Võ Phu

Chương 89

2024-10-07 15:10:26

Tuy Trần Triều đã bị cuốn vào bên trong cọc phiền phức nọ, nhưng chỉ cần Đại Lý Tự chưa chính thức kết tội, hắn vẫn là Trấn thủ sứ. Hiện tại hắn phải đến Thần Đô, Thiên Thanh huyện đương nhiên sẽ có Trấn thủ sứ mới.

Từ Tri huyện lui xuống, nhanh chóng sai người mang hồ sơ đến.

Lần này Tống Liễm đi gấp gáp, vốn không có thời gian xem xét hồ sơ của Trần Triều. Bởi vì ngoài công văn của Trấn thủ sứ, y còn nhận được lời nhắn của Tạ thị, chỉ cần có thể đưa thiếu niên kia về Thần Đô, ắt sẽ được hậu tạ.

Nếu không có câu nói đó, Tống Liễm cũng chẳng cần phải vội vàng như vậy, có kịp hay không cũng không phải chuyện gì to tát. Dù sao công văn chỉ nói là đưa thiếu niên kia về Thần Đô, Tu hành giả đã ra tay trước, y có thể làm gì được chứ?

Trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải cứ nói là sẽ như vậy.

Lật giở hồ sơ, ánh mắt Tống Liễm thoáng hiện vẻ tán thưởng.

Thiên Thanh huyện mấy năm qua, số vụ án mạng xảy ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nói cách khác, vị thiếu niên Trấn thủ sứ kia quả thực đã làm rất tốt.

“Đại nhân, Trần Trấn thủ sứ tỉnh lại rồi.”

Đang lúc Tống Liễm chăm chú đọc hồ sơ, bên ngoài bỗng có tiếng người bẩm báo.

Trần Triều ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, sau đó quyển trục ghi chép hồ sơ trong tay mình xuống.



Trong nhà lao tối tăm của huyện nha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo tiếng xích sắt rơi xuống leng keng, cửa lao được mở ra, ngay sau đó có nha dịch bê vào một chiếc ghế đặt xuống đất. Tống Liễm mặc trường bào đen, thong dong bước vào, y không lập tức ngồi xuống mà chậm rãi đi một vòng quanh nhà lao, một lúc sau mới đến ngồi xuống chiếc ghế, nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất.

Trần Triều thật ra đã tỉnh lại từ sớm, chỉ là hắn bị thương quá nặng, không thể ngồi dậy nổi, đành nghiêng đầu đánh giá nam nhân đang mặc trường bào đen, chân đi giày quan trước mặt. Lúc trước khi Tống Liễm tự giới thiệu thân phận, Trần Triều đã lâm vào hôn mê bất tỉnh, cho nên hiện tại hắn cũng không biết đối phương là ai, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, lai lịch người này tuyệt đối không tầm thường, ít nhất cũng là người đến từ Thần Đô.

Nếu không, khi đối mặt với nữ đạo sĩ kia, y sẽ không thể nào bình tĩnh như vậy được.

Trong lúc Trần Triều đánh giá Tống Liễm, Tống Liễm cũng đang quan sát hắn.

Y thật sự rất tò mò về thiếu niên này, kẻ thân ở một huyện thành nho nhỏ như Thiên Thanh lại có thể làm chấn động cả Thần Đô.

Có thể khiến cho Tạ gia ra mặt, thiếu niên này chắc chắn không phải người thường.

"Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao mình lại bị giam vào đại lao?" Tống Liễm vốn định để thiếu niên lên tiếng trước, không ngờ Trần Triều lại im lặng không nói, dường như không có chút cảm xúc nào đối với tình cảnh hiện tại.

Trần Triều nằm trên mặt đất, có chút gian nan nói: "Hiện tại còn có chỗ nào an toàn hơn nơi này sao? Nếu có, tiểu nhân hận không thể lập tức chuyển vào đại lao của Đại Lý Tự."

Tống Liễm bật cười: "Ngươi cho rằng đại lao của Đại Lý Tự an toàn? Nơi đó mỗi tháng không biết bao nhiêu người chết oan chết uổng, ngươi chỉ là một tên Trấn thủ sứ nho nhỏ, vào đó rồi, ngươi cho rằng mình còn có thể sống sót đi ra sao?"

Trần Triều cười gượng: "Cái này thì không biết, nhưng nếu đại nhân là người đến từ Thần Đô, vậy thì cho dù tiểu nhân có bị giam vào Đại Lý Tự, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chết đi."

Tống Liễm cười cười, lắc đầu: "Bất kể ngươi và Tạ gia có quan hệ gì, tội danh ngươi tự ý giết chết mấy tên Tu hành giả kia là sự thật, nếu như bọn họ muốn giết ngươi, cho dù là xé rách mặt mũi với triều đình, phái đến một vị đại năng cấp Vong Ưu, ngươi cho rằng mình có thể sống sót đến Thần Đô sao? Kết quả cuối cùng cũng chẳng khác gì."

Trần Triều im lặng, dường như hắn đã sớm biết trước kết quả này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Liệu ta có thể bình an vô sự đến được Thần Đô hay không?”. Trần Triều gian nan đưa tay sờ soạng, nhưng lại không thể nào chạm tới thanh đao nơi thắt lưng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác trống vắng.

Không có chút cảm giác an toàn nào cả.

“Vào đại lao, đương nhiên phải tịch thu binh khí, đợi khi nào ngươi thật sự có thể bước ra khỏi đại lao, sẽ trả lại cho ngươi. Nếu như ngươi không thể đi ra, vậy thì tặng cho ta đi."

Tống Liễm dường như biết rõ thiếu niên trước mặt đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: “Nếu như bọn họ thật sự muốn giết ngươi, thậm chí không tiếc xé rách mặt mũi với triều đình, phái đến một vị Vong Ưu cảnh, vậy ta sẽ lập tức thả ngươi đi."

“Không được, người còn, đao còn, người mất, hãy để thanh đao kia chôn cùng ta!”

Thiếu niên thở hổn hển, vẻ mặt kiên định, dường như không có ý định nhân nhượng.

Tống Liễm thở dài: “Ngươi thật sự là một tên keo kiệt.”

Trần Triều không trả lời, chỉ nhếch miệng, là bởi vì đau đớn kéo đến.

“Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Tống Liễm chuyển chủ đề, cười tủm tỉm nói: "Nếu như ngươi cho ta một câu trả lời hài lòng, trên đường đi, ta sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút, bằng không ta sẽ quay về Thần Đô bẩm báo với Tạ gia, nói mình cũng bất lực.”

Trần Triều vội hỏi: "Chưa biết đại nhân là?"

Tống Liễm liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bản quan, Chỉ huy sứ Tả vệ Thần Đô, Tống Liễm.”

"Xin hỏi." Trần Triều ngẩng đầu, lúc này ngoại trừ cái đầu, trên người hắn không còn chỗ nào có thể động đậy được nữa.

“Đã biết những tông môn như Tam Khê Phủ kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, tại sao không sớm rời đi, ở lại đây để cho bọn họ đến giết sao? Nếu như bản quan đến trễ một chút, cho dù ngươi có mưu kế gì, chẳng phải cũng sẽ vô dụng?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0