Chương 85
2024-10-07 15:10:26
Lý Hoặc gật đầu, đến lúc này, y mới hoàn toàn hiểu rõ tại sao một kẻ đầy mưu mô như Quách Khê lại chết trong tay thiếu niên kia, mà sư muội của mình - một Tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh lại phải chịu thiệt thòi ngay từ đầu.
Thì ra là vậy.
Lý Hoặc đang định rời khỏi tòa nhà cao tầng, thì ở phía xa đột nhiên lại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Tiểu tặc, ta xem ngươi còn chạy đi đâu!"
Là nữ đạo sĩ kia rốt cuộc cũng nhận ra, hùng hổ quay trở lại.
Lúc này, bà ta mang theo sát ý ngập trời, bay vụt đến từ phía xa, bất chấp tất cả, khí thế toàn thân cuồn cuộn tuôn trào, không hề kiêng kị một chút nào.
Lý Hoặc nhíu mày, lên tiếng ngăn cản: "Sư muội, đừng vọng động!"
Nhưng lúc này nữ đạo sĩ đang phẫn nộ ngút trời, nào còn quản được nhiều như vậy, từ khi bước chân vào thành, bà ta chưa từng chịu thất bại nào, nếu như đối thủ là một kẻ mạnh thì thôi đi, vậy mà lại là một tên Võ phu Thần Tàng cảnh bình thường, lại khiến cho bà ta phải chịu ấm ức như vậy, lúc trước bà ta còn hùng hổ chạy ra khỏi thành, kết quả là tên tiểu tử kia căn bản không hề rời khỏi toà thành này.
Điều này chẳng khác nào đối phương đang đùa giỡn bà ta.
Cho nên lúc này quay trở lại, nữ đạo sĩ kia đã bị lửa giận bao trùm, căn bản không nghe lọt tai bất kỳ lời nào nữa.
Hứa Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, Nam Thiên Tông vốn dĩ không muốn để cho Tam Khê Phủ mang Trần Triều về núi, hiện giờ Trần Triều chết ở chỗ này là kết cục tốt nhất, hơn nữa cũng không phải do Tu hành giả của Nam Thiên Tông ra tay, lại càng tốt hơn!
Các đệ tử Tam Khê Phủ nhìn thấy sư thúc nhà mình hùng hổ quay lại, vốn dĩ bọn họ đang vây công Trần Triều, lại vội vàng né tránh sang hai bên, Tu hành giả của Nam Thiên Tông cũng làm theo như vậy.
Khí thế cuồng bạo ép xuống, cả con hẻm nhỏ trong nháy mắt sụp đổ.
Tường đá đổ nát, đá vụn đầy đất.
Những người khác đều lui ra xa.
Chỉ còn lại một mình Trần Triều.
Gió mạnh thổi tung mái tóc của hắn, khí thế cường đại đè nén thân thể hắn, Trần Triều nắm chặt loan đao, ngẩng đầu lên.
Trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào.
Hắn cũng nhìn thấy nữ đạo sĩ đang tức giận kia.
Dùng sức đứng thẳng người, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu lớn tiếng mắng: "Lão thái bà!"
"Lão thái bà?!"
"Ngươi muốn chết?!"
Nữ đạo sĩ tức giận gầm lên một tiếng, phất trần trong tay vung lên, vô số sợi tơ cuốn lên, bao trùm cả một vùng trời.
Cũng bao phủ cả con hẻm nhỏ đổ nát này.
Khí thế cường đại điên cuồng đè nén xuống giống như mưa rào, lúc này đang không ngừng đánh lên người Trần Triều, cho dù hắn là Võ phu rèn luyện thân thể một cách tàn khốc nhất, thì lúc này đối mặt với nữ đạo sĩ kia cao hơn mình hai cảnh giới cũng trở nên vô cùng chật vật, khó mà chống đỡ nổi.
Trần Triều cắn chặt răng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong miệng, nhưng lại không chịu quỳ xuống.
Nữ đạo sĩ kia vốn dĩ có thể trực tiếp giết chết hắn, nhưng lại cố tình muốn hành hạ hắn ở đây, muốn giẫm nát toàn bộ tôn nghiêm của thiếu niên này trước khi hắn chết.
Lý Hoặc không nói gì, nói thật, y vốn dĩ cảm thấy sinh tử của một thiếu niên sinh tử của một thiếu niên không quan trọng, đã là sư muội của mình, lại là sư phụ của Quách Khê, kỳ thật cũng có tư cách quyết định sinh tử của Trần Triều.
Hứa Ngọc thì im lặng quan sát, không nói một lời.
Dù sao thì Nam Thiên Tông cũng không bằng Tam Khê Phủ.
Đá vụn trên mặt đất lần nữa vỡ vụn, sau đó biến thành bột phấn, theo gió bay đi, dưới chân Trần Triều, đã xuất hiện một mạng nhện, lan ra bốn phía, từng vết nứt không ngừng xuất hiện.
Lúc này, xương cốt của hắn bắt đầu kêu lên răng rắc.
Cho dù đã bỏ ra rất nhiều công sức rèn luyện thân thể, nhưng lúc này hắn cũng gần như không chịu đựng nổi nữa.
Rắc!
Xương sườn của Trần Triều là thứ đầu tiên gãy, cơn đau đớn tột cùng bắt đầu lan ra toàn thân.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Cho dù đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng khi nguy hiểm thực sự ập đến, thì tất cả những thứ này đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Chênh lệch thực lực quá lớn, có thể nghiền nát mọi âm mưu quỷ kế.
Đương nhiên cũng bao gồm cả những gì hắn đã chuẩn bị.
Trần Triều cười khổ bất đắc dĩ, đạo lý này hắn hiểu, từ rất sớm đã hiểu rồi.
Chỉ là bởi vì yếu đuối, nên không thể phản kháng sao? Chuyện như vậy, hắn làm không được.
Nữ đạo sĩ kia nhìn xuống thiếu niên vẫn không chịu quỳ xuống nọ, vung phất trần lên, khí thế hùng hậu trong nháy mắt đánh úp về phía Trần Triều, nhưng cho dù là như vậy, thiếu niên đã không thể động đậy kia lúc này cũng chỉ hơi lắc lư một chút.
Trên tòa nhà cao tầng, Hứa Ngọc và Lý Hoặc chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Là Tu hành giả, bọn họ đã sớm quen cao cao tại thượng.
Mọi chuyện đều phải như vậy.
Nhưng đúng lúc này.
Trần Triều đang chật vật chống đỡ bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, hắn đầy miệng máu tươi, gian nan nói từng chữ một: "Còn không mau ra tay?!"
Nữ đạo sĩ nhíu mày.
Thì ra là vậy.
Lý Hoặc đang định rời khỏi tòa nhà cao tầng, thì ở phía xa đột nhiên lại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Tiểu tặc, ta xem ngươi còn chạy đi đâu!"
Là nữ đạo sĩ kia rốt cuộc cũng nhận ra, hùng hổ quay trở lại.
Lúc này, bà ta mang theo sát ý ngập trời, bay vụt đến từ phía xa, bất chấp tất cả, khí thế toàn thân cuồn cuộn tuôn trào, không hề kiêng kị một chút nào.
Lý Hoặc nhíu mày, lên tiếng ngăn cản: "Sư muội, đừng vọng động!"
Nhưng lúc này nữ đạo sĩ đang phẫn nộ ngút trời, nào còn quản được nhiều như vậy, từ khi bước chân vào thành, bà ta chưa từng chịu thất bại nào, nếu như đối thủ là một kẻ mạnh thì thôi đi, vậy mà lại là một tên Võ phu Thần Tàng cảnh bình thường, lại khiến cho bà ta phải chịu ấm ức như vậy, lúc trước bà ta còn hùng hổ chạy ra khỏi thành, kết quả là tên tiểu tử kia căn bản không hề rời khỏi toà thành này.
Điều này chẳng khác nào đối phương đang đùa giỡn bà ta.
Cho nên lúc này quay trở lại, nữ đạo sĩ kia đã bị lửa giận bao trùm, căn bản không nghe lọt tai bất kỳ lời nào nữa.
Hứa Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, Nam Thiên Tông vốn dĩ không muốn để cho Tam Khê Phủ mang Trần Triều về núi, hiện giờ Trần Triều chết ở chỗ này là kết cục tốt nhất, hơn nữa cũng không phải do Tu hành giả của Nam Thiên Tông ra tay, lại càng tốt hơn!
Các đệ tử Tam Khê Phủ nhìn thấy sư thúc nhà mình hùng hổ quay lại, vốn dĩ bọn họ đang vây công Trần Triều, lại vội vàng né tránh sang hai bên, Tu hành giả của Nam Thiên Tông cũng làm theo như vậy.
Khí thế cuồng bạo ép xuống, cả con hẻm nhỏ trong nháy mắt sụp đổ.
Tường đá đổ nát, đá vụn đầy đất.
Những người khác đều lui ra xa.
Chỉ còn lại một mình Trần Triều.
Gió mạnh thổi tung mái tóc của hắn, khí thế cường đại đè nén thân thể hắn, Trần Triều nắm chặt loan đao, ngẩng đầu lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào.
Hắn cũng nhìn thấy nữ đạo sĩ đang tức giận kia.
Dùng sức đứng thẳng người, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu lớn tiếng mắng: "Lão thái bà!"
"Lão thái bà?!"
"Ngươi muốn chết?!"
Nữ đạo sĩ tức giận gầm lên một tiếng, phất trần trong tay vung lên, vô số sợi tơ cuốn lên, bao trùm cả một vùng trời.
Cũng bao phủ cả con hẻm nhỏ đổ nát này.
Khí thế cường đại điên cuồng đè nén xuống giống như mưa rào, lúc này đang không ngừng đánh lên người Trần Triều, cho dù hắn là Võ phu rèn luyện thân thể một cách tàn khốc nhất, thì lúc này đối mặt với nữ đạo sĩ kia cao hơn mình hai cảnh giới cũng trở nên vô cùng chật vật, khó mà chống đỡ nổi.
Trần Triều cắn chặt răng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong miệng, nhưng lại không chịu quỳ xuống.
Nữ đạo sĩ kia vốn dĩ có thể trực tiếp giết chết hắn, nhưng lại cố tình muốn hành hạ hắn ở đây, muốn giẫm nát toàn bộ tôn nghiêm của thiếu niên này trước khi hắn chết.
Lý Hoặc không nói gì, nói thật, y vốn dĩ cảm thấy sinh tử của một thiếu niên sinh tử của một thiếu niên không quan trọng, đã là sư muội của mình, lại là sư phụ của Quách Khê, kỳ thật cũng có tư cách quyết định sinh tử của Trần Triều.
Hứa Ngọc thì im lặng quan sát, không nói một lời.
Dù sao thì Nam Thiên Tông cũng không bằng Tam Khê Phủ.
Đá vụn trên mặt đất lần nữa vỡ vụn, sau đó biến thành bột phấn, theo gió bay đi, dưới chân Trần Triều, đã xuất hiện một mạng nhện, lan ra bốn phía, từng vết nứt không ngừng xuất hiện.
Lúc này, xương cốt của hắn bắt đầu kêu lên răng rắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù đã bỏ ra rất nhiều công sức rèn luyện thân thể, nhưng lúc này hắn cũng gần như không chịu đựng nổi nữa.
Rắc!
Xương sườn của Trần Triều là thứ đầu tiên gãy, cơn đau đớn tột cùng bắt đầu lan ra toàn thân.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Cho dù đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng khi nguy hiểm thực sự ập đến, thì tất cả những thứ này đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Chênh lệch thực lực quá lớn, có thể nghiền nát mọi âm mưu quỷ kế.
Đương nhiên cũng bao gồm cả những gì hắn đã chuẩn bị.
Trần Triều cười khổ bất đắc dĩ, đạo lý này hắn hiểu, từ rất sớm đã hiểu rồi.
Chỉ là bởi vì yếu đuối, nên không thể phản kháng sao? Chuyện như vậy, hắn làm không được.
Nữ đạo sĩ kia nhìn xuống thiếu niên vẫn không chịu quỳ xuống nọ, vung phất trần lên, khí thế hùng hậu trong nháy mắt đánh úp về phía Trần Triều, nhưng cho dù là như vậy, thiếu niên đã không thể động đậy kia lúc này cũng chỉ hơi lắc lư một chút.
Trên tòa nhà cao tầng, Hứa Ngọc và Lý Hoặc chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Là Tu hành giả, bọn họ đã sớm quen cao cao tại thượng.
Mọi chuyện đều phải như vậy.
Nhưng đúng lúc này.
Trần Triều đang chật vật chống đỡ bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, hắn đầy miệng máu tươi, gian nan nói từng chữ một: "Còn không mau ra tay?!"
Nữ đạo sĩ nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro