Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn- Thiên Phàm Quá Tẫn
Lồng chim
Thiên Phàm Quá Tẫn
2024-11-20 05:32:31
Tần Lộ xuống xe, chỉ thấy Triển Lê quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt "vô
tình" quét về phía sau lưng cô: "Đại tiểu thư đi một mình sao?"
"Lê thiếu không phải cũng tới một mình chứ?" Tần Lộ hỏi ngược lại.
"Tôi đang đợi em."
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương thoang thoảng, dễ chịu vốn có, còn vương chút hương rượu vang, sau tai hơi ửng đỏ, chỉ có một đôi mắt trong veo vô cùng đẹp đẽ.
Tần Lộ sửng sốt một giây mới dời ánh mắt đi, có chút giễu cợt mở miệng nói: "Chờ tôi sao? Tôi cũng sẽ không nhảy diễm vũ."
Khóe môi đẹp đẽ của Triển Lê chợt cong lên, híp mắt nhìn cô, dường như nhìn rõ được sự ưu tư nơi đáy mắt cô, một lát sau vui vẻ cười thành tiếng: "Ghen à?"
Tần Lộ quay đầu sang trừng mắt với anh: "Con mắt nào của anh thấy tôi ghen chứ."
Triển Lê cười nhưng không nói, Tần Lộ bị bộ dạng muốn cười lại không cười của anh làm cho tức giận, hàm răng ngứa ngáy, xoay người không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục bước vào đại sảnh của Tần gia, ai ngờ một giây sau cánh tay liền bị bắt lại.
Tần Lộ buộc phải quay đầu lại, chỉ thấy hai cánh tay của anh vây cả người cô ở trong ngực.
Tần Lộ bị anh ôm trong ngực, toàn bộ tầm mắt của cô chỉ có anh. Từ góc độ của cô nhìn sang, có thể thấy được chiếc cằm hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp, gương mặt tuấn tú nước chảy mây trôi, đường cong lưu loát, một đôi mắt nhìn cô, mang rõ nụ cười vô cùng dịu dàng.
Anh ghé sát vào mái tóc bên tai cô, thấp giọng nỉ non: "Mấy ngày qua có nhớ tôi không?"
Triển Lê cứ như vậy khiến người ta khó mà kháng cự lại được.
Tần Lộ đưa tay đẩy lồng ngực Triển Lê ra, tạo ra một khoảng cách với anh, rồi mở miệng nói: "Lê thiếu, chúng ta đã chia tay rồi."
"Chia tay ư, chuyện bao lâu rồi thế?" Anh thờ ơ mở miệng, vòng tay anh ôm ngang hông cô từ từ siết chặt, tư thế ôm Tần Lộ đổi thành từ phía sau ôm lấy eo cô, dán sát vào sống lưng cô: "Tôi nghĩ em hiểu lầm rồi, nếu như muốn chia tay, tôi sẽ không dùng loại phương thức này."
Nhưng tôi không hiểu lầm ——, lúc đầu cô chính là định đối xử lạnh nhạt rồi chia tay với anh.
Lời này Tần Lộ còn chưa thốt khỏi miệng, người phía sau đã mở miệng nói bên tai cô: "Không muốn nhìn qua lễ vật tôi đã chuẩn bị một chút ư?"
Không muốn sao? Dĩ nhiên muốn rồi! Đến bây giờ Tần Lộ đã đoán vô số lần.
Nhưng nếu như lúc này mà đồng ý, anh sẽ coi hai bên thế nào, như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nếu như bây giờ kiên quyết dứt khoát tỏ ra không có hứng thú, xoay người không chút do dự mà rời đi, vậy là bọn họ liền game over...
"Yên tâm đi, không nhẫn cương gì đâu." Triển Lê dường như nhìn thấu được tâm tư xoắn xít Tần Lộ, hời hợt giải thích một câu, nói: "Lễ vật đang ở trên đảo, không mang theo được, em phải tự mình đi kiểm tra thôi."
Lễ vật bao lớn mà lại không thể mang ra ngoài được, rốt cuộc lòng hiếu kỳ cũng nổi lên, Tần đại tiểu thư cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu "Lễ vật gì vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết thôi."
Triển Lê cười khẽ một tiếng, Tần Lộ biết, tính tò mò nổi lên, tay chân ngứa ngáy không chịu được.
Lái máy bay trực thăng vào ban đêm chắn chắn là thử thách cực lớn đối với bị máy bay cùng với kỹ thuật của người điều khiển. Cũng may Triển Lê mang theo người điều khiển rất thành thạo, không tới một giờ sau, trực thăng đã bay từ Tần gia đến bầu trời đảo tư nhân của Triển Lê.
Màn đêm phủ xuống hòn đảo một màu đen như mực, Triển Lê thao trên điện thoại di động thông qua phần mềm điều khiển, mở thiết bị chiếu sáng trên đảo lên, trong phút chốc ánh đèn liền sáng lên, Tần Lộ nhất thời sửng sốt một chút.
Dưới màn đêm, hòn đảo giống như một miếng bánh ngọt, mà chuỗi ánh đèn phát sáng trên hòn đảo chính là: QL, Happy Birthday. (QL là viết tắc tên Tần Lộ, phiên âm Qiu Lou)
Tần Lộ đã không còn tâm tư của thiếu nữ nữa, nhưng lúc thấy ánh đèn sáng lên trong nháy mắt đó, trái tim nhỏ vẫn không nhịn được mà rung động, ít nhất Triển Lê rất có lòng, đổi lại là cô, cô cũng không có kiên nhẫn mà bố trí những thứ này, dù cho những chuyện thế này chỉ cần một câu nói của cô, cấp dưới sẽ giúp cô hoàn thành.
Trực thăng bắt đầu hạ xuống chầm chậm. Sau một loạt tiếng vang, Triển Lê đỡ Tần Lộ xuống trực thăng, lúc bước qua cánh cửa thủy tinh của biệt thự, Tần Lộ liếc thấy ngoài phòng trên sân cỏ dựng một bữa ăn trên bục, trên bàn còn bày dao dĩa và giá nến.
Nghĩ đến Triển Lê hẳn còn chuẩn bị bữa tối, đáng tiếc đều vô dụng. Tần Lộ đi theo Triển Lê vào cửa, mãi đến khi đi thẳng đến phòng cô từng nghỉ lại trên tầng hai lúc trước, lần này là thật sửng sốt.
Căn phòng này được trang trí lại lần nữa, không phải đơn giản như lần trước cô thấy, bảo thạch màu lam, hoa hồng màu đỏ, cây quất mang màu sắc ấm áp, tối tăm, các sắc thái đều vô cùng đậm đà, mạnh mẽ va chạm, mang lại hiệu quả đầu tiên đến người ta là cảm giác tựa như bản thân đang ở không gian khác biệt. Trần nhà ban đầu làm bằng thuỷ tinh trong suốt bị chất liệu thuỷ tinh màu xanh lá cây mỏng manh thay thế, ba tầng hình tròn trên đỉnh cộng thêm đèn vòng màu xanh đậm khiến nơi này càng tăng thêm một phần quyến rũ.
Bên tay phải căn phòng chính là một bàn trang điểm, những bông hoa được xếp thành con chim khổng tước. Tần Lộ bước vào bên trong, cũng bị ánh sáng phản chiếu lấp lánh tuyệt sắc kia của nó hấp dẫn. Tựa như một bức tranh khổng tước xanh biếc, sở dĩ có thể phơi bày ra hiệu quả khúc xạ bảy màu rực rỡ, cùng hình vẽ gạch men hoàn toàn bị phô diễn, vật liệu chế tạo nên đều là vỏ sò.
Mà để cho người ta kinh sợ hơn, chính là bên trong căn phòng có một cái lồng chimđặc biệt lớn. Song sắc kim loại màu đỏ tươi kết hợp với màn che làm từ vải nhung màu vàng, bao kính quanh giường tròn bên trong bán kính hai mét. Kéo tấm màn xuống, cái lồng chính là một không gian hoàn toàn khép kín tinh tế mà tĩnh mịch, tuyệt đối xa hoa, tráng lệ.
Quan trọng là chiếc lồng chim kia còn đang treo lên, ngủ ở trên đó có cảm giác đung đưa...
"Đây là lễ vật đưa tôi ư?" Tần Lộ kinh ngạc mở miệng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một nhà thiết kế có thể thiết kế ra Dream House cho cô, mặc dù đây chỉ là một căn phòng ngủ.
"Thích không?" Triển Lê thấp giọng nói bên tai cô.
Tần Lộ gật đầu một cái, bỗng nhiên lại kịp phản ứng: "Nhưng mà đây đang là phòng của anh, bàn trang điểm của anh, giường của anh... Chuyện này có liên quan gì tới tôi."
"Nếu em thích thì đều là của em, bao gồm cả đảo này, còn có tôi."
Ba chữ cuối cùng, Triển Lê thốt ra hết sức mập mờ, giống như ngâm âm một vòng nơi đầu lưỡi rồi mới thốt ra, phá lệ ẩm ướt, ấm áp.
Tần Lộ mơ mộng một chút đến hình ảnh Triển Lê trần truồng nằm trên chiếc lồng chim to ở trên giường lúc quan hệ trông thật ngon, không nhịn được sờ sờ lỗ mũi mình.
"Lê thiếu không phải cũng tới một mình chứ?" Tần Lộ hỏi ngược lại.
"Tôi đang đợi em."
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương thoang thoảng, dễ chịu vốn có, còn vương chút hương rượu vang, sau tai hơi ửng đỏ, chỉ có một đôi mắt trong veo vô cùng đẹp đẽ.
Tần Lộ sửng sốt một giây mới dời ánh mắt đi, có chút giễu cợt mở miệng nói: "Chờ tôi sao? Tôi cũng sẽ không nhảy diễm vũ."
Khóe môi đẹp đẽ của Triển Lê chợt cong lên, híp mắt nhìn cô, dường như nhìn rõ được sự ưu tư nơi đáy mắt cô, một lát sau vui vẻ cười thành tiếng: "Ghen à?"
Tần Lộ quay đầu sang trừng mắt với anh: "Con mắt nào của anh thấy tôi ghen chứ."
Triển Lê cười nhưng không nói, Tần Lộ bị bộ dạng muốn cười lại không cười của anh làm cho tức giận, hàm răng ngứa ngáy, xoay người không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục bước vào đại sảnh của Tần gia, ai ngờ một giây sau cánh tay liền bị bắt lại.
Tần Lộ buộc phải quay đầu lại, chỉ thấy hai cánh tay của anh vây cả người cô ở trong ngực.
Tần Lộ bị anh ôm trong ngực, toàn bộ tầm mắt của cô chỉ có anh. Từ góc độ của cô nhìn sang, có thể thấy được chiếc cằm hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp, gương mặt tuấn tú nước chảy mây trôi, đường cong lưu loát, một đôi mắt nhìn cô, mang rõ nụ cười vô cùng dịu dàng.
Anh ghé sát vào mái tóc bên tai cô, thấp giọng nỉ non: "Mấy ngày qua có nhớ tôi không?"
Triển Lê cứ như vậy khiến người ta khó mà kháng cự lại được.
Tần Lộ đưa tay đẩy lồng ngực Triển Lê ra, tạo ra một khoảng cách với anh, rồi mở miệng nói: "Lê thiếu, chúng ta đã chia tay rồi."
"Chia tay ư, chuyện bao lâu rồi thế?" Anh thờ ơ mở miệng, vòng tay anh ôm ngang hông cô từ từ siết chặt, tư thế ôm Tần Lộ đổi thành từ phía sau ôm lấy eo cô, dán sát vào sống lưng cô: "Tôi nghĩ em hiểu lầm rồi, nếu như muốn chia tay, tôi sẽ không dùng loại phương thức này."
Nhưng tôi không hiểu lầm ——, lúc đầu cô chính là định đối xử lạnh nhạt rồi chia tay với anh.
Lời này Tần Lộ còn chưa thốt khỏi miệng, người phía sau đã mở miệng nói bên tai cô: "Không muốn nhìn qua lễ vật tôi đã chuẩn bị một chút ư?"
Không muốn sao? Dĩ nhiên muốn rồi! Đến bây giờ Tần Lộ đã đoán vô số lần.
Nhưng nếu như lúc này mà đồng ý, anh sẽ coi hai bên thế nào, như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nếu như bây giờ kiên quyết dứt khoát tỏ ra không có hứng thú, xoay người không chút do dự mà rời đi, vậy là bọn họ liền game over...
"Yên tâm đi, không nhẫn cương gì đâu." Triển Lê dường như nhìn thấu được tâm tư xoắn xít Tần Lộ, hời hợt giải thích một câu, nói: "Lễ vật đang ở trên đảo, không mang theo được, em phải tự mình đi kiểm tra thôi."
Lễ vật bao lớn mà lại không thể mang ra ngoài được, rốt cuộc lòng hiếu kỳ cũng nổi lên, Tần đại tiểu thư cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu "Lễ vật gì vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết thôi."
Triển Lê cười khẽ một tiếng, Tần Lộ biết, tính tò mò nổi lên, tay chân ngứa ngáy không chịu được.
Lái máy bay trực thăng vào ban đêm chắn chắn là thử thách cực lớn đối với bị máy bay cùng với kỹ thuật của người điều khiển. Cũng may Triển Lê mang theo người điều khiển rất thành thạo, không tới một giờ sau, trực thăng đã bay từ Tần gia đến bầu trời đảo tư nhân của Triển Lê.
Màn đêm phủ xuống hòn đảo một màu đen như mực, Triển Lê thao trên điện thoại di động thông qua phần mềm điều khiển, mở thiết bị chiếu sáng trên đảo lên, trong phút chốc ánh đèn liền sáng lên, Tần Lộ nhất thời sửng sốt một chút.
Dưới màn đêm, hòn đảo giống như một miếng bánh ngọt, mà chuỗi ánh đèn phát sáng trên hòn đảo chính là: QL, Happy Birthday. (QL là viết tắc tên Tần Lộ, phiên âm Qiu Lou)
Tần Lộ đã không còn tâm tư của thiếu nữ nữa, nhưng lúc thấy ánh đèn sáng lên trong nháy mắt đó, trái tim nhỏ vẫn không nhịn được mà rung động, ít nhất Triển Lê rất có lòng, đổi lại là cô, cô cũng không có kiên nhẫn mà bố trí những thứ này, dù cho những chuyện thế này chỉ cần một câu nói của cô, cấp dưới sẽ giúp cô hoàn thành.
Trực thăng bắt đầu hạ xuống chầm chậm. Sau một loạt tiếng vang, Triển Lê đỡ Tần Lộ xuống trực thăng, lúc bước qua cánh cửa thủy tinh của biệt thự, Tần Lộ liếc thấy ngoài phòng trên sân cỏ dựng một bữa ăn trên bục, trên bàn còn bày dao dĩa và giá nến.
Nghĩ đến Triển Lê hẳn còn chuẩn bị bữa tối, đáng tiếc đều vô dụng. Tần Lộ đi theo Triển Lê vào cửa, mãi đến khi đi thẳng đến phòng cô từng nghỉ lại trên tầng hai lúc trước, lần này là thật sửng sốt.
Căn phòng này được trang trí lại lần nữa, không phải đơn giản như lần trước cô thấy, bảo thạch màu lam, hoa hồng màu đỏ, cây quất mang màu sắc ấm áp, tối tăm, các sắc thái đều vô cùng đậm đà, mạnh mẽ va chạm, mang lại hiệu quả đầu tiên đến người ta là cảm giác tựa như bản thân đang ở không gian khác biệt. Trần nhà ban đầu làm bằng thuỷ tinh trong suốt bị chất liệu thuỷ tinh màu xanh lá cây mỏng manh thay thế, ba tầng hình tròn trên đỉnh cộng thêm đèn vòng màu xanh đậm khiến nơi này càng tăng thêm một phần quyến rũ.
Bên tay phải căn phòng chính là một bàn trang điểm, những bông hoa được xếp thành con chim khổng tước. Tần Lộ bước vào bên trong, cũng bị ánh sáng phản chiếu lấp lánh tuyệt sắc kia của nó hấp dẫn. Tựa như một bức tranh khổng tước xanh biếc, sở dĩ có thể phơi bày ra hiệu quả khúc xạ bảy màu rực rỡ, cùng hình vẽ gạch men hoàn toàn bị phô diễn, vật liệu chế tạo nên đều là vỏ sò.
Mà để cho người ta kinh sợ hơn, chính là bên trong căn phòng có một cái lồng chimđặc biệt lớn. Song sắc kim loại màu đỏ tươi kết hợp với màn che làm từ vải nhung màu vàng, bao kính quanh giường tròn bên trong bán kính hai mét. Kéo tấm màn xuống, cái lồng chính là một không gian hoàn toàn khép kín tinh tế mà tĩnh mịch, tuyệt đối xa hoa, tráng lệ.
Quan trọng là chiếc lồng chim kia còn đang treo lên, ngủ ở trên đó có cảm giác đung đưa...
"Đây là lễ vật đưa tôi ư?" Tần Lộ kinh ngạc mở miệng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một nhà thiết kế có thể thiết kế ra Dream House cho cô, mặc dù đây chỉ là một căn phòng ngủ.
"Thích không?" Triển Lê thấp giọng nói bên tai cô.
Tần Lộ gật đầu một cái, bỗng nhiên lại kịp phản ứng: "Nhưng mà đây đang là phòng của anh, bàn trang điểm của anh, giường của anh... Chuyện này có liên quan gì tới tôi."
"Nếu em thích thì đều là của em, bao gồm cả đảo này, còn có tôi."
Ba chữ cuối cùng, Triển Lê thốt ra hết sức mập mờ, giống như ngâm âm một vòng nơi đầu lưỡi rồi mới thốt ra, phá lệ ẩm ướt, ấm áp.
Tần Lộ mơ mộng một chút đến hình ảnh Triển Lê trần truồng nằm trên chiếc lồng chim to ở trên giường lúc quan hệ trông thật ngon, không nhịn được sờ sờ lỗ mũi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro