Chương 93
2024-10-07 15:10:26
Kỳ thật, không chỉ ở trong thư viện, cho dù là ở toàn bộ Đại Lương triều, những vị tiên sinh trong thư viện này đều là những vị Đại Nho hàng đầu, bọn họ có lẽ không có chức quan gì trong triều đình, nhưng ở khắp nơi trên Đại Lương quốc, không biết có bao nhiêu vị quan lớn là học sinh xuất thân từ môn hạ của bọn họ.
Tạ Nam Độ lắc đầu, nói: "Không phải là lão sư mà ta mong muốn."
Liễu Diệp vốn đang cực kỳ hưng phấn, rất nhanh đã bị dội một gáo nước lạnh, không còn chút phấn khích nào nữa.
“Không biết tiểu thư muốn bái sư vị tiên sinh nào?”
Liễu Diệp nói: “Tin rằng chỉ cần tiểu thư nguyện ý, các vị tiên sinh trong thư viện đều rất vui lòng để tiểu thư bái nhập môn hạ.”
Chuyện vị thiên kim Tạ gia này là thiên tài, Viện trưởng đại nhân đã dùng hành động chứng minh một lần rồi, các vị tiên sinh những ngày này tận mắt chứng kiến, đương nhiên đều muốn thu nhận nàng làm đồ đệ.
Tuy rằng không biết giới hạn của thiếu nữ này ở đâu, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, điểm xuất phát của thiếu nữ này đã rất cao rồi.
Tạ Nam Độ không trả lời Liễu Diệp, chỉ nhìn về phía bờ hồ, nơi đó lại nổi gió.
…
Đội ngũ đi về phía bắc rất nhanh đã vượt qua Vị Châu, xe tù vẫn xóc nảy như cũ, Trần Triều cả ngày đều mê man ngủ, không phải hắn không muốn tỉnh, mà là mỗi khi hắn tỉnh táo, tên Ông Tuyền kia sẽ không ngừng lải nhải.
Hắn thật sự chịu không nổi.
Chỉ có mỗi lần chim gỗ xuất hiện, Trần Triều mới tỉnh táo lại một chút.
Mở mắt ra, mở phong thư, nhanh chóng xem qua mấy lần, nhưng rất nhanh hắn đã nhíu mày, có chút khó hiểu nội dung bức thư.
Nàng hỏi xem hắn có biết làm món nướng ở Thiên Thanh hay không là có ý gì? Chuyện này còn phải hỏi sao?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn xem hết bức thư, sau đó bắt đầu hồi âm.
“Tình hình Thần Đô thế nào? Chuyện lần trước náo loạn như vậy, e rằng vẫn chưa kết thúc, ta sắp đến Thần Đô rồi, ta cũng không muốn chết trong ngục tối, ngươi hỏi thân thế của ta, thật có lỗi, chuyện này ta tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết được.”
“Chuyện ngươi giúp ta ở Thần Đô, ta khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, bất quá chuyện này quá lớn, nếu như ngươi bị liên lụy, xin hãy sớm rút lui… Ta nghe nói thư viện ở bên bờ Nam Hồ kia, bây giờ ngươi đã là học sinh của thư viện rồi, thật là chuyện tốt, thế nhưng ta nghe nói, ở thư viện, làm học sinh của Viện trưởng mới là người tài giỏi nhất, tin rằng lấy tài hoa của ngươi, nhất định cũng có thể làm được chứ? Bất quá nếu như không được, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu, dù sao bây giờ chúng ta là bằng hữu…”
Thư được chim gỗ mang đi, Trần Triều ngẩng đầu nhìn trời, có chút thất thần.
Một lát sau, hắn quyết định chủ động tìm nam tử lắm lời kia nói chuyện: “Thư viện là nơi như thế nào?”
Ông Tuyền ngẩn người, nhíu mày nói: “Ngươi không biết thư viện?”
Trần Triều thấy gã lại sắp thao thao bất tuyệt, vội vàng nói: “Ta chưa từng đến Thần Đô, ta chưa từng thấy thư viện.”
Ông Tuyền cười hắc hắc: “Ta cũng chỉ đến đó một lần, là lúc làm việc ở Tả vệ, thư viện kia tọa lạc bên bờ Nam Hồ, chiếm diện tích rất lớn, học sinh sao, phỏng chừng mỗi năm có hơn một nghìn người.”
Hơn một nghìn người nghe thì có vẻ rất lớn, nhưng nghĩ đến đây là toàn bộ Đại Lương triều, vậy thì cũng không tính là nhiều.
“Vậy Viện trưởng có mấy học sinh?”
Trần Triều lười nghe những thứ mình không có hứng thú, trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Ông Tuyền nhíu mày nói: “Sao vậy, ngươi còn muốn làm học sinh của Viện trưởng đại nhân sao? Cho dù ngươi không phải là tội phạm, cũng không phải là người đọc sách, Viện trưởng đại nhân sao có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ? Ngươi phải biết rằng…”
“Được rồi được rồi, ta cầu xin ngươi, ngươi có thể trả lời thẳng vào câu hỏi của ta được không, đừng có lải nhải nữa…”
Trần Triều hận không thể tự tát mình một cái, sớm biết như vậy hắn đã không hỏi.
Ông Tuyền không kìm được liếc nhìn Trần Triều, cũng không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Viện trưởng đại nhân từng nói muốn noi theo gương của Thánh nhân, vị Thánh nhân Nho giáo kia nghe nói có ba nghìn môn đồ, trong đó có bảy mươi hai người nhàn rỗi, cũng không biết, người nhàn rỗi thì có tác dụng gì…”
Khóe miệng Trần Triều giật giật, nhỏ giọng nói: "Là bảy mươi hai vị hiền tài."
“Là người nhàn rỗi mà.”
“Thôi được, ngươi nói tiếp đi.”
Ông Tuyền lại liếc nhìn Trần Triều, có chút bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Viện trưởng đại nhân cảm thấy bản thân không có nhiều tinh lực như vậy, ba nghìn môn đồ thì không thu nhận, chỉ chuẩn bị thu nhận bảy mươi hai vị đệ tử, hiện tại hình như đã thu nhận được bảy mươi mốt người rồi.”
Trần Triều hỏi: “Nói như vậy, chỉ còn lại một suất cuối cùng?”
Ông Tuyền gật đầu, kìm không được nói thêm: “Nghe nói người cuối cùng là quan trọng nhất, nếu không Viện trưởng đại nhân cũng sẽ không nhiều năm như vậy không thu nhận người đệ tử cuối cùng, đoán chừng là muốn tìm một vị thiên tài tuyệt thế, bồi dưỡng thật tốt.”
Trần Triều lâm vào trầm tư.
“Ngươi sẽ không cho rằng mình có thể lọt vào mắt xanh của Viện trưởng đại nhân chứ?”
Không biết từ lúc nào Tống Liễm đã đến đây, dường như y đã nghe thấy cuộc đối thoại trước đó của Trần Triều và Ông Tuyền.
Trần Triều lẩm bẩm nói: “Ta cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.”
Tống Liễm cũng không phản bác, chỉ nói: “Nếu Viện trưởng kia thật sự coi trọng ngươi, chuyện của ngươi đương nhiên cũng không còn là chuyện gì to tát nữa, nhưng vấn đề là có khả năng sao?”
Trần Triều không nói gì, chỉ là tâm tư có chút phiêu hốt mà thôi.
Tạ Nam Độ lắc đầu, nói: "Không phải là lão sư mà ta mong muốn."
Liễu Diệp vốn đang cực kỳ hưng phấn, rất nhanh đã bị dội một gáo nước lạnh, không còn chút phấn khích nào nữa.
“Không biết tiểu thư muốn bái sư vị tiên sinh nào?”
Liễu Diệp nói: “Tin rằng chỉ cần tiểu thư nguyện ý, các vị tiên sinh trong thư viện đều rất vui lòng để tiểu thư bái nhập môn hạ.”
Chuyện vị thiên kim Tạ gia này là thiên tài, Viện trưởng đại nhân đã dùng hành động chứng minh một lần rồi, các vị tiên sinh những ngày này tận mắt chứng kiến, đương nhiên đều muốn thu nhận nàng làm đồ đệ.
Tuy rằng không biết giới hạn của thiếu nữ này ở đâu, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, điểm xuất phát của thiếu nữ này đã rất cao rồi.
Tạ Nam Độ không trả lời Liễu Diệp, chỉ nhìn về phía bờ hồ, nơi đó lại nổi gió.
…
Đội ngũ đi về phía bắc rất nhanh đã vượt qua Vị Châu, xe tù vẫn xóc nảy như cũ, Trần Triều cả ngày đều mê man ngủ, không phải hắn không muốn tỉnh, mà là mỗi khi hắn tỉnh táo, tên Ông Tuyền kia sẽ không ngừng lải nhải.
Hắn thật sự chịu không nổi.
Chỉ có mỗi lần chim gỗ xuất hiện, Trần Triều mới tỉnh táo lại một chút.
Mở mắt ra, mở phong thư, nhanh chóng xem qua mấy lần, nhưng rất nhanh hắn đã nhíu mày, có chút khó hiểu nội dung bức thư.
Nàng hỏi xem hắn có biết làm món nướng ở Thiên Thanh hay không là có ý gì? Chuyện này còn phải hỏi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn xem hết bức thư, sau đó bắt đầu hồi âm.
“Tình hình Thần Đô thế nào? Chuyện lần trước náo loạn như vậy, e rằng vẫn chưa kết thúc, ta sắp đến Thần Đô rồi, ta cũng không muốn chết trong ngục tối, ngươi hỏi thân thế của ta, thật có lỗi, chuyện này ta tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết được.”
“Chuyện ngươi giúp ta ở Thần Đô, ta khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, bất quá chuyện này quá lớn, nếu như ngươi bị liên lụy, xin hãy sớm rút lui… Ta nghe nói thư viện ở bên bờ Nam Hồ kia, bây giờ ngươi đã là học sinh của thư viện rồi, thật là chuyện tốt, thế nhưng ta nghe nói, ở thư viện, làm học sinh của Viện trưởng mới là người tài giỏi nhất, tin rằng lấy tài hoa của ngươi, nhất định cũng có thể làm được chứ? Bất quá nếu như không được, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu, dù sao bây giờ chúng ta là bằng hữu…”
Thư được chim gỗ mang đi, Trần Triều ngẩng đầu nhìn trời, có chút thất thần.
Một lát sau, hắn quyết định chủ động tìm nam tử lắm lời kia nói chuyện: “Thư viện là nơi như thế nào?”
Ông Tuyền ngẩn người, nhíu mày nói: “Ngươi không biết thư viện?”
Trần Triều thấy gã lại sắp thao thao bất tuyệt, vội vàng nói: “Ta chưa từng đến Thần Đô, ta chưa từng thấy thư viện.”
Ông Tuyền cười hắc hắc: “Ta cũng chỉ đến đó một lần, là lúc làm việc ở Tả vệ, thư viện kia tọa lạc bên bờ Nam Hồ, chiếm diện tích rất lớn, học sinh sao, phỏng chừng mỗi năm có hơn một nghìn người.”
Hơn một nghìn người nghe thì có vẻ rất lớn, nhưng nghĩ đến đây là toàn bộ Đại Lương triều, vậy thì cũng không tính là nhiều.
“Vậy Viện trưởng có mấy học sinh?”
Trần Triều lười nghe những thứ mình không có hứng thú, trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Ông Tuyền nhíu mày nói: “Sao vậy, ngươi còn muốn làm học sinh của Viện trưởng đại nhân sao? Cho dù ngươi không phải là tội phạm, cũng không phải là người đọc sách, Viện trưởng đại nhân sao có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ? Ngươi phải biết rằng…”
“Được rồi được rồi, ta cầu xin ngươi, ngươi có thể trả lời thẳng vào câu hỏi của ta được không, đừng có lải nhải nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Triều hận không thể tự tát mình một cái, sớm biết như vậy hắn đã không hỏi.
Ông Tuyền không kìm được liếc nhìn Trần Triều, cũng không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Viện trưởng đại nhân từng nói muốn noi theo gương của Thánh nhân, vị Thánh nhân Nho giáo kia nghe nói có ba nghìn môn đồ, trong đó có bảy mươi hai người nhàn rỗi, cũng không biết, người nhàn rỗi thì có tác dụng gì…”
Khóe miệng Trần Triều giật giật, nhỏ giọng nói: "Là bảy mươi hai vị hiền tài."
“Là người nhàn rỗi mà.”
“Thôi được, ngươi nói tiếp đi.”
Ông Tuyền lại liếc nhìn Trần Triều, có chút bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Viện trưởng đại nhân cảm thấy bản thân không có nhiều tinh lực như vậy, ba nghìn môn đồ thì không thu nhận, chỉ chuẩn bị thu nhận bảy mươi hai vị đệ tử, hiện tại hình như đã thu nhận được bảy mươi mốt người rồi.”
Trần Triều hỏi: “Nói như vậy, chỉ còn lại một suất cuối cùng?”
Ông Tuyền gật đầu, kìm không được nói thêm: “Nghe nói người cuối cùng là quan trọng nhất, nếu không Viện trưởng đại nhân cũng sẽ không nhiều năm như vậy không thu nhận người đệ tử cuối cùng, đoán chừng là muốn tìm một vị thiên tài tuyệt thế, bồi dưỡng thật tốt.”
Trần Triều lâm vào trầm tư.
“Ngươi sẽ không cho rằng mình có thể lọt vào mắt xanh của Viện trưởng đại nhân chứ?”
Không biết từ lúc nào Tống Liễm đã đến đây, dường như y đã nghe thấy cuộc đối thoại trước đó của Trần Triều và Ông Tuyền.
Trần Triều lẩm bẩm nói: “Ta cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.”
Tống Liễm cũng không phản bác, chỉ nói: “Nếu Viện trưởng kia thật sự coi trọng ngươi, chuyện của ngươi đương nhiên cũng không còn là chuyện gì to tát nữa, nhưng vấn đề là có khả năng sao?”
Trần Triều không nói gì, chỉ là tâm tư có chút phiêu hốt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro