Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chỉ còn lại sáu viên nữa
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Lâm Nhược Hành biết, chỉ sợ mình đã không có cách nào tiếp tục ngụy trang nữa, thế là cười khổ một tiếng, tháo mặt nạ xuống.
"Trần tiền bối quả nhiên lợi hại, nhưng ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào mà phát hiện ra ta?"
"Hơn nữa ta cũng không rời đi cùng người Lâm gia, vì sao ngươi lại chỉ đến tìm mỗi mình ta?", Lâm Nhược Hành nghi ngờ hỏi.
"Không thể không có lòng phòng bị, ở trước mặt sống chết, con người sẽ luôn làm ra hành động chó cùng rứt giậu".
"Cho nên lúc Lâm Tương Liễu phái người đến Thanh Thủy Lâm gia, đương nhiên ta cũng có biện pháp của mình để chú ý đến mọi hành động của Lâm gia rồi".
"Ngươi yên tâm, những tộc nhân khác của ngươi ắt sẽ có Lâm Tương Liễu đối phó, mà ta tới tìm ngươi là muốn lấy lại đồ của ta".
"Lấy hạt châu kia ra đi", Trần Trường An thản nhiên nói.
Nghe được Trần Trường An nói câu này, Lâm Nhược Hành trầm tư, hắn ta không nghĩ tới thế mà Trần Trường An đã sớm có chuẩn bị.
Sau một lát, Lâm Nhược Hành đột nhiên nở nụ cười.
"Ta hiểu rồi, từ đầu đến cuối, ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho Thanh Thủy Lâm gia một con đường sống".
"Bởi vì ngươi cũng biết điều kiện mà ngươi nói ra, Thanh Thủy Lâm gia nhất định sẽ không chịu chấp nhận".
"Chỉ cần Lâm gia làm phản, đương nhiên dòng chính bên kia sẽ giận tím mặt, đến lúc đó sẽ tiêu diệt toàn bộ Thanh Thủy Lâm gia".
"Ngươi làm như vậy, vừa không xảy ra mâu thuẫn với bên dòng chính, đồng thời cũng có thể đạt được mục đích của mình, đúng không?", Lâm Nhược Hành cười khổ hỏi.
Trần Trường An cũng không phủ nhận, mà gật đầu thừa nhận.
"Ta là người chán ghét phiền phức, cho nên ta sẽ không để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào cả".
"Nhưng ngươi còn thông minh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, lấy thứ đó ra đi", Trần Trường An thản nhiên nói.
"Ta đưa thứ đó cho ngươi, ta có thể sống sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao?"
"Ta đã đặt thứ đó ở một nơi chỉ có mỗi ta biết rồi".
"Nếu như ngươi giết ta, cả đời này ngươi đừng hòng tìm ra hạt châu đó nữa".
"Hạt châu kia và mạng sống của ta, cái gì nhẹ cái gì nặng, ta tin tưởng ngươi sẽ càng biết rõ ràng hơn", Lâm Nhược Hành tự tin cười một tiếng, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Hạt châu và mạng sống của ngươi, ta đều muốn".
"Tiên Nhi".
"Vâng".
Bóng người Cố Tiên Nhi lóe lên, lập tức đi tới trước mặt Lâm Nhược Hành.
Lâm Nhược Hành nhìn thấy người phụ nữ mình đã từng tâm tâm niệm niệm, bây giờ lại có thực lực như thế, không khỏi chấn động trong lòng.
"Nàng..."
Ầm!
Không đợi Lâm Nhược Hành nói xong, Cố Tiên Nhi đã trực tiếp ra tay, chỉ mới một chưởng đã dễ dàng giết chết Lâm Nhược Hành.
"Lúc trước Lâm Nhược Hành cũng coi như là cứu ngươi một mạng, ngươi không mềm lòng sao?", Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi hỏi.
"Sở dĩ hắn ta sẽ cứu ta, thứ nhất là thèm muốn sắc đẹp của ta, thứ hai, nếu không phải Lâm gia của hắn ta diệt Cố gia của ta, làm sao có chuyện hắn ta tới cứu ta nữa?"
"Đối với ta mà nói, Lâm Nhược Hành chưa bao giờ cũng không phải là ân nhân, chỉ là kẻ thù khoác lớp da ân nhân mà thôi".
"Công tử mới thật sự là người đã giải cứu ta, đưa ta thoát khỏi biển khổ".
"Công tử có mệnh lệnh gì, Tiên Nhi nhất định sẽ tuân theo".
Trần Trường An hài lòng gật đầu, mặc dù từ lúc bắt đầu hắn đã biết Cố Tiên Nhi là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng dù sao vẫn là phụ nữ.
Thấy trong lòng Cố Tiên Nhi cũng không có ảnh hưởng mặt trái gì, Trần Trường An liền không hỏi quá nhiều.
Trần Trường An đi đến trước mặt thi thể của Lâm Nhược Hành, thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã là người thông minh, vậy ngươi nhất định sẽ biết rất rõ ràng, một thứ quan trọng như Thai Châu, để ở nơi đâu cũng không bằng mang theo trên người".
"Ta không phải là thiếu niên vô tri mà ngươi chỉ dùng hai ba câu nói là có thể lừa bịp được đâu".
Cuối cùng, Trần Trường An đã tìm được viên Thai Châu thứ ba trong nhẫn không gian trên người Lâm Nhược Hành.
"Chỉ còn lại sáu viên nữa".
"Có điều..."
Nhìn Thai Châu trong tay, niềm vui trong lòng Trần Trường An cũng không mãnh liệt, bởi vì căn cứ vào ghi chép trong tộc, không có cách nào suy đoán ra được cụ thể thời gian và địa điểm Thai Châu bị đánh mất.
"Thật sự cần nhờ vào may mắn sao?"
"Được rồi, cứ dung hợp viên Thai Châu này trước rồi nói sau".
"Trần tiền bối quả nhiên lợi hại, nhưng ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào mà phát hiện ra ta?"
"Hơn nữa ta cũng không rời đi cùng người Lâm gia, vì sao ngươi lại chỉ đến tìm mỗi mình ta?", Lâm Nhược Hành nghi ngờ hỏi.
"Không thể không có lòng phòng bị, ở trước mặt sống chết, con người sẽ luôn làm ra hành động chó cùng rứt giậu".
"Cho nên lúc Lâm Tương Liễu phái người đến Thanh Thủy Lâm gia, đương nhiên ta cũng có biện pháp của mình để chú ý đến mọi hành động của Lâm gia rồi".
"Ngươi yên tâm, những tộc nhân khác của ngươi ắt sẽ có Lâm Tương Liễu đối phó, mà ta tới tìm ngươi là muốn lấy lại đồ của ta".
"Lấy hạt châu kia ra đi", Trần Trường An thản nhiên nói.
Nghe được Trần Trường An nói câu này, Lâm Nhược Hành trầm tư, hắn ta không nghĩ tới thế mà Trần Trường An đã sớm có chuẩn bị.
Sau một lát, Lâm Nhược Hành đột nhiên nở nụ cười.
"Ta hiểu rồi, từ đầu đến cuối, ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho Thanh Thủy Lâm gia một con đường sống".
"Bởi vì ngươi cũng biết điều kiện mà ngươi nói ra, Thanh Thủy Lâm gia nhất định sẽ không chịu chấp nhận".
"Chỉ cần Lâm gia làm phản, đương nhiên dòng chính bên kia sẽ giận tím mặt, đến lúc đó sẽ tiêu diệt toàn bộ Thanh Thủy Lâm gia".
"Ngươi làm như vậy, vừa không xảy ra mâu thuẫn với bên dòng chính, đồng thời cũng có thể đạt được mục đích của mình, đúng không?", Lâm Nhược Hành cười khổ hỏi.
Trần Trường An cũng không phủ nhận, mà gật đầu thừa nhận.
"Ta là người chán ghét phiền phức, cho nên ta sẽ không để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào cả".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng ngươi còn thông minh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, lấy thứ đó ra đi", Trần Trường An thản nhiên nói.
"Ta đưa thứ đó cho ngươi, ta có thể sống sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao?"
"Ta đã đặt thứ đó ở một nơi chỉ có mỗi ta biết rồi".
"Nếu như ngươi giết ta, cả đời này ngươi đừng hòng tìm ra hạt châu đó nữa".
"Hạt châu kia và mạng sống của ta, cái gì nhẹ cái gì nặng, ta tin tưởng ngươi sẽ càng biết rõ ràng hơn", Lâm Nhược Hành tự tin cười một tiếng, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Hạt châu và mạng sống của ngươi, ta đều muốn".
"Tiên Nhi".
"Vâng".
Bóng người Cố Tiên Nhi lóe lên, lập tức đi tới trước mặt Lâm Nhược Hành.
Lâm Nhược Hành nhìn thấy người phụ nữ mình đã từng tâm tâm niệm niệm, bây giờ lại có thực lực như thế, không khỏi chấn động trong lòng.
"Nàng..."
Ầm!
Không đợi Lâm Nhược Hành nói xong, Cố Tiên Nhi đã trực tiếp ra tay, chỉ mới một chưởng đã dễ dàng giết chết Lâm Nhược Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc trước Lâm Nhược Hành cũng coi như là cứu ngươi một mạng, ngươi không mềm lòng sao?", Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi hỏi.
"Sở dĩ hắn ta sẽ cứu ta, thứ nhất là thèm muốn sắc đẹp của ta, thứ hai, nếu không phải Lâm gia của hắn ta diệt Cố gia của ta, làm sao có chuyện hắn ta tới cứu ta nữa?"
"Đối với ta mà nói, Lâm Nhược Hành chưa bao giờ cũng không phải là ân nhân, chỉ là kẻ thù khoác lớp da ân nhân mà thôi".
"Công tử mới thật sự là người đã giải cứu ta, đưa ta thoát khỏi biển khổ".
"Công tử có mệnh lệnh gì, Tiên Nhi nhất định sẽ tuân theo".
Trần Trường An hài lòng gật đầu, mặc dù từ lúc bắt đầu hắn đã biết Cố Tiên Nhi là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng dù sao vẫn là phụ nữ.
Thấy trong lòng Cố Tiên Nhi cũng không có ảnh hưởng mặt trái gì, Trần Trường An liền không hỏi quá nhiều.
Trần Trường An đi đến trước mặt thi thể của Lâm Nhược Hành, thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã là người thông minh, vậy ngươi nhất định sẽ biết rất rõ ràng, một thứ quan trọng như Thai Châu, để ở nơi đâu cũng không bằng mang theo trên người".
"Ta không phải là thiếu niên vô tri mà ngươi chỉ dùng hai ba câu nói là có thể lừa bịp được đâu".
Cuối cùng, Trần Trường An đã tìm được viên Thai Châu thứ ba trong nhẫn không gian trên người Lâm Nhược Hành.
"Chỉ còn lại sáu viên nữa".
"Có điều..."
Nhìn Thai Châu trong tay, niềm vui trong lòng Trần Trường An cũng không mãnh liệt, bởi vì căn cứ vào ghi chép trong tộc, không có cách nào suy đoán ra được cụ thể thời gian và địa điểm Thai Châu bị đánh mất.
"Thật sự cần nhờ vào may mắn sao?"
"Được rồi, cứ dung hợp viên Thai Châu này trước rồi nói sau".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro