Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Nếu có thể gặp lại
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Ở bên cạnh Mục Vân Dao khoảng một ngàn năm Trần Trường An mới thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi, nhưng đến khi ấy trí nhớ của hắn về Trần gia đã trở nên mơ hồ gần như chẳng sót lại chút nào.
Nhưng điều này không có nghĩa là Trần Trường An vô tư mặc kệ sự đời thật.
“Trần huynh, theo như ta biết, tên Ân Thiên Tử này mê đắm Trưởng Tôn Tích Tuyết của Trưởng Tôn gia, có thể nói hắn ta là một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt”.
“Mà Trưởng Tôn Tích Tuyết vẫn luôn tìm kiếm ngươi, điều này khiến Ân Thiên Tử vô cùng căm hận ngươi”.
“Năm ấy ta cũng không biết Ân Thiên Tử từ đâu biết được Danh Đao quen biết ngươi nên đã chạy tới tìm hắn ta”.
“Ngươi biết tính cách của Danh Đao rồi đấy, đừng bảo là hắn ta không biết ngươi ở đâu, mà cho dù là biết thì hắn cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội bạn bè”.
“Nhưng người nọ quá mạnh, Ngô gia chẳng thể trêu nổi nên chỉ còn cách bắt Danh Đao nói chuyện của ngươi ra”.
“Danh Đao... Danh Đao không chịu nên đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, một mình đương đầu với Ân Thiên Tử, đương đầu với cả hoàng triều Phụng Thiên”.
“Trong trận chiến ấy, Ân Thiên Tử chưa từng ra tay, bởi vì tính tình của hắn ta kiêu căng ngạo mạn nên chẳng thèm đếm xỉa tới chút tu vi của Ngô Danh Đao”.
“Vào khi ấy, tu vi của Danh Đao đã đạt tới Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, bên kia lại phái ra khoảng mười tên cường giả Chí Tôn Cảnh đỉnh phong”.
“Danh Đao tự dựa vào bản lĩnh của mình giết hết mười người kia, hơn nữa còn thành công đột phá tới Bất Tử Cảnh”.
“Nhờ vào sức mạnh của thiên kiếp và khả năng khôi phục mới đột phá, Danh Đao đã trốn được một kiếp, nhưng vua của hoàng triều Phụng Thiên vẫn không dừng mệnh lệnh truy sát hắn ta”.
“Khi ta nhận được tin bèn chạy tới ngay nhưng tất cả đều không kịp nữa rồi”.
“Trước khi Danh Đao chết đã giao Thần Long Giáp lại cho ta đồng thời gửi một vài câu tới Trần huynh ngươi”.
Sau khi Lâm Tương Liễu nói xong, vẻ mặt Trần Trường An trông rất bình tĩnh, nhưng càng như thế lại càng chứng minh lòng Trần Trường An đã nổi sóng to gió dữ.
“Gửi lời gì?”, Trần Trường An bình tĩnh hỏi.
“Tự ngươi xem đi, trong ngọc bội này còn lưu chút dấu vết linh hồn của hắn ta”.
“Cũng... cũng xem như nhìn mặt hắn ta lần cuối cùng”.
Lâm Tương Liễu giao ngọc bội cho Trần Trường An, nhưng ánh mắt chứa đầy sự luyến tiếc, bởi lẽ hắn ta biết rằng sau khi miếng ngọc bội này được sử dụng xong sẽ biết mất và Ngô Danh Đao cũng chính thức biến mất.
Thế gian này chắc có lẽ sẽ không còn thấy dấu vết của hắn ta nữa.
Trần Trường An nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận quan sát rồi bóp nát nó.
Ngay khi ngọc bội bị bóp nát, một linh hồn yếu ớt xuất hiện trước mặt mọi người.
Linh hồn của Ngô Danh Đao vẫn là người thanh niên đầy hăng hái của năm tháng ấy, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ đầy sự tự tin kia.
“Trần huynh, lâu ngày không gặp nay mới tương ngộ, tiếc rằng giờ ngươi và ta đã âm dương cách biệt, không thể cùng nhau nâng ly đối ẩm”.
“Mặc dù thời gian ta và ngươi quen biết nhau ngắn ngủi, cả đời này của Ngô mỗ không có nhiều bạn bè mà tri kỷ âu chỉ có mỗi Trần huynh và Lâm huynh thôi, nhưng có hai người các ngươi đã khiến lòng ta mãn nguyện rồi”.
“Ta biết ngươi có thể thấy ta tất nhiên là do Lâm huynh báo hết mọi chuyện cho ngươi rồi”.
“Trần huynh à, chớ tự trách bản thân mình, đây là sự lựa chọn của ta, không liên quan gì tới ngươi hết”.
“Tuy kẻ địch mạnh nhưng Ngô mỗ ta cũng chẳng phải hạng người ham sống sợ chết, bán đứng bạn bè đổi lại mạng sống của mình đâu phải điều ta mong muốn”.
“Vì huynh đệ mà chiến đến cùng mới là điều Ngô mỗ mong muốn, Trần huynh không cần báo thù cho ta đâu”.
“Nếu có kiếp sau...”
“Nếu có thể gặp lại...”
“Ta sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm chén!”
“Trần huynh này, ngươi còn sống, thật may quá!”
Cuối cùng, với nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời ấy, linh hồn của Ngô Danh Đao từ từ tan biến.
Chứng kiến gương mặt thân quen chậm rãi biến mất, Trần Trường An bình tĩnh đến đáng sợ, nhất là Đại Hoàng, nó cảm nhận được nội tâm của Trần Trường An giờ đây như gió giật sóng gào.
Cố Tiên Nhi đứng bên lo lắng nhìn Trần Trường An, không dám nói câu nào.
“Trần huynh, đây là...”
Lâm Tương Liễu còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên, Trần Trường An mỉm cười, nhìn thẳng vào Lâm Tương Liễu rồi hỏi: “Liệu trên đời này có chuyển thế thật không?”
Nhưng điều này không có nghĩa là Trần Trường An vô tư mặc kệ sự đời thật.
“Trần huynh, theo như ta biết, tên Ân Thiên Tử này mê đắm Trưởng Tôn Tích Tuyết của Trưởng Tôn gia, có thể nói hắn ta là một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt”.
“Mà Trưởng Tôn Tích Tuyết vẫn luôn tìm kiếm ngươi, điều này khiến Ân Thiên Tử vô cùng căm hận ngươi”.
“Năm ấy ta cũng không biết Ân Thiên Tử từ đâu biết được Danh Đao quen biết ngươi nên đã chạy tới tìm hắn ta”.
“Ngươi biết tính cách của Danh Đao rồi đấy, đừng bảo là hắn ta không biết ngươi ở đâu, mà cho dù là biết thì hắn cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội bạn bè”.
“Nhưng người nọ quá mạnh, Ngô gia chẳng thể trêu nổi nên chỉ còn cách bắt Danh Đao nói chuyện của ngươi ra”.
“Danh Đao... Danh Đao không chịu nên đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, một mình đương đầu với Ân Thiên Tử, đương đầu với cả hoàng triều Phụng Thiên”.
“Trong trận chiến ấy, Ân Thiên Tử chưa từng ra tay, bởi vì tính tình của hắn ta kiêu căng ngạo mạn nên chẳng thèm đếm xỉa tới chút tu vi của Ngô Danh Đao”.
“Vào khi ấy, tu vi của Danh Đao đã đạt tới Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, bên kia lại phái ra khoảng mười tên cường giả Chí Tôn Cảnh đỉnh phong”.
“Danh Đao tự dựa vào bản lĩnh của mình giết hết mười người kia, hơn nữa còn thành công đột phá tới Bất Tử Cảnh”.
“Nhờ vào sức mạnh của thiên kiếp và khả năng khôi phục mới đột phá, Danh Đao đã trốn được một kiếp, nhưng vua của hoàng triều Phụng Thiên vẫn không dừng mệnh lệnh truy sát hắn ta”.
“Khi ta nhận được tin bèn chạy tới ngay nhưng tất cả đều không kịp nữa rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trước khi Danh Đao chết đã giao Thần Long Giáp lại cho ta đồng thời gửi một vài câu tới Trần huynh ngươi”.
Sau khi Lâm Tương Liễu nói xong, vẻ mặt Trần Trường An trông rất bình tĩnh, nhưng càng như thế lại càng chứng minh lòng Trần Trường An đã nổi sóng to gió dữ.
“Gửi lời gì?”, Trần Trường An bình tĩnh hỏi.
“Tự ngươi xem đi, trong ngọc bội này còn lưu chút dấu vết linh hồn của hắn ta”.
“Cũng... cũng xem như nhìn mặt hắn ta lần cuối cùng”.
Lâm Tương Liễu giao ngọc bội cho Trần Trường An, nhưng ánh mắt chứa đầy sự luyến tiếc, bởi lẽ hắn ta biết rằng sau khi miếng ngọc bội này được sử dụng xong sẽ biết mất và Ngô Danh Đao cũng chính thức biến mất.
Thế gian này chắc có lẽ sẽ không còn thấy dấu vết của hắn ta nữa.
Trần Trường An nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận quan sát rồi bóp nát nó.
Ngay khi ngọc bội bị bóp nát, một linh hồn yếu ớt xuất hiện trước mặt mọi người.
Linh hồn của Ngô Danh Đao vẫn là người thanh niên đầy hăng hái của năm tháng ấy, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ đầy sự tự tin kia.
“Trần huynh, lâu ngày không gặp nay mới tương ngộ, tiếc rằng giờ ngươi và ta đã âm dương cách biệt, không thể cùng nhau nâng ly đối ẩm”.
“Mặc dù thời gian ta và ngươi quen biết nhau ngắn ngủi, cả đời này của Ngô mỗ không có nhiều bạn bè mà tri kỷ âu chỉ có mỗi Trần huynh và Lâm huynh thôi, nhưng có hai người các ngươi đã khiến lòng ta mãn nguyện rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta biết ngươi có thể thấy ta tất nhiên là do Lâm huynh báo hết mọi chuyện cho ngươi rồi”.
“Trần huynh à, chớ tự trách bản thân mình, đây là sự lựa chọn của ta, không liên quan gì tới ngươi hết”.
“Tuy kẻ địch mạnh nhưng Ngô mỗ ta cũng chẳng phải hạng người ham sống sợ chết, bán đứng bạn bè đổi lại mạng sống của mình đâu phải điều ta mong muốn”.
“Vì huynh đệ mà chiến đến cùng mới là điều Ngô mỗ mong muốn, Trần huynh không cần báo thù cho ta đâu”.
“Nếu có kiếp sau...”
“Nếu có thể gặp lại...”
“Ta sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm chén!”
“Trần huynh này, ngươi còn sống, thật may quá!”
Cuối cùng, với nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời ấy, linh hồn của Ngô Danh Đao từ từ tan biến.
Chứng kiến gương mặt thân quen chậm rãi biến mất, Trần Trường An bình tĩnh đến đáng sợ, nhất là Đại Hoàng, nó cảm nhận được nội tâm của Trần Trường An giờ đây như gió giật sóng gào.
Cố Tiên Nhi đứng bên lo lắng nhìn Trần Trường An, không dám nói câu nào.
“Trần huynh, đây là...”
Lâm Tương Liễu còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên, Trần Trường An mỉm cười, nhìn thẳng vào Lâm Tương Liễu rồi hỏi: “Liệu trên đời này có chuyển thế thật không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro