Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Ai dám đắc tội với Lâm gia?
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Trong phòng riêng, bầu không khí trầm mê, Lâm gia mới là vương giả thực sự tại Lang Gia.
Ai dám đắc tội với Lâm gia?
Nhưng hết lần này tới lần khác, hai người trước mặt này thậm chí còn gọi thẳng tên của vị cường giả Lâm Tương Liễu!
Ở Lang Gia này, Lâm Tương Liễu không chỉ là cường giả mạnh nhất mà còn là một truyền kỳ, một thần thoại.
Là mục tiêu mà tất cả những người tu luyện sùng bái, và đó cũng là sự tồn tại mà họ mơ ước vượt qua.
Hai người Trần Trường An và Huyền Vô Đạo nhắc tới Lâm Tương Liễu bằng giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Từ những hành vi khác nhau của hai người, đều không nhìn ra được bọn họ đang giả vờ giả vịt.
Lúc này Lâm Nhược Hành cũng cau mày, đến tột cùng là hai người này đang lừa gạt mình, hay là thật sự biết lão tổ Lâm gia?
“Hừ, nếu các ngươi thật sự biết lão tổ nhà ta, sẽ biết lão tổ đã bế quan nhiều năm”
“Sao các ngươi nói thấy là thấy được?”
Lâm Nhược Hành hừ lạnh một tiếng, dự định thử lại lần nữa, không nên qua loa đưa ra quyết định.
“Bế quan sao?”
"Chuyện này ta thật sự không biết, dù sao... ngàn năm không gặp, đây là lần đầu tiên tới Lang Gia này." Trần Trường An thản nhiên nói.
Ngàn năm không gặp?
Chẳng lẽ là lão tổ biết người này từ ngàn năm trước sao?
Nhưng ngàn năm trước, Lâm Tương Liễu cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.
“Ta càng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói qua thôi.”
“Ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa đến mức phải đi hỏi thăm tin tức của một tiểu bối” Huyền Vô Đạo khinh thường nói.
Cái quái gì thế?
Điều này còn khủng khiếp hơn, trực tiếp gọi Lâm Tương Liễu là tiểu bối?
Lần này, Lâm Nhược Hành có chút không chịu nổi, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự đụng vào hai nhân vật lớn sao?
“Hai vị tiền bối chớ trách tội, vãn bối có mắt không nhìn thấy Thái Sơn”
“Ta đây cũng là...' Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Nhược Hành có chút nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Quên đi, chúng ta cũng sẽ không so đo với một vãn bối như ngươi.”
“Cô nương người ta cũng đã nói rất rõ ràng là không thể rồi: “Ngươi cần gì phải khổ sở dây dưa chứ?”
“Buông tha người khác, cũng là buông tha cho chính mình” Huyền Vô Đạo có chút không kiên nhẫn nói.
“Chuyện này....”
Rất hiển nhiên, Lâm Nhược Hành này là một loại sỉ tình, dường như nhớ mãi không quên được Cố Tiên Nhi.
Ai dám đắc tội với Lâm gia?
Nhưng hết lần này tới lần khác, hai người trước mặt này thậm chí còn gọi thẳng tên của vị cường giả Lâm Tương Liễu!
Ở Lang Gia này, Lâm Tương Liễu không chỉ là cường giả mạnh nhất mà còn là một truyền kỳ, một thần thoại.
Là mục tiêu mà tất cả những người tu luyện sùng bái, và đó cũng là sự tồn tại mà họ mơ ước vượt qua.
Hai người Trần Trường An và Huyền Vô Đạo nhắc tới Lâm Tương Liễu bằng giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Từ những hành vi khác nhau của hai người, đều không nhìn ra được bọn họ đang giả vờ giả vịt.
Lúc này Lâm Nhược Hành cũng cau mày, đến tột cùng là hai người này đang lừa gạt mình, hay là thật sự biết lão tổ Lâm gia?
“Hừ, nếu các ngươi thật sự biết lão tổ nhà ta, sẽ biết lão tổ đã bế quan nhiều năm”
“Sao các ngươi nói thấy là thấy được?”
Lâm Nhược Hành hừ lạnh một tiếng, dự định thử lại lần nữa, không nên qua loa đưa ra quyết định.
“Bế quan sao?”
"Chuyện này ta thật sự không biết, dù sao... ngàn năm không gặp, đây là lần đầu tiên tới Lang Gia này." Trần Trường An thản nhiên nói.
Ngàn năm không gặp?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ là lão tổ biết người này từ ngàn năm trước sao?
Nhưng ngàn năm trước, Lâm Tương Liễu cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.
“Ta càng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói qua thôi.”
“Ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa đến mức phải đi hỏi thăm tin tức của một tiểu bối” Huyền Vô Đạo khinh thường nói.
Cái quái gì thế?
Điều này còn khủng khiếp hơn, trực tiếp gọi Lâm Tương Liễu là tiểu bối?
Lần này, Lâm Nhược Hành có chút không chịu nổi, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự đụng vào hai nhân vật lớn sao?
“Hai vị tiền bối chớ trách tội, vãn bối có mắt không nhìn thấy Thái Sơn”
“Ta đây cũng là...' Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Nhược Hành có chút nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Quên đi, chúng ta cũng sẽ không so đo với một vãn bối như ngươi.”
“Cô nương người ta cũng đã nói rất rõ ràng là không thể rồi: “Ngươi cần gì phải khổ sở dây dưa chứ?”
“Buông tha người khác, cũng là buông tha cho chính mình” Huyền Vô Đạo có chút không kiên nhẫn nói.
“Chuyện này....”
Rất hiển nhiên, Lâm Nhược Hành này là một loại sỉ tình, dường như nhớ mãi không quên được Cố Tiên Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro