Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn- Thiên Phàm Quá Tẫn
Muốn ở cửa hàng...
Thiên Phàm Quá Tẫn
2024-11-20 05:32:31
Edit: Twinsyl
Tần đại tiểu thư mười tám tuổi bắt đầu chơi đùa với đàn ông, khi đến tuổi lập gia đình, thanh danh đã không làm sao dễ nghe.
Trong vòng luẩn quẩn của đám thiếu gia công tử nhà giàu, đều đã đối với tính tình kiêu căng, phóng đãng của Tần Lộ sợ hãi tránh còn không kịp. Tần Lộ không còn cách nào khác, sau cùng đành phải nghe sự an bài của gia đình cùng với người thừa kế tương lai của Hoa gia Hoa Thần đính hôn.
Nói ra, Hoa Thần cũng là cái dạng thiếu gia đào hoa, chơi đùa phụ nữ so với Tần Lộ chơi đùa đàn ông chỉ nhiều không ít. Bất quá đối phương khiêm tốn, lại bởi vì nguyên nhân khác, thanh danh trái lại so với Tần Lộ dễ nghe hơn rất nhiều.
Trong cửa hàng áo cưới, đèn chùm pha lê rũ xuống, ánh đèn dịu nhẹ làm không khí thêm phần lãng mạn, tấm thảm dày lót dưới nền làm cho người ta cảm giác giống như dẫm lên những đám mây. Tần Lộ mặc áo cưới được thiết kế riêng từ hai tháng trước vừa được đưa về, đứng ở trước mặt Hoa Thần.
"Đẹp không?" Tần Lộ hỏi Hoa Thần.
"Ưm." Hoa thiếu gia ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Lộ hận nhất chính là loại người này luôn làm ra vẻ không chút để ý, nhìn giống như không tình nguyện cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng so với mấy vị thiếu gia thích chơi bời lêu lổng khác, Tần Lộ cảm thấy được ít nhất Hoa Thần vẫn lại là một lựa chọn tốt, vì thế cắn răng nhịn xuống muốn cảm giác kích động muốn xông lên đánh người, hít vào một hơi, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, "Hoa Thần, anh mau đi thử lễ phục của anh đi."
Hoa Thần bị ngữ khí của cô làm cho nổi da gà, lúc đang muốn đứng lên đi thử y phục, điện thoại chợt vang lên. Anh ta sau khi đi nghe cuộc điện thoại kia trở về, liền đối với Tần Lộ mở miệng nói, "Tôi còn có việc cần xử lý, một hồi để cho lái xe đưa cô trở về đi."
Tần Lộ lộ rõ vẻ không vui, Hoa Thần rõ ràng nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ, lập tức đi ra cửa, lúc ra tới cửa mới lại quăn lại một câu, "Nơi này có số đo của tôi, hẳn không sai."
Tần đại tiểu thư trong lòng khó chịu, thuận tay liền hất đỗ khay trà mà nhân viên phục vụ bưng đến.
Quản lí thấy thế, vội vàng chạy tới, một mặt giúp đại tiểu thư lau nước trà dính lên người, một mặt đau lòng nhìn bộ áo cưới được thiết kế tinh xảo bị nước trà bắn tung tóe lên. Mở miệng khuyên đại tiểu thư trước nên đi thay quần áo.
Tần Lộ cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết, quay đầu liền hướng phòng thử áo mà đi, nhưng mà đuôi váy của cái áo cưới này lại nặng, bước chân cô đi quá mau, mới đi ra vài bước đã bị vấp, liền ngã nhào trên đất.
Quản lí quá sợ hãi, vội vàng đi đỡ Tần Lộ, nhưng đã có người ở phía trước vươn tay đỡ cô.
Tần đại tiểu thư trật chân, vừa muốn đứng dậy mắng chửi người, lại thấy rõ ràng người tới đỡ cô thời khắc đó liền nuốt lời muốn nói trở vào bụng.
"Triển Lê?! Anh như thế nào lại ở trong này."
"Đi ngang qua nơi này nhìn thấy đại tiểu thư, cho nên vào trong này xem thử."
Tới thật đúng thời điểm!
Sau chuyện xảy ra ở trong thư phòng lần trước, Tần Lộ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, luôn cố ý tránh mặt Triển Lê, mà Triển Lê cũng bận rộn với việc kinh doanh, không có thời gian đi tìm Tần Lộ gây phiền toái, cho nên hai người rất ít đụng mặt nhau.Đột nhiên ở nơi này đụng mặt nhau, lại còn ngay lúc chính mình ngã sấp xuống đất, Tần Lộ cảm thấy được có chút mất mặt, đưa tay liền muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng mà cô vừa mới động, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận đau đớn đến toát mồ hôi lạnh - - trật chân rồi.
"Nghe nói đại tiểu thư gần đây đính hôn, đi cùng vị hôn phu của cô sao?" Triển Lê nhìn chung quanh, cũng không rõ là không biết hay vẫn lại là cố ý, kéo Tần Lộ lên chạm vào chỗ đau của cô.
"Một mình tôi tới đây." Tần Lộ không muốn cùng Triển Lê nói nhiều, quay đầu nhìn quản lí đang chạy tới, "Đỡ tôi đi đến phòng thử áo."
Quản lí lập tức đưa tay qua, Triển Lê lại cầm tay cô không chịu buông ra, rồi nhìn chằm chằm vào vị quản lí thân hình nhỏ nhắn cùng với giày cao gót cô ta đang mang trên chân, "Vẫn lại là để tôi đỡ cô đi thì tốt hơn, tránh để một hồi lại té ngã."
Quản lí vốn sợ Tần đại tiểu thư, gặp Lê thiếu tự mình nói ra như vậy, liền thuận thế thu tay về, để cho Triển Lê đỡ Tần Lộ đi vào phòng thử áo.
Phòng thử áo của cửa hàng áo cưới rất lớn, Triển Lê đem Tần Lộ đỡ đến trên ghế sofa, cúi người, nâng chân cô lên xoắn nắn một hồi, rắc rắc một tiếng giúp cô chỉnh lại gân cốt.
Tần Lộ đau đến thét chói tai, phục hồi tinh thần lại cắn răng nói một câu "Cảm ơn!"
"Đại tiểu thư muốn như thế nào cám ơn tôi?" Triển Lê như có như không nhìn cô, "Giống ban đầu ở thư phòng Tần gia sao?"
Tần Lộ không dự đoán được Triển Lê có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời bị sặc không nói được gì. Sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nói, "Lê thiếu vẫn là không nên nhắc lại chuyện trước đây, tôi bây giờ đã đính hôn rồi."
"Ngay cả việc thử áo cưới cũng không muốn đi thử cùng cô, đàn ông như vậy, đại tiểu thư cô vẫn muốn kết hôn cùng sao?"
Lời của Triển Lê nói ra làm Tần Lộ không phản bác được, cô đứng lên, tính toán cách anh xa một chút, đối phương lại tiếp sát cô, dán ở bên tai cô mở miệng nói: "Đại tiểu thư nghĩ muốn hay không thử xem?"
"Cái gì?"
"Trong tiệm áo cưới."
"Anh..." Nhìn Triển Lê khuôn mặt càng ngày càng tiếp sát cô, Tần Lộ chỉ cảm thấy như ngàn vạn con ngựa trên thảo nguyên xanh thẳng đang chạy như điên hướng về phía mình, khẩn trương quay đầu, cười nói, "Lê thiếu thực biết nói đùa..."
"Nói đùa?" Anh hừ lạnh một tiếng nở nụ cười, rồi bỗng nhiên bắt lấy hai cổ tay của cô hướng hai bên tách ra. Môi hồng nhuận của anh không chút khách khí lướt qua môi cô, ở trên mặt cô khẽ hôn một cái.
Tần Lộ bị ăn trộm đậu hũ, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại, phẫn nộ nhìn Triển Lê.
"Tôi chỉ nghĩ muốn nói cho đại tiểu thư biết tôi không phải đang nói đùa."
Tần đại tiểu thư mười tám tuổi bắt đầu chơi đùa với đàn ông, khi đến tuổi lập gia đình, thanh danh đã không làm sao dễ nghe.
Trong vòng luẩn quẩn của đám thiếu gia công tử nhà giàu, đều đã đối với tính tình kiêu căng, phóng đãng của Tần Lộ sợ hãi tránh còn không kịp. Tần Lộ không còn cách nào khác, sau cùng đành phải nghe sự an bài của gia đình cùng với người thừa kế tương lai của Hoa gia Hoa Thần đính hôn.
Nói ra, Hoa Thần cũng là cái dạng thiếu gia đào hoa, chơi đùa phụ nữ so với Tần Lộ chơi đùa đàn ông chỉ nhiều không ít. Bất quá đối phương khiêm tốn, lại bởi vì nguyên nhân khác, thanh danh trái lại so với Tần Lộ dễ nghe hơn rất nhiều.
Trong cửa hàng áo cưới, đèn chùm pha lê rũ xuống, ánh đèn dịu nhẹ làm không khí thêm phần lãng mạn, tấm thảm dày lót dưới nền làm cho người ta cảm giác giống như dẫm lên những đám mây. Tần Lộ mặc áo cưới được thiết kế riêng từ hai tháng trước vừa được đưa về, đứng ở trước mặt Hoa Thần.
"Đẹp không?" Tần Lộ hỏi Hoa Thần.
"Ưm." Hoa thiếu gia ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Lộ hận nhất chính là loại người này luôn làm ra vẻ không chút để ý, nhìn giống như không tình nguyện cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng so với mấy vị thiếu gia thích chơi bời lêu lổng khác, Tần Lộ cảm thấy được ít nhất Hoa Thần vẫn lại là một lựa chọn tốt, vì thế cắn răng nhịn xuống muốn cảm giác kích động muốn xông lên đánh người, hít vào một hơi, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, "Hoa Thần, anh mau đi thử lễ phục của anh đi."
Hoa Thần bị ngữ khí của cô làm cho nổi da gà, lúc đang muốn đứng lên đi thử y phục, điện thoại chợt vang lên. Anh ta sau khi đi nghe cuộc điện thoại kia trở về, liền đối với Tần Lộ mở miệng nói, "Tôi còn có việc cần xử lý, một hồi để cho lái xe đưa cô trở về đi."
Tần Lộ lộ rõ vẻ không vui, Hoa Thần rõ ràng nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ, lập tức đi ra cửa, lúc ra tới cửa mới lại quăn lại một câu, "Nơi này có số đo của tôi, hẳn không sai."
Tần đại tiểu thư trong lòng khó chịu, thuận tay liền hất đỗ khay trà mà nhân viên phục vụ bưng đến.
Quản lí thấy thế, vội vàng chạy tới, một mặt giúp đại tiểu thư lau nước trà dính lên người, một mặt đau lòng nhìn bộ áo cưới được thiết kế tinh xảo bị nước trà bắn tung tóe lên. Mở miệng khuyên đại tiểu thư trước nên đi thay quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lộ cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết, quay đầu liền hướng phòng thử áo mà đi, nhưng mà đuôi váy của cái áo cưới này lại nặng, bước chân cô đi quá mau, mới đi ra vài bước đã bị vấp, liền ngã nhào trên đất.
Quản lí quá sợ hãi, vội vàng đi đỡ Tần Lộ, nhưng đã có người ở phía trước vươn tay đỡ cô.
Tần đại tiểu thư trật chân, vừa muốn đứng dậy mắng chửi người, lại thấy rõ ràng người tới đỡ cô thời khắc đó liền nuốt lời muốn nói trở vào bụng.
"Triển Lê?! Anh như thế nào lại ở trong này."
"Đi ngang qua nơi này nhìn thấy đại tiểu thư, cho nên vào trong này xem thử."
Tới thật đúng thời điểm!
Sau chuyện xảy ra ở trong thư phòng lần trước, Tần Lộ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, luôn cố ý tránh mặt Triển Lê, mà Triển Lê cũng bận rộn với việc kinh doanh, không có thời gian đi tìm Tần Lộ gây phiền toái, cho nên hai người rất ít đụng mặt nhau.Đột nhiên ở nơi này đụng mặt nhau, lại còn ngay lúc chính mình ngã sấp xuống đất, Tần Lộ cảm thấy được có chút mất mặt, đưa tay liền muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng mà cô vừa mới động, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận đau đớn đến toát mồ hôi lạnh - - trật chân rồi.
"Nghe nói đại tiểu thư gần đây đính hôn, đi cùng vị hôn phu của cô sao?" Triển Lê nhìn chung quanh, cũng không rõ là không biết hay vẫn lại là cố ý, kéo Tần Lộ lên chạm vào chỗ đau của cô.
"Một mình tôi tới đây." Tần Lộ không muốn cùng Triển Lê nói nhiều, quay đầu nhìn quản lí đang chạy tới, "Đỡ tôi đi đến phòng thử áo."
Quản lí lập tức đưa tay qua, Triển Lê lại cầm tay cô không chịu buông ra, rồi nhìn chằm chằm vào vị quản lí thân hình nhỏ nhắn cùng với giày cao gót cô ta đang mang trên chân, "Vẫn lại là để tôi đỡ cô đi thì tốt hơn, tránh để một hồi lại té ngã."
Quản lí vốn sợ Tần đại tiểu thư, gặp Lê thiếu tự mình nói ra như vậy, liền thuận thế thu tay về, để cho Triển Lê đỡ Tần Lộ đi vào phòng thử áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng thử áo của cửa hàng áo cưới rất lớn, Triển Lê đem Tần Lộ đỡ đến trên ghế sofa, cúi người, nâng chân cô lên xoắn nắn một hồi, rắc rắc một tiếng giúp cô chỉnh lại gân cốt.
Tần Lộ đau đến thét chói tai, phục hồi tinh thần lại cắn răng nói một câu "Cảm ơn!"
"Đại tiểu thư muốn như thế nào cám ơn tôi?" Triển Lê như có như không nhìn cô, "Giống ban đầu ở thư phòng Tần gia sao?"
Tần Lộ không dự đoán được Triển Lê có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời bị sặc không nói được gì. Sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nói, "Lê thiếu vẫn là không nên nhắc lại chuyện trước đây, tôi bây giờ đã đính hôn rồi."
"Ngay cả việc thử áo cưới cũng không muốn đi thử cùng cô, đàn ông như vậy, đại tiểu thư cô vẫn muốn kết hôn cùng sao?"
Lời của Triển Lê nói ra làm Tần Lộ không phản bác được, cô đứng lên, tính toán cách anh xa một chút, đối phương lại tiếp sát cô, dán ở bên tai cô mở miệng nói: "Đại tiểu thư nghĩ muốn hay không thử xem?"
"Cái gì?"
"Trong tiệm áo cưới."
"Anh..." Nhìn Triển Lê khuôn mặt càng ngày càng tiếp sát cô, Tần Lộ chỉ cảm thấy như ngàn vạn con ngựa trên thảo nguyên xanh thẳng đang chạy như điên hướng về phía mình, khẩn trương quay đầu, cười nói, "Lê thiếu thực biết nói đùa..."
"Nói đùa?" Anh hừ lạnh một tiếng nở nụ cười, rồi bỗng nhiên bắt lấy hai cổ tay của cô hướng hai bên tách ra. Môi hồng nhuận của anh không chút khách khí lướt qua môi cô, ở trên mặt cô khẽ hôn một cái.
Tần Lộ bị ăn trộm đậu hũ, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại, phẫn nộ nhìn Triển Lê.
"Tôi chỉ nghĩ muốn nói cho đại tiểu thư biết tôi không phải đang nói đùa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro