Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chết hết rồi!
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
“Đúng rồi, nhiều người lên chút đi, dù sao cũng chỉ có một kết quả”.
Trần Trường An mỉm cười, sau đó giơ một ngón tay lên, theo nhịp của ngón tay là từng đường kiếm khí bay tứ tung loạn xạ.
Chỉ trong nháy mắt, chiến trường huy chương thanh đồng vốn ồn ào bỗng trở nên lặng thinh.
Khung cảnh trên lôi đài khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Chết rồi!
Chết hết rồi!
Hắn ta chỉ dùng một ngón tay thật ư? “Ta nói rồi đấy, một ngón tay là đủ”.
Trần Trường An mỉm cười, sau đó bóng người thoắt cái đã xuất hiện trước mặt nhân viên quản lý.
“Thăng cấp kiểu gì?”, Trần Trường An hỏi.
“Hả? À ừ thì, muốn thăng cấp thì lên tầng ba, đây là của ngươi... chứng nhận thăng cấp của ngươi”.
Lúc này, nhân viên quản lý đã trợn tròn mắt chết lặng, hẳn †a đã gặp rất nhiều kẻ tàn ác ở thành Bất Quy này rồi, nhưng ngông cuồng như Trần Trường An lại chẳng có bao nhiêu người.
“Cảm ơn”.
Trần Trường An cầm chứng nhận thăng cấp đi thẳng lên tầng ba, tầng ba chính là chiến trường huy chương bạch ngân.
“Hả? Chẳng phải tên nhóc này mới tới chiến trường huy chương thanh đồng à? Sao chạy lên đây rồi?”
“Không phải lạc đường rẽ nhầm chỗ đấy chứ? Hahaha”.
“Không phải, ngươi xem trên tay hắn cầm cái gì kìa?”
“Chứng nhận thăng cấp hả? Nhưng... nhưng mới cách bao lâu mà thằng nhóc này đã hoàn thành trăm trận thăng liên tiếp hả?”
“Cho dù là một kích tất sát nhưng một trăm người cũng không thể nào nhanh như vậy nhỉ? Trừ phi...”
“Mẹ ơi, đánh bại cùng lúc hả?”
Tuy bọn họ rất khiếp sợ nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao thực lực của người có huy chương thanh đồng đều rất bình thường. Không ít người làm chuyện này được.
“Thăng cấp hả?”
“Được. Bây giờ để ta sắp xếp một người sở hữu huy chương bạch ngân giúp ngươi, chỉ cần ngươi đánh bại được. người nọ là có thể thăng cấp”.
“Được”.
Chẳng bao lâu sau, Trần Trường An đã đợi được đối thủ của mình tới, là một người có huy chương bạch ngân.
Người nọ vừa lên lôi đài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần Trường An đã tranh thủ ra tay, lại là một kích
tất sát.
Tốc độ quá nhanh khiến kha khá người ngơ ngác toàn tập, thăng nhóc này không khỏi nóng nảy quá đấy chứ?
“Bây giờ ta có được tính là đã thăng cấp huy chương bạch ngân chưa?”, Trần Trường An nhìn sang nhân viên quản lý.
“Được tính, bây giờ ta sẽ đổi huy chương mới cho ngươi”.
“Không cần, đợi lát nữa rồi hẳn đổi cái mới một thể luôn”.
Hả?
Trần Trường An mỉm cười, sau đó giơ một ngón tay lên, theo nhịp của ngón tay là từng đường kiếm khí bay tứ tung loạn xạ.
Chỉ trong nháy mắt, chiến trường huy chương thanh đồng vốn ồn ào bỗng trở nên lặng thinh.
Khung cảnh trên lôi đài khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Chết rồi!
Chết hết rồi!
Hắn ta chỉ dùng một ngón tay thật ư? “Ta nói rồi đấy, một ngón tay là đủ”.
Trần Trường An mỉm cười, sau đó bóng người thoắt cái đã xuất hiện trước mặt nhân viên quản lý.
“Thăng cấp kiểu gì?”, Trần Trường An hỏi.
“Hả? À ừ thì, muốn thăng cấp thì lên tầng ba, đây là của ngươi... chứng nhận thăng cấp của ngươi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, nhân viên quản lý đã trợn tròn mắt chết lặng, hẳn †a đã gặp rất nhiều kẻ tàn ác ở thành Bất Quy này rồi, nhưng ngông cuồng như Trần Trường An lại chẳng có bao nhiêu người.
“Cảm ơn”.
Trần Trường An cầm chứng nhận thăng cấp đi thẳng lên tầng ba, tầng ba chính là chiến trường huy chương bạch ngân.
“Hả? Chẳng phải tên nhóc này mới tới chiến trường huy chương thanh đồng à? Sao chạy lên đây rồi?”
“Không phải lạc đường rẽ nhầm chỗ đấy chứ? Hahaha”.
“Không phải, ngươi xem trên tay hắn cầm cái gì kìa?”
“Chứng nhận thăng cấp hả? Nhưng... nhưng mới cách bao lâu mà thằng nhóc này đã hoàn thành trăm trận thăng liên tiếp hả?”
“Cho dù là một kích tất sát nhưng một trăm người cũng không thể nào nhanh như vậy nhỉ? Trừ phi...”
“Mẹ ơi, đánh bại cùng lúc hả?”
Tuy bọn họ rất khiếp sợ nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao thực lực của người có huy chương thanh đồng đều rất bình thường. Không ít người làm chuyện này được.
“Thăng cấp hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được. Bây giờ để ta sắp xếp một người sở hữu huy chương bạch ngân giúp ngươi, chỉ cần ngươi đánh bại được. người nọ là có thể thăng cấp”.
“Được”.
Chẳng bao lâu sau, Trần Trường An đã đợi được đối thủ của mình tới, là một người có huy chương bạch ngân.
Người nọ vừa lên lôi đài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần Trường An đã tranh thủ ra tay, lại là một kích
tất sát.
Tốc độ quá nhanh khiến kha khá người ngơ ngác toàn tập, thăng nhóc này không khỏi nóng nảy quá đấy chứ?
“Bây giờ ta có được tính là đã thăng cấp huy chương bạch ngân chưa?”, Trần Trường An nhìn sang nhân viên quản lý.
“Được tính, bây giờ ta sẽ đổi huy chương mới cho ngươi”.
“Không cần, đợi lát nữa rồi hẳn đổi cái mới một thể luôn”.
Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro