Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thai Châu là gì?
Ss Tần
2024-07-24 11:44:29
Trần Trường An cảm thấy, mình và thứ này chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó.
Và Trần Chính Nguyên cũng không ngờ rằng, vật do tổ tiên để lại, lại khiến Trần Trường An phấn khởi đến vậy.
"Lão tổ, vật này tên là Thai Châu?” Thai Châu? Sao chưa từng nghe đến?
Trân Trường An liếc nhìn Đại Hoàng, ánh mắt Đại Hoàng cũng lộ vẻ thắc mắc, có vẻ nó cũng chưa từng nghe đến.
"Thai Châu là gì?"
"À, cái tên này do tổ tiên đặt."
"Bởi vì hạt châu này xuất hiện cùng lúc với khi lão tổ ra đời, nên được đặt tên là Thai Châu."
Gì cơ?
Ý là, lúc mẹ đẻ ra hăn, không chỉ sinh ra hắn, mà còn sinh luôn một hạt châu nữa sao?
Vậy thì coi như gì? Anh em cùng mẹ khác cha với ta là một hạt châu à?
"Ban đầu tổ tiên định đợi lão tổ lớn hơn một chút thì sẽ đưa Thai Châu cho lão tổ. Không ngờ, sau đó lão tổ bị cường giả đưa đi, mãi vẫn không quay lại."
"Than ôi, bao năm qua nhà họ Trần cũng trải qua bao sóng gió, 9 hạt Thai Châu, giờ chỉ còn lại một."
Chín hạt Thai Châu giờ chỉ còn một à?
Nghĩa là, còn 8 người anh em của ta lang thang ngoài kia à?
"Có biết chúng đang ở đâu không?" Trần Trường An hỏi.
"Không rõ lắm, thời gian cũng quá lâu rồi, ta chỉ biết có một viên hình như đang ở trong tay hoàng thất Đại Chu."
"Ngày xưa họ cũng dùng thủ đoạn để cướp đoạt từ tay nhà họ Trần."
"Còn lý do tại sao lại cướp đoạt thì ta cũng không rõ nội tình”
Hậu nhân nhà họ Trần chỉ biết, đây là vật tổ tiên để lại cho Trần Trường An, nhưng Thai Châu này có tác dụng gì, họ hoàn
toàn không hiểu.
Bởi vì trông nó tuy đẹp, nhưng dường như không có tác dụng gì với người tu luyện.
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi."
“Đúng rồi, chuẩn bị đồ ăn ngon, chuẩn bị nhiều chút, cái dạ dày của Đại Hoàng không nhỏ đâu”
“Vâng, ta đi chuẩn bị ngay đây.” Sau khi Trần Chính Nguyên rời đi, Đại Hoàng hài lòng nhìn Trần Trường An một cái, tính ra tên nhóc này cũng biết điều,
còn biết tìm đồ ăn cho ta.
“Đại Hoàng, ta cảm thấy thứ này có một mối liên hệ đặc biệt với ta.”
“Ta về phòng trước, nghiên cứu kỹ càng một chút.” Đại Hoàng gật đầu, dù sao với sự hiểu biết của nó về Trần Trường An, thật hiếm khi thấy hắn có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Sau khi quay về phòng, Trần Trường An đặt Thai Châu lên lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Cái thứ này, rốt cuộc có mối liên hệ gì với mình?
Đang lúc Trần Trường An nghỉ hoặc không hiểu, Thai Châu đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng trắng, bay thẳng vào trán của Trần Trường An.
Tốc độ quá nhanh, Trần Trường An không kịp phản ứng.
"Trời ạ, anh em của ta muốn chiếm xác ta à?"
"Hả? Không đúng!" Sau khi xâm nhập vào trán Trần Trường An, Thai Châu hóa thành một luồng năng lượng, di chuyển khắp cơ thể Trần Trường An.
Cảm giác thoải mái đó khiến Trân Trường An suýt thốt lên một tiếng rên, nhưng hắn nhịn được.
"Linh khí?"
"Ta... cơ thể của ta có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí rồi ư?
Sau khi di chuyển một vòng trong cơ thể Trần Trường An, luồng năng lượng cuối cùng dừng lại ở điểm giữa hai lông mày, rồi biến mất.
Đồng thời, cơ thể Trần Trường An bỗng nhiên có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí.
Bao năm qua, cơ thể của Trần Trường An không thể cảm nhận linh khí, huống hồ là hấp thụ.
Mặc dù Mục Vân Dao đã cho hắn ăn vô số thiên tài địa bảo, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Không ngờ, viên Thai Châu này lại giải quyết được vấn đề của cơ thể mình?
"Trời ạ, không lẽ ta không thể tu luyện là vì... 9 viên Thai Châu này?"
"Hóa ra là lúc đó đã để lại thiên phú tu luyện trong bào thai ư?"
Và Trần Chính Nguyên cũng không ngờ rằng, vật do tổ tiên để lại, lại khiến Trần Trường An phấn khởi đến vậy.
"Lão tổ, vật này tên là Thai Châu?” Thai Châu? Sao chưa từng nghe đến?
Trân Trường An liếc nhìn Đại Hoàng, ánh mắt Đại Hoàng cũng lộ vẻ thắc mắc, có vẻ nó cũng chưa từng nghe đến.
"Thai Châu là gì?"
"À, cái tên này do tổ tiên đặt."
"Bởi vì hạt châu này xuất hiện cùng lúc với khi lão tổ ra đời, nên được đặt tên là Thai Châu."
Gì cơ?
Ý là, lúc mẹ đẻ ra hăn, không chỉ sinh ra hắn, mà còn sinh luôn một hạt châu nữa sao?
Vậy thì coi như gì? Anh em cùng mẹ khác cha với ta là một hạt châu à?
"Ban đầu tổ tiên định đợi lão tổ lớn hơn một chút thì sẽ đưa Thai Châu cho lão tổ. Không ngờ, sau đó lão tổ bị cường giả đưa đi, mãi vẫn không quay lại."
"Than ôi, bao năm qua nhà họ Trần cũng trải qua bao sóng gió, 9 hạt Thai Châu, giờ chỉ còn lại một."
Chín hạt Thai Châu giờ chỉ còn một à?
Nghĩa là, còn 8 người anh em của ta lang thang ngoài kia à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có biết chúng đang ở đâu không?" Trần Trường An hỏi.
"Không rõ lắm, thời gian cũng quá lâu rồi, ta chỉ biết có một viên hình như đang ở trong tay hoàng thất Đại Chu."
"Ngày xưa họ cũng dùng thủ đoạn để cướp đoạt từ tay nhà họ Trần."
"Còn lý do tại sao lại cướp đoạt thì ta cũng không rõ nội tình”
Hậu nhân nhà họ Trần chỉ biết, đây là vật tổ tiên để lại cho Trần Trường An, nhưng Thai Châu này có tác dụng gì, họ hoàn
toàn không hiểu.
Bởi vì trông nó tuy đẹp, nhưng dường như không có tác dụng gì với người tu luyện.
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi."
“Đúng rồi, chuẩn bị đồ ăn ngon, chuẩn bị nhiều chút, cái dạ dày của Đại Hoàng không nhỏ đâu”
“Vâng, ta đi chuẩn bị ngay đây.” Sau khi Trần Chính Nguyên rời đi, Đại Hoàng hài lòng nhìn Trần Trường An một cái, tính ra tên nhóc này cũng biết điều,
còn biết tìm đồ ăn cho ta.
“Đại Hoàng, ta cảm thấy thứ này có một mối liên hệ đặc biệt với ta.”
“Ta về phòng trước, nghiên cứu kỹ càng một chút.” Đại Hoàng gật đầu, dù sao với sự hiểu biết của nó về Trần Trường An, thật hiếm khi thấy hắn có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Sau khi quay về phòng, Trần Trường An đặt Thai Châu lên lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Cái thứ này, rốt cuộc có mối liên hệ gì với mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc Trần Trường An nghỉ hoặc không hiểu, Thai Châu đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng trắng, bay thẳng vào trán của Trần Trường An.
Tốc độ quá nhanh, Trần Trường An không kịp phản ứng.
"Trời ạ, anh em của ta muốn chiếm xác ta à?"
"Hả? Không đúng!" Sau khi xâm nhập vào trán Trần Trường An, Thai Châu hóa thành một luồng năng lượng, di chuyển khắp cơ thể Trần Trường An.
Cảm giác thoải mái đó khiến Trân Trường An suýt thốt lên một tiếng rên, nhưng hắn nhịn được.
"Linh khí?"
"Ta... cơ thể của ta có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí rồi ư?
Sau khi di chuyển một vòng trong cơ thể Trần Trường An, luồng năng lượng cuối cùng dừng lại ở điểm giữa hai lông mày, rồi biến mất.
Đồng thời, cơ thể Trần Trường An bỗng nhiên có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí.
Bao năm qua, cơ thể của Trần Trường An không thể cảm nhận linh khí, huống hồ là hấp thụ.
Mặc dù Mục Vân Dao đã cho hắn ăn vô số thiên tài địa bảo, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Không ngờ, viên Thai Châu này lại giải quyết được vấn đề của cơ thể mình?
"Trời ạ, không lẽ ta không thể tu luyện là vì... 9 viên Thai Châu này?"
"Hóa ra là lúc đó đã để lại thiên phú tu luyện trong bào thai ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro