Chương 30 - Dương Tuấn Suy Đoán
Nhị Ca, Độc Xà...
Khủng Long Giang Lang Lang
2024-08-14 07:50:55
Lúc này, bên ngoài nhà của Tô Trường Thanh lại không hề yên bình.
"Khụ... khụ khụ... Mấy vị, có thể gia hạn thêm vài ngày nữa không, ta nhất định sẽ trả tiền..."
Bên ngoài ngôi nhà, một nam tử khuôn mặt phúc hậu, sắc mặt tái nhợt, liên tục ho khan, khóe miệng dính máu, người cũng vô cùng bẩn thỉu, trông rất thảm hại.
Còn những người vây quanh nam tử phúc hậu kia lại là ba tên lưu manh.
"Gia hạn? Đã gia hạn cho ngươi mấy ngày rồi! Xem ra ngươi đúng là coi Độc Xà Bang chúng ta là tổ chức từ thiện, đánh tiếp cho ta!"
Trong ba tên lưu manh, một nam tử đầu trọc đứng đầu cười lạnh, nhưng lại nhất quyết muốn lấy nam tử phúc hậu kia ra để giết gà dọa khỉ.
Hai tên lưu manh nhận lệnh, lại một lần nữa xông lên, đánh ngã nam tử phúc hậu xuống đất, dùng cả tay chân.
"Đừng... đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất!"
Những người hàng xóm xung quanh chứng kiến cảnh này, có người không đành lòng, lên tiếng kêu lên.
Nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản, bọn hắn đều hiểu rõ lý lẽ "tiểu quỷ khó chơi", ba người này là người của Độc Xà Bang, nếu chọc vào bọn hắn, chắn chắn sẽ không được yên ổn!
"Dừng tay!"
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, như tiếng gió lạnh thổi qua, tràn ngập một luồng hơi lạnh thấu xương.
Hai đệ tử Độc Xà Bang đang hành hung nam tử phúc hậu đều không khỏi dừng lại, ngẩng đầu nhìn người lên tiếng quát.
Đó là một thiếu niên cao lớn, đội nón đấu, đeo đao bên hông, chống gậy trúc.
Người đến không ai khác chính là Tô Trường Thanh vừa mới trở về!
"Tr... Trường Thanh?"
Nam tử phúc hậu bị đánh thấy Tô Trường Thanh, không khỏi phát ra âm thanh không thể tin nổi.
Còn Tô Trường Thanh nghe thấy giọng nói, mơ hồ nhận ra đó chính là nhị ca Tô Lộ của mình, chỉ có điều giọng nói của hắn có vẻ hơi yếu ớt.
Trong lòng Tô Trường Thanh dâng lên một ngọn lửa giận dữ, ba người tự xưng là Độc Xà Bang này dường như không phải lần đầu đến đây, cũng không phải lần đầu khi nhục Tô Lộ!
"Là tam lang của Tô gia sao?"
Ba người của Độc Xà Bang cũng hơi ngạc nhiên.
Tô Trường Thanh từng có chút danh tiếng ở Ngọa Hổ Trấn, luyện võ từ nhỏ, sau đó được Đại Phong Quân chọn trúng, đi lính, giờ đã trở về rồi sao?
Nam tử đầu trọc lập tức cười lạnh nói: "Tô Trường Thanh, tốt nhất là ngươi..."
Nhưng chưa kịp để nam tử đầu trọc nói hết lời, hắn đã cảm thấy gió mạnh thổi vào mặt, Tô Trường Thanh đột nhiên bước ra một bước, dùng cán đao đập mạnh vào mặt nam tử đầu trọc!
"Rầm!"
Nam tử đầu trọc kêu lên đau đớn, chỉ cảm thấy miệng như bị búa tạ đập vào, loạng choạng lùi lại, mấy chiếc răng trong miệng đều bị đập rụng, lẫn với máu bay ra ngoài.
"Á... giết chết hắn... còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Nam tử đầu trọc lắp bắp, nhảy dựng lên, gào thét như điên.
Hai đệ tử khác của Độc Xà Bang cũng phản ứng lại, vội vàng rút dao găm ở thắt lưng ra.
Nhưng Tô Trường Thanh nghe tiếng đoán vị trí, động tác nhanh hơn bọn hắn!
"Xoẹt!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đao đeo bên hông Tô Trường Thanh đã rút ra, cuốn theo một tia sáng lạnh lẽo, liên tục chém trái chém phải, nhanh như cuồng phong!
"Rắc!" "Rắc!"
Hai đệ tử của Độc Xà Bang vừa rút được một nửa dao găm thì cổ tay đã đau dữ dội, xương cổ tay vỡ vụn, căn bản không thể cầm được đao, đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tô Trường Thanh không dùng lưỡi đao để chém, mà dùng sống đao, đập vỡ xương cổ tay của bọn chúng.
"Quá... quá sắc, quá nhanh..." Mam tử đầu trọc kinh hãi trong lòng, trong Độc Xà Bang của bọn hắn cũng có cao thủ dùng đao, nhưng cũng không chắc có thể nhanh hơn đao của Tô Trường Thanh!
Tô Trường Thanh đi tòng quân trở về có bản lĩnh thực sự!
Tô Trường Thanh lạnh lùng nói: "Nếu còn dám bắt nạt người Tô gia, ta liền giết sạch cả nhà các ngươi!"
Tô Trường Thanh đã từng nhuốm máu không ít người, trong cơn thịnh nộ, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ lời nói khiến nam tử đầu trọc và những người khác đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Mam tử đầu trọc lùi lại một bước, nghiến răng lắp bắp nói: "Ta... chúng ta chỉ hành động theo lệnh, mỗi nhà đều phải nộp tiền hàng tháng, chỉ... chỉ có nhà ngươi là chưa nộp..."
"Trường Thanh... Độc Xà Bang ở Ngọa Hổ Trấn rất lớn..."
Tô Lộ vội vàng tiến lại gần, nhỏ giọng nói, sợ Tô Trường Thanh vừa về đã gây ra họa.
Tô Trường Thanh cũng hiểu được tình hình, Độc Xà Bang này giống như một tiểu băng đảng ở địa phương, dựa vào việc bóc lột dân thường, thu tiền bảo kê để kiếm sống, hẳn là mới trỗi dậy trong hai hoặc ba năm gần đây.
Những băng đảng địa phương như vậy, hầu hết đều là găng tay đen của quan phủ, có chỗ dựa, người dân Ngọa Hổ Trấn chỉ dám tức giận mà không dám nói ra.
Tô Trường Thanh cũng không phải là người hành động bốc đồng, giết ba người này rất dễ dàng, nhưng hậu quả là sẽ liên lụy đến Tô gia.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Thanh lạnh lùng nói với nam tử đầu trọc: "Thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?"
"Bốn trăm... không, ba trăm tiền đồng..."
"Khụ... khụ khụ... Mấy vị, có thể gia hạn thêm vài ngày nữa không, ta nhất định sẽ trả tiền..."
Bên ngoài ngôi nhà, một nam tử khuôn mặt phúc hậu, sắc mặt tái nhợt, liên tục ho khan, khóe miệng dính máu, người cũng vô cùng bẩn thỉu, trông rất thảm hại.
Còn những người vây quanh nam tử phúc hậu kia lại là ba tên lưu manh.
"Gia hạn? Đã gia hạn cho ngươi mấy ngày rồi! Xem ra ngươi đúng là coi Độc Xà Bang chúng ta là tổ chức từ thiện, đánh tiếp cho ta!"
Trong ba tên lưu manh, một nam tử đầu trọc đứng đầu cười lạnh, nhưng lại nhất quyết muốn lấy nam tử phúc hậu kia ra để giết gà dọa khỉ.
Hai tên lưu manh nhận lệnh, lại một lần nữa xông lên, đánh ngã nam tử phúc hậu xuống đất, dùng cả tay chân.
"Đừng... đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất!"
Những người hàng xóm xung quanh chứng kiến cảnh này, có người không đành lòng, lên tiếng kêu lên.
Nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản, bọn hắn đều hiểu rõ lý lẽ "tiểu quỷ khó chơi", ba người này là người của Độc Xà Bang, nếu chọc vào bọn hắn, chắn chắn sẽ không được yên ổn!
"Dừng tay!"
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, như tiếng gió lạnh thổi qua, tràn ngập một luồng hơi lạnh thấu xương.
Hai đệ tử Độc Xà Bang đang hành hung nam tử phúc hậu đều không khỏi dừng lại, ngẩng đầu nhìn người lên tiếng quát.
Đó là một thiếu niên cao lớn, đội nón đấu, đeo đao bên hông, chống gậy trúc.
Người đến không ai khác chính là Tô Trường Thanh vừa mới trở về!
"Tr... Trường Thanh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử phúc hậu bị đánh thấy Tô Trường Thanh, không khỏi phát ra âm thanh không thể tin nổi.
Còn Tô Trường Thanh nghe thấy giọng nói, mơ hồ nhận ra đó chính là nhị ca Tô Lộ của mình, chỉ có điều giọng nói của hắn có vẻ hơi yếu ớt.
Trong lòng Tô Trường Thanh dâng lên một ngọn lửa giận dữ, ba người tự xưng là Độc Xà Bang này dường như không phải lần đầu đến đây, cũng không phải lần đầu khi nhục Tô Lộ!
"Là tam lang của Tô gia sao?"
Ba người của Độc Xà Bang cũng hơi ngạc nhiên.
Tô Trường Thanh từng có chút danh tiếng ở Ngọa Hổ Trấn, luyện võ từ nhỏ, sau đó được Đại Phong Quân chọn trúng, đi lính, giờ đã trở về rồi sao?
Nam tử đầu trọc lập tức cười lạnh nói: "Tô Trường Thanh, tốt nhất là ngươi..."
Nhưng chưa kịp để nam tử đầu trọc nói hết lời, hắn đã cảm thấy gió mạnh thổi vào mặt, Tô Trường Thanh đột nhiên bước ra một bước, dùng cán đao đập mạnh vào mặt nam tử đầu trọc!
"Rầm!"
Nam tử đầu trọc kêu lên đau đớn, chỉ cảm thấy miệng như bị búa tạ đập vào, loạng choạng lùi lại, mấy chiếc răng trong miệng đều bị đập rụng, lẫn với máu bay ra ngoài.
"Á... giết chết hắn... còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Nam tử đầu trọc lắp bắp, nhảy dựng lên, gào thét như điên.
Hai đệ tử khác của Độc Xà Bang cũng phản ứng lại, vội vàng rút dao găm ở thắt lưng ra.
Nhưng Tô Trường Thanh nghe tiếng đoán vị trí, động tác nhanh hơn bọn hắn!
"Xoẹt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đao đeo bên hông Tô Trường Thanh đã rút ra, cuốn theo một tia sáng lạnh lẽo, liên tục chém trái chém phải, nhanh như cuồng phong!
"Rắc!" "Rắc!"
Hai đệ tử của Độc Xà Bang vừa rút được một nửa dao găm thì cổ tay đã đau dữ dội, xương cổ tay vỡ vụn, căn bản không thể cầm được đao, đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tô Trường Thanh không dùng lưỡi đao để chém, mà dùng sống đao, đập vỡ xương cổ tay của bọn chúng.
"Quá... quá sắc, quá nhanh..." Mam tử đầu trọc kinh hãi trong lòng, trong Độc Xà Bang của bọn hắn cũng có cao thủ dùng đao, nhưng cũng không chắc có thể nhanh hơn đao của Tô Trường Thanh!
Tô Trường Thanh đi tòng quân trở về có bản lĩnh thực sự!
Tô Trường Thanh lạnh lùng nói: "Nếu còn dám bắt nạt người Tô gia, ta liền giết sạch cả nhà các ngươi!"
Tô Trường Thanh đã từng nhuốm máu không ít người, trong cơn thịnh nộ, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ lời nói khiến nam tử đầu trọc và những người khác đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Mam tử đầu trọc lùi lại một bước, nghiến răng lắp bắp nói: "Ta... chúng ta chỉ hành động theo lệnh, mỗi nhà đều phải nộp tiền hàng tháng, chỉ... chỉ có nhà ngươi là chưa nộp..."
"Trường Thanh... Độc Xà Bang ở Ngọa Hổ Trấn rất lớn..."
Tô Lộ vội vàng tiến lại gần, nhỏ giọng nói, sợ Tô Trường Thanh vừa về đã gây ra họa.
Tô Trường Thanh cũng hiểu được tình hình, Độc Xà Bang này giống như một tiểu băng đảng ở địa phương, dựa vào việc bóc lột dân thường, thu tiền bảo kê để kiếm sống, hẳn là mới trỗi dậy trong hai hoặc ba năm gần đây.
Những băng đảng địa phương như vậy, hầu hết đều là găng tay đen của quan phủ, có chỗ dựa, người dân Ngọa Hổ Trấn chỉ dám tức giận mà không dám nói ra.
Tô Trường Thanh cũng không phải là người hành động bốc đồng, giết ba người này rất dễ dàng, nhưng hậu quả là sẽ liên lụy đến Tô gia.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Thanh lạnh lùng nói với nam tử đầu trọc: "Thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?"
"Bốn trăm... không, ba trăm tiền đồng..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro