Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Biết uống rượu không?
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Nháy mắt đã qua hai ngày, thiếu niên ngu dại cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê man.
Khoảnh khắc đối phương tỉnh lại, đôi mắt vốn mơ màng vẩn đục trở nên sáng ngời hơn.
Đứng dậy ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ xa lạ, nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc.
Hắn ta đứng dậy, đẩy cửa phòng ra ngoài, lập tức thấy mấy người Trần Trường An đứng cách đó không xa.
Khi nhìn thấy Trần Trường An, trong lòng thiếu niên dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc, dường như mình đã quen biết người này từ rất lâu.
Nhưng dù hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, ấn tượng duy nhất trong đầu là lúc hắn ta còn dại khờ, người này trợ giúp hắn ta, dẫn hắn ta tới nơi này.
Nhưng thiếu niên cảm thấy, mình quen biết Trần Trường An chắc chăn không phải bắt nguồn từ đây. Cảm giác này rất kỳ lạ, lại không thể nói rõ được.
Trần Trường An và Đại Hoàng liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của thiếu niên này, bọn họ có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.
"Biết uống rượu không?"
Đột nhiên, câu hỏi của Trần Trường An khiến thiếu niên sững sờ đứng đó, uống rượu?
Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Trường An, vì sao nghe được đối phương nói ra lời này, trong lòng hắn ta cảm thấy xúc động?
"Ta muốn... uống ba trăm chén", thiếu niên đột nhiên nói ra câu này theo bản năng.
Quả nhiên là ngươi!
Nghe được lời này, Trần Trường An có thể khẳng định thiếu niên này hẳn là người chuyển thế của Ngô Danh Đao.
Có lẽ do lúc trước linh hồn bị tổn thương quá nghiêm trọng, cộng với trải qua sau khi chuyển thế, khiến hắn ta không thể nhớ lại quá nhiều chuyện của kiếp trước.
Nhưng có chút thứ đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ dường như còn ảnh hưởng đến hắn ta.
“Tiên Nhỉ".
"Công tử xin phân phó". "Chuẩn bị thịt rượu". "Vâng".
Cố Tiên Nhi đi tiền sảnh tìm người chuẩn bị thịt rượu, Trần Trường An nhìn thiếu niên, cười hỏi: "Có tên không?”
"Không có, trong trí nhớ của ta không có tên".
"Nhưng ta... Ta nhớ được một chữ Đao, không rõ nó có ý nghĩa gì", thiếu niên mê mang lắc đầu.
Chữ Đao? Đao trong Ngô Danh Đao sao? "Ta lấy cho ngươi một cái tên nhé?"
"Được", thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu. Không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm hắn ta không khỏi tín nhiệm Trần Trường An.
"Ngô Danh Đao, ngươi cảm thấy thế nào?" Ngô Danh Đao?
Thân thiết, quen thuộc, dường như cái tên này vốn thuộc về hắn ta.
"Được, sau này ta tên là Ngô Danh Đao", Ngô Danh Đao vừa cười vừa nói.
Ngô Danh Đao vô cùng thích cái tên này, lúc này, hắn ta cảm thấy mình như thể có được cuộc sống mới.
Không bao lâu sau, Khoái Hoạt Lâu mang rượu và đồ nhắm tới. Hai người Trần Trường An và Ngô Danh Đao cùng nhau nâng ly cạn chén.
Nói cho cùng, Ngô Danh Đao cũng chỉ có mười sáu tuổi, mà trước đó lại chưa từng uống rượu, cộng thêm không hề có tu vi, hắn ta chưa uống hết ba trăm chén mà ý thức đã hơi mơ hồ.
"Trần... Trần huynh, có thể gặp lại ngươi thật... Thật tốt".
Ngay trước khi Ngô Danh Đao bất tỉnh, hắn ta nói ra một câu thật lòng từ trong tiềm thức, có lẽ chính hắn ta cũng không biết vì sao lại nói ra câu này.
Nhìn Ngô Danh Đao say đến hôn mê, Trần Trường An cười nhạt đáp: "Đúng vậy, có thể gặp lại ngươi thật sự rất tốt".
Sau khi xác nhận đối phương chính là Ngô Danh Đao, trong lòng Trần Trường An giải quyết được một khúc mắc.
Nhưng tiếp đó, con đường của Ngô Danh Đao muốn đi như thế nào, Trần Trường An vẫn chưa suy nghĩ kỹ, hắn cũng chưa quyết định được có nên nói ra chuyện của kiếp trước hay không.
"Có một số việc không cần thiết nói ra, có lẽ nên để chính hắn ta đi tìm lại ký ức quá khứ sẽ tốt hơn".
"Tiểu tử Ngô Danh Đao này nên đi con đường chỉ thuộc về mình.
"Ngươi cảm thấy thế nào?", Đại Hoàng hỏi Trần Trường An. Nghe thấy Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An gật gật đầu. Quả thực như vậy, con đường của Ngô Danh Đao nên để tự hắn ta đi.
"Để tiểu tử này đi theo con đường mới hay con đường cũ?", Trần Trường An hỏi.
Khoảnh khắc đối phương tỉnh lại, đôi mắt vốn mơ màng vẩn đục trở nên sáng ngời hơn.
Đứng dậy ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ xa lạ, nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc.
Hắn ta đứng dậy, đẩy cửa phòng ra ngoài, lập tức thấy mấy người Trần Trường An đứng cách đó không xa.
Khi nhìn thấy Trần Trường An, trong lòng thiếu niên dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc, dường như mình đã quen biết người này từ rất lâu.
Nhưng dù hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, ấn tượng duy nhất trong đầu là lúc hắn ta còn dại khờ, người này trợ giúp hắn ta, dẫn hắn ta tới nơi này.
Nhưng thiếu niên cảm thấy, mình quen biết Trần Trường An chắc chăn không phải bắt nguồn từ đây. Cảm giác này rất kỳ lạ, lại không thể nói rõ được.
Trần Trường An và Đại Hoàng liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của thiếu niên này, bọn họ có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.
"Biết uống rượu không?"
Đột nhiên, câu hỏi của Trần Trường An khiến thiếu niên sững sờ đứng đó, uống rượu?
Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Trường An, vì sao nghe được đối phương nói ra lời này, trong lòng hắn ta cảm thấy xúc động?
"Ta muốn... uống ba trăm chén", thiếu niên đột nhiên nói ra câu này theo bản năng.
Quả nhiên là ngươi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được lời này, Trần Trường An có thể khẳng định thiếu niên này hẳn là người chuyển thế của Ngô Danh Đao.
Có lẽ do lúc trước linh hồn bị tổn thương quá nghiêm trọng, cộng với trải qua sau khi chuyển thế, khiến hắn ta không thể nhớ lại quá nhiều chuyện của kiếp trước.
Nhưng có chút thứ đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ dường như còn ảnh hưởng đến hắn ta.
“Tiên Nhỉ".
"Công tử xin phân phó". "Chuẩn bị thịt rượu". "Vâng".
Cố Tiên Nhi đi tiền sảnh tìm người chuẩn bị thịt rượu, Trần Trường An nhìn thiếu niên, cười hỏi: "Có tên không?”
"Không có, trong trí nhớ của ta không có tên".
"Nhưng ta... Ta nhớ được một chữ Đao, không rõ nó có ý nghĩa gì", thiếu niên mê mang lắc đầu.
Chữ Đao? Đao trong Ngô Danh Đao sao? "Ta lấy cho ngươi một cái tên nhé?"
"Được", thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu. Không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm hắn ta không khỏi tín nhiệm Trần Trường An.
"Ngô Danh Đao, ngươi cảm thấy thế nào?" Ngô Danh Đao?
Thân thiết, quen thuộc, dường như cái tên này vốn thuộc về hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, sau này ta tên là Ngô Danh Đao", Ngô Danh Đao vừa cười vừa nói.
Ngô Danh Đao vô cùng thích cái tên này, lúc này, hắn ta cảm thấy mình như thể có được cuộc sống mới.
Không bao lâu sau, Khoái Hoạt Lâu mang rượu và đồ nhắm tới. Hai người Trần Trường An và Ngô Danh Đao cùng nhau nâng ly cạn chén.
Nói cho cùng, Ngô Danh Đao cũng chỉ có mười sáu tuổi, mà trước đó lại chưa từng uống rượu, cộng thêm không hề có tu vi, hắn ta chưa uống hết ba trăm chén mà ý thức đã hơi mơ hồ.
"Trần... Trần huynh, có thể gặp lại ngươi thật... Thật tốt".
Ngay trước khi Ngô Danh Đao bất tỉnh, hắn ta nói ra một câu thật lòng từ trong tiềm thức, có lẽ chính hắn ta cũng không biết vì sao lại nói ra câu này.
Nhìn Ngô Danh Đao say đến hôn mê, Trần Trường An cười nhạt đáp: "Đúng vậy, có thể gặp lại ngươi thật sự rất tốt".
Sau khi xác nhận đối phương chính là Ngô Danh Đao, trong lòng Trần Trường An giải quyết được một khúc mắc.
Nhưng tiếp đó, con đường của Ngô Danh Đao muốn đi như thế nào, Trần Trường An vẫn chưa suy nghĩ kỹ, hắn cũng chưa quyết định được có nên nói ra chuyện của kiếp trước hay không.
"Có một số việc không cần thiết nói ra, có lẽ nên để chính hắn ta đi tìm lại ký ức quá khứ sẽ tốt hơn".
"Tiểu tử Ngô Danh Đao này nên đi con đường chỉ thuộc về mình.
"Ngươi cảm thấy thế nào?", Đại Hoàng hỏi Trần Trường An. Nghe thấy Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An gật gật đầu. Quả thực như vậy, con đường của Ngô Danh Đao nên để tự hắn ta đi.
"Để tiểu tử này đi theo con đường mới hay con đường cũ?", Trần Trường An hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro