Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chuyện này
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
“Không, đúng là Cố Tiên Nhi đấy, vừa rồi ta để ý thấy thân thể của Cố Tiên Nhi chỉ chuyển động rất khẽ nhưng đúng lúc đó thì hai tên võ giả Thần Thông Cảnh của Cao gia lại bị đánh bay”.
“Chuyện này...”
Mọi người nghị luận ầm ï, Cao Xương Viễn kinh ngạc ra mặt.
Hắn ta không sao ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại cao như vậy.
Hai tên thuộc hạ của hắn ta đều là Thần Thông Cảnh tâng thứ sáu, vậy mà bọn họ không thể đỡ nổi một chiêu?
Hơn nữa, tốc độ của Cố Tiên Nhi thực sự quá nhanh! “Phải nhớ lần sau không được nương tay nữa”.
“Không được cho kẻ địch bất kỳ cơ hội thở dốc nào, nhớ chưa?”
Mặc dù Cố Tiên Nhi đã ra tay nhưng nàng ta không tung đòn trí mạng mà vẫn chừa đường lui cho đối phương.
Đây không phải là thói quen tốt, cho nên Trần Trường An phải nhắc nhở một câu.
“Vâng, Tiên Nhi nhớ rồi”. “Ta chỉ lo...”
“Không có gì đáng phải lo cả, chỉ là Cao gia thôi mà”, Trần Trường An cười khẩy đáp.
“Xin vâng lời dạy bảo của công tử, Tiên Nhi cam đoan lần sau nhất định sẽ không nương tay”.
“Ừm, nhớ là tốt rồi”.
Những lời Trần Trường An nói hoàn toàn không coi Cao gia ra gì. Lúc này, không ít người bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc thân phận của Trần Trường An là gì? Thực lực ra sao?
Một nhân vật có thể khiến Lâm gia phải huy động nhiều người truy tìm như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, tại sao lúc nãy bọn họ không nghĩ tới điều này chứ?
Lúc này, nét mặt Cao Xương Viễn cũng ngập tràn phẫn nộ nhưng hắn ta không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi.
“Thiếu chủ, nơi đây không thích hợp ở lâu”.
“Theo thông tin mà Lâm gia cung cấp thì một tháng trước, Cố Tiên Nhi chỉ mới là Chân Khí Cảnh”.
“Vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, người này đã khiến thực lực của Cố Tiên Nhi tăng lên tới cảnh giới hiện tại, chắc chăn hắn không phải là một nhân vật đơn giản đâu”.
“E là dù hai người chúng ta cùng ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của Trân Trường An”.
Hai người đứng sau lưng Cao Xương Viễn đều có tu vi Hóa Thần Cảnh, chuyên chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho hắn ta.
Thế nhưng khi đối mặt với Trần Trường An, hai người này lại có phần thiếu tự tin.
Cho dù tu vi mà Trần Trường An cho mọi người thấy chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất nhưng vì hắn quá ung dung, cứ như thể đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay.
Đây rõ ràng là sự tự tin xuất phát từ thực lực, hai người họ tin rằng Trần Trường An chắc chăn không hề đơn giản, cho nên mới không coi Cao gia ra gì.
“Hai người các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn ư?”, Cao Xương Viễn khiếp sợ hỏi.
“Đừng nói là bọn ta, e là không có người nào của Cao gia là đối thủ của hắn”.
“Chỉ riêng chuyện Cố Tiên Nhi thôi đã không ai của Cao gia có thể làm được rồi, e là... ngay cả Lâm gia cũng chưa chắc đã có cách làm được như vậy”.
“Lần này, không chỉ mình Cao gia ta gặm phải khúc xương cứng mà e là ngay cả Lâm gia cũng vậy”.
“Không biết giữa Thanh Thủy Lâm gia và Trần Trường An có khúc mắc gì”.
Nghe vậy, Cao Xương Viễn cũng trở nên căng thẳng, hắn ta cực kỳ tin tưởng hai người đi theo mình này.
Đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng hai người họ sẽ không ăn nói bừa bãi, bọn họ đã nói như vậy thì chắc chắn là có lý do để nói như vậy.
“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
“Chuyện này...”
Mọi người nghị luận ầm ï, Cao Xương Viễn kinh ngạc ra mặt.
Hắn ta không sao ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại cao như vậy.
Hai tên thuộc hạ của hắn ta đều là Thần Thông Cảnh tâng thứ sáu, vậy mà bọn họ không thể đỡ nổi một chiêu?
Hơn nữa, tốc độ của Cố Tiên Nhi thực sự quá nhanh! “Phải nhớ lần sau không được nương tay nữa”.
“Không được cho kẻ địch bất kỳ cơ hội thở dốc nào, nhớ chưa?”
Mặc dù Cố Tiên Nhi đã ra tay nhưng nàng ta không tung đòn trí mạng mà vẫn chừa đường lui cho đối phương.
Đây không phải là thói quen tốt, cho nên Trần Trường An phải nhắc nhở một câu.
“Vâng, Tiên Nhi nhớ rồi”. “Ta chỉ lo...”
“Không có gì đáng phải lo cả, chỉ là Cao gia thôi mà”, Trần Trường An cười khẩy đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin vâng lời dạy bảo của công tử, Tiên Nhi cam đoan lần sau nhất định sẽ không nương tay”.
“Ừm, nhớ là tốt rồi”.
Những lời Trần Trường An nói hoàn toàn không coi Cao gia ra gì. Lúc này, không ít người bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc thân phận của Trần Trường An là gì? Thực lực ra sao?
Một nhân vật có thể khiến Lâm gia phải huy động nhiều người truy tìm như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, tại sao lúc nãy bọn họ không nghĩ tới điều này chứ?
Lúc này, nét mặt Cao Xương Viễn cũng ngập tràn phẫn nộ nhưng hắn ta không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi.
“Thiếu chủ, nơi đây không thích hợp ở lâu”.
“Theo thông tin mà Lâm gia cung cấp thì một tháng trước, Cố Tiên Nhi chỉ mới là Chân Khí Cảnh”.
“Vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, người này đã khiến thực lực của Cố Tiên Nhi tăng lên tới cảnh giới hiện tại, chắc chăn hắn không phải là một nhân vật đơn giản đâu”.
“E là dù hai người chúng ta cùng ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của Trân Trường An”.
Hai người đứng sau lưng Cao Xương Viễn đều có tu vi Hóa Thần Cảnh, chuyên chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng khi đối mặt với Trần Trường An, hai người này lại có phần thiếu tự tin.
Cho dù tu vi mà Trần Trường An cho mọi người thấy chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất nhưng vì hắn quá ung dung, cứ như thể đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay.
Đây rõ ràng là sự tự tin xuất phát từ thực lực, hai người họ tin rằng Trần Trường An chắc chăn không hề đơn giản, cho nên mới không coi Cao gia ra gì.
“Hai người các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn ư?”, Cao Xương Viễn khiếp sợ hỏi.
“Đừng nói là bọn ta, e là không có người nào của Cao gia là đối thủ của hắn”.
“Chỉ riêng chuyện Cố Tiên Nhi thôi đã không ai của Cao gia có thể làm được rồi, e là... ngay cả Lâm gia cũng chưa chắc đã có cách làm được như vậy”.
“Lần này, không chỉ mình Cao gia ta gặm phải khúc xương cứng mà e là ngay cả Lâm gia cũng vậy”.
“Không biết giữa Thanh Thủy Lâm gia và Trần Trường An có khúc mắc gì”.
Nghe vậy, Cao Xương Viễn cũng trở nên căng thẳng, hắn ta cực kỳ tin tưởng hai người đi theo mình này.
Đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng hai người họ sẽ không ăn nói bừa bãi, bọn họ đã nói như vậy thì chắc chắn là có lý do để nói như vậy.
“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro