Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Đi xem thử đi
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
“Ta linh cảm nơi này là một nơi có cố sự đấy”. “Đi, qua đó xem thử”, Trần Trường An cười nói.
“Đi xem thử đi, ta cũng rất hiếu kỳ, xưa nay chưa từng gặp chuyện nào như thế”, Đại Hoàng hưng trí nói.
Trần Trường An và Đại Hoàng đều nói thế, một thị nữ như Cố Tiên Nhi tất nhiên phải nối gót theo sau.
Hai người một chó đi thẳng về phía trước, dọc đường đi không một biến cố, họ đi thẳng một mạch tới nơi cao nhất dãy núi Vân Tuyết.
Nơi ấy là một vùng đất bãng phẳng rộng lớn, trước mắt bọn họ là một thôn làng nho nhỏ.
Trong thôn khói bếp lượn lờ, chứa đầy hơi thở của sự sống, nhưng lúc này ở đây lại chẳng có lấy một bóng người, mọi người đều đã tập trung bên thiên trì cách thôn vài trắm thước kia.
Lúc này, bốn phía quanh thiên trì có thôn dân của thôn cũng có Tuyết Yêu của dãy núi Vân Tuyết.
Động tác của bọn họ thống nhất với nhau, đều đối quỳ trước thiên trì, miệng lẩm bẩm chẳng biết đang nói gì.
“Trông thành kính thật, liệu trong thiên trì này có tổ tiên của bọn họ không?”
“Không phải, con người, Tuyết Yêu, tổ tiên này...”
Đại Hoàng cảm thấy rất khó hiểu, nếu nói con người bái lạy tổ tiên âu cũng là điều dễ hiểu, vậy Tuyết Yêu kia đang làm cái quái gì?
Tổ tiên của chúng nó ở trong thiên trì sao?
“Đại Hoàng, lẽ nào ngươi không để ý thiên trì này có vấn đề à?”
“Đương nhiên là có chú ý, thiên trì này dường như bị một khối năng lượng bao phủ, cảm giác như không vào được”.
“Nói tiếp, có thể cản trở được cảm giác của ta, thiên trì này chắc chắn không đơn giản”.
Tuy Đại Hoàng không quá mạnh, nhưng thực lực của nó. ngay ở đó, mà có thể cản trở cảm nhận của nó thì thiên trì này
cũng không thể coi thường.
“Công tử, chúng ta có qua đó xem không?”, Cố Tiên Nhi đứng cạnh bên hỏi.
“Từ từ, không thù không oán, không cần đi đến đó quấy rầy nghi thức của người ta”.
Trần Trường An lắc đầu, không tiến lên quấy rầy họ mà đi qua một bên rồi ngồi xuống chiếu, đợi nghi thức chầu lạy này kết thúc.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời lặn đăng tây, đỉnh dãy. núi Vân Tuyết bắt đầu nổi gió.
“Lạnh quái”
Bỗng nhiên, một câu của Cố Tiên Nhi khiến Trần Trường. An và Đại Hoàng sửng sốt.
Lạnh ư?
Dù sao Cố Tiên Nhi cũng có tu vi Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chính, sao lại vì một cơn gió mà cảm thấy lạnh được chứ?
“Quả nhiên nơi này có điều quái lạ”. “Hình như những người này xong rồi”.
Trần Trường An nhìn về phía Thiên Trì, phát hiện dù là thôn dân hay Tuyết Yêu thì đều lục tục đứng dậy.
Tuy rằng bọn họ chia làm hai phe nhưng quan hệ giữa hai bên vô cùng hòa thuận, thậm chí các thôn dân còn vui vẻ cười đùa nói chuyện với chúng nó đôi ba câu.
Mà Tuyết Yêu được miêu tả là giống loài hiếu chiến, không thích con người lại vui vẻ trao đổi với con người.
Bỗng nhiên.
Trong đám Tuyết Yêu xôn xao, thật hiển nhiên, sau khi hoàn thành nghỉ thức chầu lạy chúng nó phát hiện ra sự tồn tại của bọn Trần Trường An.
“Đừng ra tay”.
“Đi xem thử đi, ta cũng rất hiếu kỳ, xưa nay chưa từng gặp chuyện nào như thế”, Đại Hoàng hưng trí nói.
Trần Trường An và Đại Hoàng đều nói thế, một thị nữ như Cố Tiên Nhi tất nhiên phải nối gót theo sau.
Hai người một chó đi thẳng về phía trước, dọc đường đi không một biến cố, họ đi thẳng một mạch tới nơi cao nhất dãy núi Vân Tuyết.
Nơi ấy là một vùng đất bãng phẳng rộng lớn, trước mắt bọn họ là một thôn làng nho nhỏ.
Trong thôn khói bếp lượn lờ, chứa đầy hơi thở của sự sống, nhưng lúc này ở đây lại chẳng có lấy một bóng người, mọi người đều đã tập trung bên thiên trì cách thôn vài trắm thước kia.
Lúc này, bốn phía quanh thiên trì có thôn dân của thôn cũng có Tuyết Yêu của dãy núi Vân Tuyết.
Động tác của bọn họ thống nhất với nhau, đều đối quỳ trước thiên trì, miệng lẩm bẩm chẳng biết đang nói gì.
“Trông thành kính thật, liệu trong thiên trì này có tổ tiên của bọn họ không?”
“Không phải, con người, Tuyết Yêu, tổ tiên này...”
Đại Hoàng cảm thấy rất khó hiểu, nếu nói con người bái lạy tổ tiên âu cũng là điều dễ hiểu, vậy Tuyết Yêu kia đang làm cái quái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổ tiên của chúng nó ở trong thiên trì sao?
“Đại Hoàng, lẽ nào ngươi không để ý thiên trì này có vấn đề à?”
“Đương nhiên là có chú ý, thiên trì này dường như bị một khối năng lượng bao phủ, cảm giác như không vào được”.
“Nói tiếp, có thể cản trở được cảm giác của ta, thiên trì này chắc chắn không đơn giản”.
Tuy Đại Hoàng không quá mạnh, nhưng thực lực của nó. ngay ở đó, mà có thể cản trở cảm nhận của nó thì thiên trì này
cũng không thể coi thường.
“Công tử, chúng ta có qua đó xem không?”, Cố Tiên Nhi đứng cạnh bên hỏi.
“Từ từ, không thù không oán, không cần đi đến đó quấy rầy nghi thức của người ta”.
Trần Trường An lắc đầu, không tiến lên quấy rầy họ mà đi qua một bên rồi ngồi xuống chiếu, đợi nghi thức chầu lạy này kết thúc.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời lặn đăng tây, đỉnh dãy. núi Vân Tuyết bắt đầu nổi gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lạnh quái”
Bỗng nhiên, một câu của Cố Tiên Nhi khiến Trần Trường. An và Đại Hoàng sửng sốt.
Lạnh ư?
Dù sao Cố Tiên Nhi cũng có tu vi Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chính, sao lại vì một cơn gió mà cảm thấy lạnh được chứ?
“Quả nhiên nơi này có điều quái lạ”. “Hình như những người này xong rồi”.
Trần Trường An nhìn về phía Thiên Trì, phát hiện dù là thôn dân hay Tuyết Yêu thì đều lục tục đứng dậy.
Tuy rằng bọn họ chia làm hai phe nhưng quan hệ giữa hai bên vô cùng hòa thuận, thậm chí các thôn dân còn vui vẻ cười đùa nói chuyện với chúng nó đôi ba câu.
Mà Tuyết Yêu được miêu tả là giống loài hiếu chiến, không thích con người lại vui vẻ trao đổi với con người.
Bỗng nhiên.
Trong đám Tuyết Yêu xôn xao, thật hiển nhiên, sau khi hoàn thành nghỉ thức chầu lạy chúng nó phát hiện ra sự tồn tại của bọn Trần Trường An.
“Đừng ra tay”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro