Võ Phu

Chương 91

2024-10-07 15:10:26

Tống liễm bật cười, nói: “Hắn tên là Ông Tuyền, trên đường đi, sẽ do hắn chăm sóc ngươi.”

Sắc mặt Trần Triều lập tức khó coi.

Tống Liễm lúc này đứng dậy, phân phó: “Sau khi làm xong xe tù, đưa Trần Trấn thủ sứ ra ngoài, đợi ta ở cổng huyện nha.”

Nói xong câu đó, không đợi Trần Triều phản ứng, y đã đứng dậy rời đi.

Muốn mang Trần Triều đi, y còn một số việc phải làm, phải lưu lại một phần hồ sơ ở huyện nha.

Ngoài việc đó ra, y còn phải đi gặp một người.



Thư viện bên bờ Nam Hồ, mỗi đầu tháng đều có một buổi tranh luận nho nhỏ, ban đầu là do các vị tiên sinh của các khoa trong thư viện dùng học thuyết mình tinh thông để biện luận, trong quá trình va chạm, tiếp thu tinh hoa. Mỗi khi đến ngày này, nhất định sẽ có rất nhiều học sinh vây quanh nghe giảng, về sau, chuyện này dần dần có quy củ, đổi thành mỗi năm một lần vào mùa thu, các vị tiên sinh sẽ đến bờ Nam Hồ biện luận.

Chỉ là việc tranh luận đầu tháng vẫn được giữ lại, nhưng lại đổi từ tiên sinh thành học sinh.

Trở thành hoạt động do học sinh tự tổ chức.

Tuy rằng là do học sinh tự tổ chức, nhưng ở thư viện vẫn rất được hoan nghênh, bởi vì một khi giành được thắng lợi trong hoạt động này, sẽ trở nên nổi tiếng, vang danh khắp thư viện, sau này cho dù là ra làm quan hay là tiếp tục ở lại thư viện, đều có lợi ích rất lớn.

Hôm nay lại đến ngày tranh luận, bên đài Quan Hồ bên bờ Nam Hồ, đã tụ tập rất nhiều học sinh.

Bên cạnh đài Quan Hồ có một khu rừng nhỏ, trong rừng có mấy gian đình nghỉ mát, lúc này, dưới một gian đình nghỉ mát có mấy học sinh mặc trường bào thư viện đang tụ tập, một trong số đó chính là người đứng đầu buổi tranh luận tháng trước, Hoàng Trực.

Người này đến từ Nam Hưng, phủ Trường Bình, cũng xuất thân từ gia đình thư hương thế gia, thời gian gần đây dần dần bộc lộ tài năng, lại liên tiếp hai tháng giành được vị trí quán quân trong buổi tranh luận, hôm nay không biết còn có bao nhiêu học sinh muốn cướp lấy vị trí quán quân của gã, nhưng sắp đến giờ tranh luận, Hoàng Trực lại không nghĩ đến chuyện này, mà nhìn về phía tiểu viện ở phía xa, trong mắt ẩn chứa vẻ thất vọng.

“Phụng Tiết, hôm nay nàng ấy vẫn không đến sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng Trực có chút thất vọng, trong mắt tràn đầy đau khổ.

Mấy ngày nay, gã thường xuyên đến trước cửa chờ đợi, nhưng chưa từng một lần được gặp nàng, lúc lên lớp, gã cố ý đi đường vòng, cố ý đi qua con đường mà nàng hay đi, nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt, không có bất kỳ phản ứng nào, đừng nói là nói chuyện, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn gã một cái cũng không có.

Thái độ của nàng đã rất rõ ràng.

Hoàng Trực chỉ cho rằng nàng cảm thấy gã không đủ xuất sắc, cho nên mới không muốn kết giao, vì vậy mấy tháng nay gã liều mạng nỗ lực trong các buổi tranh luận bên hồ, hai tháng gần đây đã là quán quân.

Rất nhiều tiên sinh trong thư viện đều khen ngợi, sau khi dò xét tư chất của gã, cũng có mấy vị tiên sinh bày tỏ ý muốn thu nhận gã làm đồ đệ.

Đọc sách ở thư viện và đi theo một vị tiên sinh tu hành, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Trực vốn cảm thấy bản thân như vậy đã rất lợi hại, nhưng thiếu nữ kia vẫn luôn thờ ơ.

Điều này thật sự khiến gã thất vọng.

“Mỗi tháng ta đều đến đây, kỳ thật cũng không phải vì muốn đoạt vị trí quán quân, chỉ là muốn nhân cơ hội này gặp nàng ấy một lần, nhưng tại sao mỗi tháng nàng ấy đều không đến.”

Nghe vậy, mấy người bạn học ngồi dưới đình thường ngày có quan hệ tốt với Hoàng Trực đều nhìn về phía gã, trong mắt mang theo vài phần thương xót.

Hiện tại cả thư viện đều đang đồn ầm ĩ, ai cũng biết Hoàng Trực xuất thân từ Hoàng gia Nam Hưng vô cùng yêu thích vị thiếu nữ kia, nhưng vị thiếu nữ xuất thân từ Tạ gia kia lại luôn lạnh nhạt.

Tưởng Phụng Tiết là bạn thân của Hoàng Trực, nhìn thấy bằng hữu của mình như vậy, vội vàng an ủi: “Có lẽ Tạ cô nương có việc bận, cũng có thể nàng ấy không thích náo nhiệt, ta từng nghe nói, có một số tiết học Tạ cô nương không đi nghe giảng, có lẽ là bởi vì tiên sinh giảng bài quá ồn ào.”

Khuôn mặt Tưởng Phụng Tiết hơi đỏ lên, những lời này đều là y đang phóng đại, trên thực tế cả thư viện đều biết, vị thiên kim Tạ gia kia không hề có chút tình cảm nào với Hoàng Trực, nếu như nàng là xuất thân bình thường, có lẽ bởi vì gia thế của Hoàng Trực, còn có chút khả năng, nhưng nàng ta lại là người của Tạ gia, đã là người của Tạ gia, vậy thì ở Đại Lương triều này, căn bản không tồn tại chuyện phải nịnh bợ lấy lòng bất kỳ thế gia nào, nàng muốn gả cho ai, phỏng chừng đều là do nàng tự mình quyết định.

“Hoàng huynh, nam tử hán đại trượng phu, tại sao phải vì một nữ nhân mà đau lòng?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0