Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn- Thiên Phàm Quá Tẫn
Tiểu Biệt Thắng...
Thiên Phàm Quá Tẫn
2024-11-20 05:32:31
Thật xin lỗi mọi người, nhưng mà mình bị mất link raw, tìm cách nào cũng
không ra, may mà trong máy tính còn lưu cv của chương cuối cùng nên mình đành edit tạm bằng cv. Còn mấy chương từ 49 đến 54 thì do không có cả
raw lẫn cv nên mình chỉ đành nhắc lại chút nội dung có từng đọc qua. Là
Triển Lê và Tần Lộ có mâu thuẫn rồi giận nhau, sau đó hai người xa nhau
không ai chịu làm lành, nhưng sau đó Triển Lê là người nhún nhường đi
làm lành rồi tới chương này.
Trải qua một lần tiểu biệt thắng tân hôn, tình cảm giữa Triển Lê và Tần Lộ càng trở nên tốt hơn. Nếu như bình thường không làm gì thì cả hai người đều dính lại cùng một chỗ với nhau.
Chẳng hạn như lúc này đây, trong văn phòng Tổng giám đốc của cao ốc của Tần thị; Tần Lộ mặc một chiếc áo sơ mi cổ mở rộng ra, giạng chân ở trên người Triển Lê, váy bị đẩy cao, lộ ra hơn phân nửa chân, hai tay đặt trên vai anh.
"Anh xem giúp em xem hạng mục này đi?" Cô ôm lấy anh, giống như làm nũng, lại có chút ý đồ dụ dỗ.
Triển Lê hơi hơi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, nói: "Em khen thưởng anh như thế nào đây?"
Cô tức giận nhéo anh một cái, rồi lại là cúi đầu dùng lực hôn anh...
Cơn kích tình qua đi, Tần Lộ nằm ở trên sofa lớn trong văn phòng đi ngủ, đầu gối lên chân Triển Lê, mà Triển Lê đang cầm tài liệu hạng mục kia tùy ý lật xem, thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của cô một cái...
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, Tần Luyện đứng ở cửa không hề thông báo trước đột nhiên đến công ty.
Tuy là thời gian nghỉ trưa, thỉnh thoảng có những việc quan trọng nhân viên cấp dưới cũng sẽ chạy đến báo cáo, Triển Lê biết rất rõ bọn họ hẳn không dám tùy ý đi vào, nên cũng không khóa của. Không ngờ lại để cho Tần Luyện nhìn thấy tình hình trong văn phòng.
"Bác Tần - - "
Triển Lê từ trên ghế sofa đứng dậy, Tần Lộ cảm nhận được phía dưới động đậy, bất mãn hừ hai tiếng, đột nhiên ý thức được tình hình có gì đó không đúng, bò dậy từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang đen lại của Tần Luyện.
Có câu nói như thế nào nhỉ, con dâu xấu chung quy cũng phải gặp cha mẹ chồng. Không đúng, con rể xấu chung qui cũng phải gặp cha vợ, cũng không đúng...
Tần Lộ há mồm hô một tiếng 'Cha - -', Tần Luyện nhìn thấy cô quần áo không chỉnh tề, nhăn mày lại, bỏ lại một câu: "Thu dọn xong sau đó đến gặp tôi." Liền đi ra cửa.
Mười phút sau, trong văn phòng chủ tịch, Triển Lê thẳng thắn nói với ông rằng mình với Lộ Lộ đang yêu nhau.
Tần Luyện ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trên người Triển Lê cùng Tần Lộ: "Chuyện từ khi nào?"
"Ba tháng trước." Triển Lê đáp.
Tần Luyện trầm mặc, Tần Lộ nhịn không được mở miệng nói: "Cha, người đang không vui sao?"
"Con ra ngoài trước đi - -" Tần Luyện nhíu mi, rồi quay đầu nhìn Triển Lê: "Tôi có lời muốn nói cùng cậu."
Tần Lộ do dự, Triển Lê vỗ vỗ lên mu bàn tay cô trấn an, Tần Lộ mới không tình nguyện đi ra cửa.
Đứng ở cửa văn phòng căn bản nghe không được ở bên trong hai người đang nói chuyện gì, Tần Lộ liền đứng ở cửa chờ đợi, nửa giờ sau, Triển Lê mới mở cửa từ bên trong đi ra.
"Cha em không làm khó gì anh chứ?"
Triển Lê hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ vẻ mặt khẩn trương của Tần Lộ, "Em cảm thấy là anh sẽ phải chịu rắc rối thế nào?"
Tần Lộ bị hỏi khó, Triển Lê vừa cười: "Bác Tần muốn anh phải đối tốt với em hơn."
Tần Lộ nghe xong, mỉm cười bĩu môi.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, Tần Luyện bảo Tần Lộ đưa Triển Lê về nhà ăn cơm, trên bàn cơm, Tần Luyện câu nói đầu tiên liền hỏi: "Các con chuẩn bị khi nào thì kết hôn?"
What? ! Tần Lộ đang húp một ngụm nước canh suýt nữa sặc ở trong cổ họng: "Kết hôn? ! Cha, người đột nhiên sao lại nhắc đến chuyện này?"
Tần Luyện: "Đột nhiên? Hai đứa không còn nhỏ nữa! Cũng gần ba mươi tuổi rồi, cũng nên nhanh tính đến chuyện kết hôn đi."
Tần Lộ: "... ..."
Tần Luyện lại mở miệng nói: "Cha thấy hai đứa cũng đừng làm cái đính hôn gì đó, trực tiếp kết hôn luôn đi, mấy năm trước A Mẫn còn nhờ ta giúp Triển Lê tìm một cô gái thích hợp..."
Nhắc tới hôn sự, Tần Luyện liền biến thành một người cha bình thường, lải nhải không ngừng.
Tần Lộ một bộ dáng không kiên nhẫn muốn nghe tiếp, Triển Lê tiếp lời ông liền nói: "Bác Tần yên tâm, chúng con sẽ mau chóng lên kế hoạch."
Tần Luyện hài lòng hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Trên đường trở về Tần Lộ không khỏi oán trách Triển Lê và Tần Luyện đôi câu, Tần Lộ: "Nếu không phải anh nói với cha em mau chóng lên kế hoạch, em đoán ông ấy còn có thể luuyeen thuyên thêm nửa giờ nữa mất."
"Lộ Lộ, anh nghiêm túc đấy." Triển Lê dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.
" ? !"
Triển Lê đột nhiên ngừng xe lại, Tần Lộ không rõ anh muốn làm cái gì, chỉ thấy anh lấy ra một cái hộp đưa cho cô.
Nhẫn kim cương, không phải đâu, chẳng lẽ cầu hôn tùy tiện như vậy? !
Tần Lộ mày nhăn lại, còn chưa kịp nghi ngờ, chỉ thấy Triển Lê nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay còn đang do dự muốn cầm lấy cái hộp nhỏ kia hay không, trong giọng nói hơi có chút tiếc nuối: "Anh cũng không muốn đường đột như vậy, nhưng mà thấy bác Tần nóng lòng như vậy - - "
Triển Lê đem nhẫn từ trong chiếc hộp kia lấy ra, kéo lấy tay Tần Lộ, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng: "Lộ Lộ, kết hôn với anh nhé?"
Một giây... hai giây... ba giây...
Tần Lộ quay mặt đi nơi khác, khóe môi cong lên: "Anh đã nói thế rồi thì em cũng không nỡ để anh mất mặt vậy."
END!
Trải qua một lần tiểu biệt thắng tân hôn, tình cảm giữa Triển Lê và Tần Lộ càng trở nên tốt hơn. Nếu như bình thường không làm gì thì cả hai người đều dính lại cùng một chỗ với nhau.
Chẳng hạn như lúc này đây, trong văn phòng Tổng giám đốc của cao ốc của Tần thị; Tần Lộ mặc một chiếc áo sơ mi cổ mở rộng ra, giạng chân ở trên người Triển Lê, váy bị đẩy cao, lộ ra hơn phân nửa chân, hai tay đặt trên vai anh.
"Anh xem giúp em xem hạng mục này đi?" Cô ôm lấy anh, giống như làm nũng, lại có chút ý đồ dụ dỗ.
Triển Lê hơi hơi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, nói: "Em khen thưởng anh như thế nào đây?"
Cô tức giận nhéo anh một cái, rồi lại là cúi đầu dùng lực hôn anh...
Cơn kích tình qua đi, Tần Lộ nằm ở trên sofa lớn trong văn phòng đi ngủ, đầu gối lên chân Triển Lê, mà Triển Lê đang cầm tài liệu hạng mục kia tùy ý lật xem, thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của cô một cái...
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, Tần Luyện đứng ở cửa không hề thông báo trước đột nhiên đến công ty.
Tuy là thời gian nghỉ trưa, thỉnh thoảng có những việc quan trọng nhân viên cấp dưới cũng sẽ chạy đến báo cáo, Triển Lê biết rất rõ bọn họ hẳn không dám tùy ý đi vào, nên cũng không khóa của. Không ngờ lại để cho Tần Luyện nhìn thấy tình hình trong văn phòng.
"Bác Tần - - "
Triển Lê từ trên ghế sofa đứng dậy, Tần Lộ cảm nhận được phía dưới động đậy, bất mãn hừ hai tiếng, đột nhiên ý thức được tình hình có gì đó không đúng, bò dậy từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang đen lại của Tần Luyện.
Có câu nói như thế nào nhỉ, con dâu xấu chung quy cũng phải gặp cha mẹ chồng. Không đúng, con rể xấu chung qui cũng phải gặp cha vợ, cũng không đúng...
Tần Lộ há mồm hô một tiếng 'Cha - -', Tần Luyện nhìn thấy cô quần áo không chỉnh tề, nhăn mày lại, bỏ lại một câu: "Thu dọn xong sau đó đến gặp tôi." Liền đi ra cửa.
Mười phút sau, trong văn phòng chủ tịch, Triển Lê thẳng thắn nói với ông rằng mình với Lộ Lộ đang yêu nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Luyện ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trên người Triển Lê cùng Tần Lộ: "Chuyện từ khi nào?"
"Ba tháng trước." Triển Lê đáp.
Tần Luyện trầm mặc, Tần Lộ nhịn không được mở miệng nói: "Cha, người đang không vui sao?"
"Con ra ngoài trước đi - -" Tần Luyện nhíu mi, rồi quay đầu nhìn Triển Lê: "Tôi có lời muốn nói cùng cậu."
Tần Lộ do dự, Triển Lê vỗ vỗ lên mu bàn tay cô trấn an, Tần Lộ mới không tình nguyện đi ra cửa.
Đứng ở cửa văn phòng căn bản nghe không được ở bên trong hai người đang nói chuyện gì, Tần Lộ liền đứng ở cửa chờ đợi, nửa giờ sau, Triển Lê mới mở cửa từ bên trong đi ra.
"Cha em không làm khó gì anh chứ?"
Triển Lê hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ vẻ mặt khẩn trương của Tần Lộ, "Em cảm thấy là anh sẽ phải chịu rắc rối thế nào?"
Tần Lộ bị hỏi khó, Triển Lê vừa cười: "Bác Tần muốn anh phải đối tốt với em hơn."
Tần Lộ nghe xong, mỉm cười bĩu môi.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, Tần Luyện bảo Tần Lộ đưa Triển Lê về nhà ăn cơm, trên bàn cơm, Tần Luyện câu nói đầu tiên liền hỏi: "Các con chuẩn bị khi nào thì kết hôn?"
What? ! Tần Lộ đang húp một ngụm nước canh suýt nữa sặc ở trong cổ họng: "Kết hôn? ! Cha, người đột nhiên sao lại nhắc đến chuyện này?"
Tần Luyện: "Đột nhiên? Hai đứa không còn nhỏ nữa! Cũng gần ba mươi tuổi rồi, cũng nên nhanh tính đến chuyện kết hôn đi."
Tần Lộ: "... ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Luyện lại mở miệng nói: "Cha thấy hai đứa cũng đừng làm cái đính hôn gì đó, trực tiếp kết hôn luôn đi, mấy năm trước A Mẫn còn nhờ ta giúp Triển Lê tìm một cô gái thích hợp..."
Nhắc tới hôn sự, Tần Luyện liền biến thành một người cha bình thường, lải nhải không ngừng.
Tần Lộ một bộ dáng không kiên nhẫn muốn nghe tiếp, Triển Lê tiếp lời ông liền nói: "Bác Tần yên tâm, chúng con sẽ mau chóng lên kế hoạch."
Tần Luyện hài lòng hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Trên đường trở về Tần Lộ không khỏi oán trách Triển Lê và Tần Luyện đôi câu, Tần Lộ: "Nếu không phải anh nói với cha em mau chóng lên kế hoạch, em đoán ông ấy còn có thể luuyeen thuyên thêm nửa giờ nữa mất."
"Lộ Lộ, anh nghiêm túc đấy." Triển Lê dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.
" ? !"
Triển Lê đột nhiên ngừng xe lại, Tần Lộ không rõ anh muốn làm cái gì, chỉ thấy anh lấy ra một cái hộp đưa cho cô.
Nhẫn kim cương, không phải đâu, chẳng lẽ cầu hôn tùy tiện như vậy? !
Tần Lộ mày nhăn lại, còn chưa kịp nghi ngờ, chỉ thấy Triển Lê nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay còn đang do dự muốn cầm lấy cái hộp nhỏ kia hay không, trong giọng nói hơi có chút tiếc nuối: "Anh cũng không muốn đường đột như vậy, nhưng mà thấy bác Tần nóng lòng như vậy - - "
Triển Lê đem nhẫn từ trong chiếc hộp kia lấy ra, kéo lấy tay Tần Lộ, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng: "Lộ Lộ, kết hôn với anh nhé?"
Một giây... hai giây... ba giây...
Tần Lộ quay mặt đi nơi khác, khóe môi cong lên: "Anh đã nói thế rồi thì em cũng không nỡ để anh mất mặt vậy."
END!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro