn đại thể của tông môn tu hành phương ngoại đều giống nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là nếu như kẻ giết người cảnh giới đủ cao, hoặc là trên người có pháp khí gì đó, cũng có thể ngăn cản tia Quy Sơn Quang này, nhưng thường thường trong tông môn của bọn họ cũng sẽ có một ngọn Trường Minh đăng.
Người chết, đèn tắt.
Cũng có thể báo tin tức người chết.
……
"Không biết là vị sư huynh, sư tỷ nào mất mạng rồi."
"Những ngày này hình như không có bao nhiêu đệ tử xuống núi thì phải?"
"Cũng không ít, hình như có hơn mười người, hầu như đều là hành động một mình."
"Cũng không biết là tông môn nào dám trêu chọc Tam Khê Phủ chúng ta, thật sự là chán sống rồi!"
"Có lẽ là yêu vật nào đó, vậy thì đúng là xui xẻo rồi."
……
……
Lúc tia sáng xanh biếc kia lên núi, rất nhiều đệ tử Tam Khê Phủ đều nhìn thấy, vì vậy nhao nhao dừng lại, bắt đầu suy đoán xem chủ nhân của tia Quy Sơn Quang kia là ai, nguyên nhân cái chết là gì.
Tia sáng xanh biếc bay đến đỉnh núi.
Nơi này có một tòa đại điện sừng sững, giống như nằm giữa mây mù.
Lúc này trước đại điện đã tập trung không ít người.
Nam nữ đều có, nhưng phần lớn đều là trung niên.
Nam tử trung niên đứng đầu là chưởng luật của Tam Khê Phủ, ông ta vươn tay tiếp lấy tia sáng xanh biếc kia, vung tay áo lên, trước mặt gợn sóng lăn tăn, một bức tranh xuất hiện trước mặt mọi người.
Chính là cảnh tượng lúc trước Trần Triều giết chết Quách Khê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy bức tranh này, một nữ đạo sĩ trung niên thất thanh kêu lên: "Khê nhi!"
Bà ta chính là sư phụ của Quách Khê, phong chủ Thúy Vân Phong của Tam Khê Phủ.
Lần này Quách Khê có thể xuống núi làm chuyện kia, bà ta đã hao tâm tốn sức rất nhiều, thế nhưng bà ta không nghĩ tới, mình không chờ được tin tốt của Quách Khê, lúc này lại chờ được tin tức đệ tử nhà mình bỏ mạng.
Tuy rằng bà ta không chỉ có mỗi Quách Khê là đệ tử, nhưng đã có thể đưa cơ hội này cho gã, đủ để thấy bà ta coi trọng gã như thế nào.
"Vương sư muội, xin bớt đau buồn."
Gợn sóng lại nổi lên, bức tranh kia đã biến mất. Tác dụng của Quy Sơn Quang cũng chỉ có vậy.
"Xin đồ huynh làm chủ cho Khê nhi!"
Nữ đạo sĩ trung niên nhìn nam tử trung niên kia, hai mắt đẫm lệ, nhìn qua vô cùng thảm thiết đáng thương.
Nam tử trung niên kia khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói: "Đương nhiên là như thế, một tên Trấn thủ sứ nhỏ bé vậy mà cũng dám giết hại môn nhân Tam Khê Phủ ta, chuyện này nhất định phải báo thù!"
"Lý sư đệ, làm phiền ngươi chạy một chuyến đến Úy châu, bắt người kia về đây, ta không tin Đại Lương triều cũng dám ngăn cản, chờ sau khi bắt được hắn về đây, ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết, sau đó băm thây xẻ xác!"
Nghe vậy, một nam tử trung niên có ngoại hình bình thường bước ra, gật đầu nói: "Nhất định sẽ không làm nhục mệnh!"
Nam tử trung niên nhìn nữ đạo sĩ trung niên một chút, im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Vương sư muội, hay là muội cũng đi cùng đi, thuận tiện đem thi thể của Khê nhi trở về."
…
Thực ra trước cả Tam Khê Phủ, Nam Thiên Tông đã nhận được tin đệ tử trong môn phái bị giết.
Ngôn Nhược Thủy là đệ tử tông môn này, bởi vì dung mạo xuất chúng, cho dù nàng không phải là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi, nhưng cũng có rất nhiều người ái mộ.
Sau khi tin tức Ngôn Nhược Thủy chết truyền đến, cả Nam Thiên Tông đều dậy sóng, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tụ tập trước đại điện tông môn, yêu cầu sư môn nghiêm trừng hung thủ.
Nhưng trên thực tế, ngay sau khi nhận được tin tức, những đại nhân vật kia đã lập tức gửi thư đến Tam Khê Phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro