Võ Phu

Chương 99

2024-10-07 15:10:26

Nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo kinh hãi, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Triều đá một cước vào mặt, chỉ một cước này, nam nhân đã bị cỗ lực lượng trùng kích cực lớn đánh bay ra ngoài, nặng nề va vào vách tường của phòng giam đối diện, phát ra tiếng động lớn, chỉ là còn chưa kịp rơi xuống đất, một ngụm máu tươi còn chưa kịp phun ra, Trần Triều đã đến trước mặt gã, bóp chặt lấy cổ người này, cứng rắn đè ép máu tươi trong miệng gã xuống, khiến cho nó không thể nào phun ra ngoài được.

Nam nhân trừng lớn mắt kinh hãi, làm cách nào cũng không nghĩ ra mình đã để lộ sơ hở chỗ nào.

Trần Triều nhìn khuôn mặt đỏ bừng của gã, híp mắt nói: “Ta chỉ hỏi một lần, là ai phái ngươi tới giết ta?”

Nam nhân không nói chuyện được, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lúc này chỉ có thể trừng lớn mắt đầy thống khổ.

Trần Triều buông lỏng tay ra một chút.

Nam nhân thoáng hít thở được một chút, nhưng ngay sau đó liền cắn nát độc dược giấu trong hàm răng, một dòng máu đen chảy ra từ khóe miệng, sau đó lập tức tắt thở.

Trần Triều buông tay, thi thể nam nhân cứ như vậy ngã xuống, giống như một đống bùn nhão.



Rút ánh mắt lại, Trần Triều không nhìn nam tử đã tắt thở kia nữa, mà là ngồi xuống, sau khi đeo lại xiềng xích trên tay, liền ngồi xếp bằng trên đất nhắm mắt dưỡng thần.

Rất nhanh, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, cũng là từ xa đến gần, rất nhanh tiếng bước chân đã biến mất ở chỗ cách Trần Triều không xa, mọi thứ giống như yên tĩnh trở lại.

Trần Triều lúc này mới chậm rãi mở mắt, phát hiện đám nha dịch biến mất kia đã trở lại vị trí cũ, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Trước mắt là một mảng đỏ.

Đó là một chiếc quan bào màu đỏ cực kỳ rộng lớn, lúc này đang mặc trên người một nam tử trung niên gầy gò, giống như đang đứng trong biển máu, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo, y mặt trắng không râu, không thể nói là đẹp, nhưng lại có một đôi mắt phượng liền có thêm vài phần ý vị khác.

Một mùi hương đặc biệt tràn ngập cả gian phòng giam.

Trần Triều vô cùng quen thuộc, đó là mùi máu tươi.

Máu của yêu quái có khả năng không phải là màu đỏ, nhưng cũng giống như máu người là nóng hổi, mùi vị cũng giống nhau.

Nam tử trước mắt này nhất định đã giết rất nhiều người.

Cũng phải, thân là Đại Lý Tự khanh, y đương nhiên đã xử lý rất nhiều quan viên phạm tội.

Y tên là Hàn Phổ, là một người mà rất nhiều người không muốn nhắc tới, càng có rất nhiều người thường xuyên mơ thấy y trong giấc mộng đêm dài.

“Dám giết người trong Đại Lý Tự của ta, ngươi không phải là người đầu tiên, nhưng ngươi lại là người yếu nhất.”

Hàn Phổ lên tiếng, không có bất kỳ lời dạo đầu nào liền trực tiếp nói chuyện, giọng nói của y giống như ngọn gió lạnh nhất trên núi, lạnh lẽo và cô độc, không có chút ấm áp nào, khi gió thổi đến mang theo hơi thở của cái chết, bất kể là ai, phảng phất như chỉ cần nghe thấy giọng nói của y, liền cảm thấy như mình đang ở địa ngục.

Đây chính là Hàn Phổ, một nam tử có hung danh lừng lẫy ở Đại Lương triều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa nói, y vừa nhìn Trần Triều đang ngồi xếp bằng trên đất, sau đó thờ ơ liếc nhìn nam tử đã biến thành một đống bùn nhão kia, cuối cùng thu hồi ánh mắt, mới nói ra câu nói này.

Điều nằm ngoài dự đoán của y là thiếu niên hiện tại đã gây ra sóng gió ở Thần Đô này lại không có chút sợ hãi nào, cũng không tỏ vẻ nghiêm túc giải thích chuyện này, chỉ cười toe toét, vẻ mặt vô tội, giơ hai tay lên, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau nghe có chút chói tai: “Đại nhân, ta là trọng phạm, trên tay và chân đều bị cùm xiềng xích, làm sao có thể giết hắn ta được?”

Đây là lời hắn nói.

Nghe vậy, môi Hàn Phổ khẽ động: “Ngươi có biết, mạng của ngươi hiện tại nằm trong tay ai không?”

Trần Triều chỉ vào thi thể bên kia, nói: “Hắn ta từng cho rằng, mạng của ta nằm trong tay hắn, kết quả hắn lại biến thành một cỗ thi thể.”

Trần Triều không trả lời câu hỏi của y, ngược lại nói ra một câu như vậy, cộng thêm câu nói trước đó đã khiến cho Hàn Phổ có thêm vài phần hứng thú với thiếu niên này.

Hàn Phổ híp mắt, nói: “Ngươi đang nói, nếu bản quan có ý nghĩ như vậy, cũng sẽ có kết cục giống như hắn ư?.”

“Đại nhân đương nhiên không giống, ta biết đại nhân đến đây là để bảo vệ ta.”

Trần Triều mỉm cười nhìn vị đại nhân trước mặt mình, nhỏ giọng cười nói: “Chỉ là đại nhân hình như cố ý vô tình đến muộn một bước, nếu ta thật sự chết ở chỗ này, đại nhân định ăn nói thế nào đây?”

Hàn Phổ mở miệng, cười mà không gây nên tiếng động, sau đó y phất tay, nha dịch phía sau mặt không chút thay đổi lui xuống, giống như chưa từng đến vậy, rất nhanh, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Cơn giận của Tạ gia, người bình thường không chịu nổi, nhưng không có nghĩa là bản quan sợ hãi, hơn nữa ngươi phải tin tưởng, lúc ngươi còn sống, bọn họ có lẽ sẽ tức giận, nhưng một khi ngươi đã chết, vậy thì giá trị của ngươi cũng không còn nữa, đã không còn giá trị, vậy cơn giận của Tạ gia còn có thể lớn đến đâu?”

Hàn Phổ nói: “Lý do bản quan đến muộn một bước, bản quan sẽ không nói, nhưng nếu như ngươi không thể chống đỡ đến lúc bản quan đến, vậy thì ngươi cũng không đáng để bản quan phải tốn tâm tư bảo vệ.”

“Những đại nhân vật như các ngài đều thích làm chuyện như vậy, xem tới xem lui, nếu như không vừa mắt, cho dù người kia không có lỗi thì có chết cũng đáng mà thôi.”

Trần Triều lắc đầu, cười lạnh không thôi.

Hàn Phổ cười nói: “Ngươi biết đấy, ở thế giới này, mạng người là thứ rất rẻ mạt.”

“Nói đi, làm sao ngươi biết được gia hỏa này có vấn đề.”

Sau khi nói xong câu đó, vẻ nghiêm nghị và lạnh lẽo trên người Hàn Phổ lập tức biến mất, lúc này y trở nên rất bình thường, cũng rất ôn hòa, giống như một thư sinh vậy.

Nếu như Trần Triều từng gặp qua Ngụy Tự, sẽ phát hiện kỳ thật hai người bọn họ có rất nhiều điểm tương đồng.

Trần Triều suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Hắn ta nói mạng của ta có người bảo vệ, hắn muốn dẫn ta đi, tuy rằng lúc nói chuyện kẻ này không lộ ra chút sát ý nào, nhưng ta vẫn không tin tưởng hắn.”

“Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, cũng quá đơn giản, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn cũng không lấy ra thứ gì có thể khiến ta tin tưởng. Quan trọng nhất là, hắn thế mà chỉ là một tu sĩ sơ cảnh…”

“Hắn lừa ta ra khỏi phòng giam, sau đó lấy tội danh ta vượt ngục, trực tiếp đánh chết ta?”

Liếc nhìn Hàn Phổ, Trần Triều mỉm cười nói: “Cho dù ta phán đoán sai lầm, phản ứng của hắn sau câu hỏi kia của ta cũng đã chứng minh ta đoán đúng.”

Hàn Phổ tán thưởng, hỏi: “Quả nhiên không tệ, rốt cuộc thiếu niên ngươi xuất thân từ đâu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều cười mà không nói.

“Nếu bản quan đã đến đây, ngươi chắc chắn sẽ không chết ở chỗ này, điều này ngươi cứ yên tâm, chỉ là nửa tháng sau, tu sĩ của Tam Khê Phủ, Nam Thiên Tông, Lưu Thủy Phong đều sẽ đến Đại Lý Tự cùng Tam Ti thẩm vấn ngươi, ngươi định làm thế nào?”

Hàn Phổ nói: “Những gì ngươi làm đã rất tốt, nhưng quan trọng nhất là cái gì, ngươi biết không?”

Trần Triều khẽ gật đầu, chuyện này hắn đương nhiên biết, cho dù hắn đã thành công không bị mấy tên Tu hành giả kia chém giết ngay lập tức, có thể đến Thần Đô, khiến cho chuyện này ồn ào huyên náo, để triều đình không thể không công khai thẩm vấn hắn, nhưng cuối cùng muốn bước ra khỏi đại lao này, cần phải có cái gì, đương nhiên là chứng cứ.

Một chứng cứ có thể chứng minh hắn giết chết những tên Tu hành giả kia là hợp lý.

Hàn Phổ lắc đầu nói: “Bản quan có thể đoán được lúc trước nhất định là mấy tên Luyện Khí sĩ kia muốn giết ngươi trước, sau đó ngươi vì tự vệ mà phản sát, nhưng cho dù là như vậy thì sao? Ngươi tự ý giết chết Luyện Khí sĩ là trọng tội, hiện tại chỉ có chứng cứ ngươi giết người, mà không có chứng cứ khác, bản quan có thể giúp ngươi thế nào?”

Đúng vậy, đã làm nhiều chuyện như thế, chỗ mấu chốt nhất vẫn là ở đây.

Chính là làm sao để chứng minh chuyện hắn giết chết đám Luyện Khí sĩ kia không phải là tự ý giết chết.

Trần Triều không nói ra đầu đuôi sự việc cho bất kỳ ai, bởi vì hắn vẫn đang đợi, đợi một tia hy vọng có thể xuất hiện.

“Ta từng nói chuyện này liên quan đến vị Trấn thủ sứ ở Thanh Sơn quận kia, không biết hắn ta hiện tại đang ở đâu?” Trần Triều nhìn Hàn Phổ, ấn tượng của hắn đối với vị Đại Lý Tự khanh này cũng không tệ.

Hàn Phổ bình tĩnh nói: “Đã chết.”

Trần Triều nhíu mày: “Đã chết…”

Điều này có ý nghĩa gì?

Rốt cuộc vị Lý Trấn thủ sứ kia đã biết chuyện gì?

Trên đường đi, kỳ thật hắn vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc vị Lý Trấn thủ sứ kia chỉ là cho rằng mấy tên Luyện Khí sĩ kia đến mỏ khoáng thạch chỉ là để tìm Huyền mạch, hay là lão ta cũng biết chuyện về Long mạch, nếu như là cái sau, vậy thì hắn có lẽ còn có chút hy vọng khác.

Nhưng mà lúc này, Hàn Phổ lại nói lão ta đã chết.

“Chết dưới tay Tu hành giả.”

Hàn Phổ liếc nhìn Trần Triều, mỉm cười nói: “Hắn ta không thông minh như ngươi, sau khi xảy ra chuyện liền biết nên làm gì để tận lực giữ mạng, cho nên hắn đã chết.”

Y tiếp tục nói: “Nếu như ngươi có nội tình gì muốn nói, tốt nhất là nói cho bản quan biết, còn chút thời gian, còn có thể nghĩ cách giúp ngươi, nhưng nếu thật sự đợi đến nửa tháng sau khi Tam Ti cùng với ba nhà tông môn kia thẩm vấn ngươi, cho dù bản quan muốn giúp ngươi thì cũng đã muộn.”

Trần Triều lắc đầu, chỉ cười hỏi: “Đại nhân, ta có thể gặp một người bạn hay không?”

Hàn Phổ nhíu mày: “Vị thiên kim Tạ gia kia?”

Trần Triều vội vàng gật đầu, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ đại nhân là con sâu béo trong bụng ta?!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0