Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Có manh mối?
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Nhất thời, Lâm Tương Liễu thật đúng là không biết mình nên làm gì.
Vốn chỉ muốn nhanh chóng đột phá Bất Tử Cảnh, sau đó đi tìm Trần Trường An, dặn dò chuyện của Ngô Danh Đao một tiếng, về phần hắn ta muốn đi con đường nào, hắn ta chưa từng suy nghĩ đến.
Thấy Lâm Tương Liễu mê mang, Trần Trường An ở bên cạnh nói: "Là thời điểm nên rời đi".
"Vì bản thân mình, vì Lâm gia, ngươi đều nên đi".
Hả?
Lâm Tương Liễu nghi hoặc nhìn Trần Trường An, không hiểu hỏi lại: "Giải thích kỹ hơn xem?"
"Tiếp tục ở lại Lâm Lang chẳng có lợi ích gì cho ngươi".
"Ngươi cần phải đi ra ngoài mới có thể tiến thêm một bước, đóng cửa khổ tu, tu vi của ngươi sẽ tăng lên rất chậm".
"Ngoài ra, có ngươi ở, Lâm gia cũng sẽ không tiến bộ".
"Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói muốn vượt qua ngươi, đuổi theo ngươi, nhưng trong lòng an nhàn, không có cảm giác nguy cơ".
"Ở Lang Gia, ngươi có thể một tay che trời, Lâm gia có thể không kiêng dè gì".
"Nếu Lâm gia không hề có dã tâm, sinh hoạt như vậy không có vấn đề gì".
"Nhưng thật sự Lâm gia không có chút dã tâm nào sao?"
Lời nói của Trần Trường An khiến Lâm Tương Liễu lâm vào trầm tư, Lâm gia có dã tâm không? Có! Đây là việc chắc chắn!
Lại nhìn xem Lâm gia hiện tại, mình nhà bọn họ độc đoán tại Lang Gia địa giới này, từ trước đến nay chỉ có Lâm gia ỷ thế hiếp người, không ai dám nói chuyện lớn tiếng với Lâm gia.
Người của Lâm gia hiện tại... Quả thực là an nhàn quá mức.
"Trần huynh, ngươi nói đúng, người của Lâm gia quá an nhàn".
"Có lẽ chỉ có khi ta rời đi, mới có thể làm bọn họ sinh ra cảm giác nguy cơ".
"Vừa khéo, ta cũng nhân cơ hội này tìm kiếm kiếp sau của Danh Đao".
"Trần huynh, nếu có một ngày ngươi tiến đến hoàng triều Phụng Thiên, nhất định phải thông báo cho ta một tiếng".
"Năm đó chưa thể sánh vai chiến đấu với Danh Đao là tiếc nuối cả đời của ta".
"Ta sẽ cố gắng hết sức tăng thực lực lên, để đến lúc đó cũng góp một phần công sức", Lâm Tương Liễu nghiêm túc nói.
"Đó là tất nhiên".
Trần Trường An không ở lại lâu, đơn giản hàn huyên vài câu với Lâm Tương Liễu xong, hắn liền đứng dậy rời đi.
"Tiếp đó chúng ta đi đâu?"
"Phía nam đi".
Đi về phía nam?
"Có manh mối?"
"Không có, chỉ là cảm giác thôi".
"Ta luôn cảm thấy có lẽ sẽ có thu hoạch ở phương nam".
"Chỉ có điều... Hình như Trần gia chưa đi qua khu vực này".
Trần Trường An cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng bên trong tộc ký của Trần gia rõ ràng ghi chép chưa từng đi qua khu vực phía nam Lang Gia.
"Ngươi biết phía nam Lang Gia là nơi nào không?", Đại Hoàng tò mò hỏi.
"Không biết, chưa từng đi qua", Trần Trường An lắc đầu.
"Công tử, ta biết".
"Ta từng nghe nói, phía nam Lang Gia là vùng đất hung hiểm".
"Hơn nữa còn vô cùng hỗn loạn, tràn ngập giết chóc, cho nên được gọi là khu Hỗn Loạn".
"Trừ một vài người Lang Gia đi rèn luyện, nếu không họ sẽ tuyệt đối không đi về phía nam".
"Còn rốt cuộc tình huống như thế nào, ta không rõ ràng lắm, ta cũng chỉ tình cờ nghe được".
Vốn chỉ muốn nhanh chóng đột phá Bất Tử Cảnh, sau đó đi tìm Trần Trường An, dặn dò chuyện của Ngô Danh Đao một tiếng, về phần hắn ta muốn đi con đường nào, hắn ta chưa từng suy nghĩ đến.
Thấy Lâm Tương Liễu mê mang, Trần Trường An ở bên cạnh nói: "Là thời điểm nên rời đi".
"Vì bản thân mình, vì Lâm gia, ngươi đều nên đi".
Hả?
Lâm Tương Liễu nghi hoặc nhìn Trần Trường An, không hiểu hỏi lại: "Giải thích kỹ hơn xem?"
"Tiếp tục ở lại Lâm Lang chẳng có lợi ích gì cho ngươi".
"Ngươi cần phải đi ra ngoài mới có thể tiến thêm một bước, đóng cửa khổ tu, tu vi của ngươi sẽ tăng lên rất chậm".
"Ngoài ra, có ngươi ở, Lâm gia cũng sẽ không tiến bộ".
"Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói muốn vượt qua ngươi, đuổi theo ngươi, nhưng trong lòng an nhàn, không có cảm giác nguy cơ".
"Ở Lang Gia, ngươi có thể một tay che trời, Lâm gia có thể không kiêng dè gì".
"Nếu Lâm gia không hề có dã tâm, sinh hoạt như vậy không có vấn đề gì".
"Nhưng thật sự Lâm gia không có chút dã tâm nào sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Trần Trường An khiến Lâm Tương Liễu lâm vào trầm tư, Lâm gia có dã tâm không? Có! Đây là việc chắc chắn!
Lại nhìn xem Lâm gia hiện tại, mình nhà bọn họ độc đoán tại Lang Gia địa giới này, từ trước đến nay chỉ có Lâm gia ỷ thế hiếp người, không ai dám nói chuyện lớn tiếng với Lâm gia.
Người của Lâm gia hiện tại... Quả thực là an nhàn quá mức.
"Trần huynh, ngươi nói đúng, người của Lâm gia quá an nhàn".
"Có lẽ chỉ có khi ta rời đi, mới có thể làm bọn họ sinh ra cảm giác nguy cơ".
"Vừa khéo, ta cũng nhân cơ hội này tìm kiếm kiếp sau của Danh Đao".
"Trần huynh, nếu có một ngày ngươi tiến đến hoàng triều Phụng Thiên, nhất định phải thông báo cho ta một tiếng".
"Năm đó chưa thể sánh vai chiến đấu với Danh Đao là tiếc nuối cả đời của ta".
"Ta sẽ cố gắng hết sức tăng thực lực lên, để đến lúc đó cũng góp một phần công sức", Lâm Tương Liễu nghiêm túc nói.
"Đó là tất nhiên".
Trần Trường An không ở lại lâu, đơn giản hàn huyên vài câu với Lâm Tương Liễu xong, hắn liền đứng dậy rời đi.
"Tiếp đó chúng ta đi đâu?"
"Phía nam đi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi về phía nam?
"Có manh mối?"
"Không có, chỉ là cảm giác thôi".
"Ta luôn cảm thấy có lẽ sẽ có thu hoạch ở phương nam".
"Chỉ có điều... Hình như Trần gia chưa đi qua khu vực này".
Trần Trường An cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng bên trong tộc ký của Trần gia rõ ràng ghi chép chưa từng đi qua khu vực phía nam Lang Gia.
"Ngươi biết phía nam Lang Gia là nơi nào không?", Đại Hoàng tò mò hỏi.
"Không biết, chưa từng đi qua", Trần Trường An lắc đầu.
"Công tử, ta biết".
"Ta từng nghe nói, phía nam Lang Gia là vùng đất hung hiểm".
"Hơn nữa còn vô cùng hỗn loạn, tràn ngập giết chóc, cho nên được gọi là khu Hỗn Loạn".
"Trừ một vài người Lang Gia đi rèn luyện, nếu không họ sẽ tuyệt đối không đi về phía nam".
"Còn rốt cuộc tình huống như thế nào, ta không rõ ràng lắm, ta cũng chỉ tình cờ nghe được".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro