Mai Phục (1)
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-17 09:57:26
Mà cùng lúc đó, trong đại sảnh Điêu gia, Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân, Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh lại tụ tập đông đủ.
Thiệu Danh Ngự cũng bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là bên người Thiệu Danh Ngự, lại đứng mười mấy tên võ giả Linh Huyệt cảnh nhiều như rừng.
Mười mấy người này, phần lớn đều ở cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng, Linh Huyệt cảnh tứ trọng.
Một người cầm đầu, dáng người cao gầy, xanh xao vàng vọt, đôi mắt đục không chịu nổi, chỉ là thả ra ánh mắt kia chăm chú vào trên thân thể lại như nghẹn ở cổ họng, khiến người ta khó chịu.
- Vị này là Cảnh Ngọc trưởng lão, trong Thánh Đan tông là bạn tốt của ta, lần này, hắn đến trợ giúp ta, giúp đỡ các ngươi đánh bại Mục gia và Tần gia.
Mấy người Uông Đông Vũ nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, bọn hắn khách khí bắt chuyện, chỉ là Cảnh Ngọc kia lại trưng ra khuôn mặt cá chết, mỉm cười, còn khó coi hơn so với khóc.
- Lần này, Mục gia muốn cử hành hôn lễ, mà chúng ta vừa vặn có thể nhân cơ hội này, một mẻ hốt gọn Mục gia và Tần gia.
Thiệu Danh Ngự bắt đầu nói:
- Hôn lễ còn có mười ngày nữa cử hành, trong mười ngày này, các ngươi nhất định phải làm chuẩn bị cẩn thận, đến khi đó, một phương nào xảy ra vấn đề, đừng trách ta trở mặt không quen biết.
- Đó là tự nhiên!
Uông Đông Vũ mở miệng nói:
- Thiệu trưởng lão, chỉ là có một chuyện, ta không rõ, nếu như lần này hôn lễ chỉ là kế dụ địch của Mục gia, chúng ta nên làm như thế nào?
- Hừ, phế vật!
Thiệu Danh Ngự còn chưa mở miệng, Cảnh Ngọc vẫn luôn lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo, lại cười nhạo nói:
- Dù bọn hắn thiết kế mai phục, theo ngươi chuẩn bị, sức mạnh hai nhà, lại thêm ta mang tới những cường giả này, chỉ là Mục gia và Tần gia, không đáng nhắc đến.
- Đúng đúng!
Uông Đông Vũ lau mồ hôi, không lên tiếng nữa.
Những ngày gần đây, hắn đã tận mắt biết được thủ đoạn độc ác của Thiệu Danh Ngự.
Mà Cảnh Ngọc này, cứng ngắc nhìn như xác ướp, chính là tác phong làm việc, quả thực tàn nhẫn không chỉ gấp mười lần so với Thiệu Danh Ngự.
Hai người này cũng đều là tồn tại hắn không thể trêu vào.
- Mọi việc cứ quyết định như vậy, an bài cụ thể, Cảnh trưởng lão sẽ nói với các ngươi, trước giải tán đi.
Thiệu Danh Ngự khoát tay áo, hơi không kiên nhẫn.
Không bao lâu, trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc.
- Cảnh Ngọc, ngươi là gia hỏa ăn thịt không nhả xương, nói một chút đi, lần này tại sao lại muốn tới?
Thiệu Danh Ngự nhìn Cảnh Ngọc, chính là cảm thấy giật mình, gia hỏa này nổi tiếng thủ đoạn tàn độc ở Thánh Đan tông.
Lúc đầu, hắn tuyệt không dự định để Cảnh Ngọc nhúng tay, nhưng Cảnh Ngọc lại là chủ động xin đi, trong này, tuyệt đối có gì đó quái lạ.
Đối với Cảnh Ngọc, trong lòng Thiệu Danh Ngự từ đầu đến cuối đều có phòng bị.
Lỡ như kế hoạch lần này, Cảnh Ngọc ở trong đó động một ít tay chân, cuối cùng có thể sẽ khiến cho kế hoạch của hắn, thất bại trong gang tấc.
Hắn không thể mạo hiểm!
- Hắc hắc, Thiệu Danh Ngự, đừng cho rằng ta không biết ngươi làm cái quỷ gì, Mục Vân kia chính là con riêng của tộc trưởng Mục gia ở Nam Vân Đế Quốc, nửa năm trước vẫn là một phế vật, thời gian nửa năm quật khởi, ngươi và ta biết điều này có ý nghĩa gì?
- Muốn nói trên người hắn không có bảo bối gì, người khắp thiên hạ tin tưởng, ngươi cũng sẽ không tin, tiêu diệt Mục gia, nhìn là vì báo thù cho cháu trai của ngươi, trên thực tế là vì Mục Vân, ngươi cho rằng ta không biết?
- Hô...
Nghe được lời này của Cảnh Ngọc, Thiệu Danh Ngự lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn cho rằng, Cảnh Ngọc biết chuyện liên quan tới Tần Mộng Dao, không nghĩ tới Cảnh Ngọc là để ý tới Mục Vân.
Thiệu Danh Ngự chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha... Cảnh trưởng lão yên tâm, Mục Vân kia, ta chỉ cần hắn chết, về phần ngươi có thể từ trên người hắn lấy được cái gì, đều xem bản lĩnh của ngươi, Thiệu Danh Ngự ta, tuyệt không can thiệp.
- Hi vọng như thế!
Cảnh Ngọc nhìn nét mặt của Thiệu Danh Ngự lại có chút hưng phấn, trong lòng hắn mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Hiện nay, trong Bắc Vân thành, trừ Mục Vân, còn có ai có thể làm cho Thiệu Danh Ngự phí nhiều tâm tư như thế?
Vì báo thù cho cháu trai hắn?
Người khác sẽ tin, nhưng Cảnh Ngọc hắn có chết cũng không tin.
Hắn hiểu rất rõ Thiệu Danh Ngự, Thiệu Danh Ngự căn bản sẽ không vì cháu trai mình bị giết, từ Thánh Đan tông mời đến nhiều luyện đan sư như vậy hỗ trợ.
Đến cùng là nguyên nhân gì?
Có quan hệ đến tin tức thiếu tộc trưởng Mục gia - Mục Vân và tiểu thư Tần gia đại - Tần Mộng Dao ít ngày nữa sắp cử hành hôn lễ, phạm vi truyền bá càng ngày càng rộng.
Mà cuối cùng, Mục gia và Tần gia, hai nhà thì dùng hành động nói cho đám người toàn bộ Bắc Vân thành, tin tức này là thật!
Trong Tần gia đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ.
Mà đổi thành một bên, Mục gia càng cao điệu trang trí lấy Mục phủ.
Một ngày này, ngoài cửa Mục phủ, một thân ảnh đi qua, nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu không khí Mục phủ vui mừng hớn hở.
- Mục Vân, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi có thể lấy Mộng Dao, đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành là Uông Thanh Phong ta, trước kia ngươi đánh bại Điêu Á Đông, thanh danh lên cao, có thể ngươi không có khiêu chiến ta, mà lần này, ta sẽ để cho tất cả mọi người ở Bắc Vân thành hiểu, ai mới là người chân chính xứng với Mộng Dao.
Nhìn Mục phủ, Uông Thanh Phong hơi thì thầm, quay người rời đi.
Hôn sự Mục gia sẽ biến thành tang sự.
Thời gian đại hôn càng ngày càng gần, nhưng ngược lại, toàn bộ Bắc Vân thành như cũng không có vì hôn sự hai nhà này trở nên vui mừng hớn hở, ngược lại có phần âm trầm.
Bầu không khí dần trở nên ảm đạm, vào ngày cử hành hôn lễ của Mục Vân và Tần Mộng Dao, bầu trời lại u ám dị thường.
Chỉ là đối với điểm này, Mục gia và Tần gia không thèm để ý chút nào, vẫn y như vô cùng náo nhiệt chuẩn bị hôn lễ.
Đội ngũ đón dâu, xuất phát từ Mục gia, đến Tần gia, trong Bắc Vân thành, từng gia tộc tai to mặt lớn đều đến tham gia.
Chỉ là Điêu gia và Uông gia, một ngày này, toàn bộ phủ đệ đều đóng cửa không ra, ngoài cửa lớn đều vô cùng vắng vẻ
Thái độ này ngược lại nằm trong dự liệu mọi người, dù sao từ trước đến nay Điêu gia và Uông gia luôn bất hòa với Tần gia và Mục gia, ở Bắc Vân thành cũng đã tranh giành với nhau mấy chục năm.
Có thể nói, lần này, Tần gia và Mục gia thông gia, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn vì muốn hoàn toàn liên thủ, chống lại Uông gia và Điêu gia.
Đại hôn bắt đầu, sau khi bái thiên địa, nhóm con cháu dòng chính Mục gia và Tần gia khoan khoái uống thả cửa trong Mục gia, thẳng đến khi trăng nhô cao giữa bầu trời, mới dần dần dừng lại.
Trời càng ngày càng âm u, thậm chí nổi lên gió lạnh.
Một thân ảnh xuyên qua trong đêm tối, rời khỏi bên ngoài Mục gia, xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, cuối cùng rơi vào trong phủ đệ Uông gia.
- Thế nào?
- Người Mục gia và Tần gia, phần lớn đều đã uống say mèm, chỉ có mười mấy tên hộ vệ phân tán canh gác ở từng viện lạc, phụ trách ca trực tối nay!
- Rất tốt, ngươi lại đi nhìn chằm chằm, chúng ta lập tức động thủ.
Nghe được tin tức này, Uông Thanh Phong kiềm chế không nổi hưng phấn, đi tới về phía trong đại viện.
Thiệu Danh Ngự cũng bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là bên người Thiệu Danh Ngự, lại đứng mười mấy tên võ giả Linh Huyệt cảnh nhiều như rừng.
Mười mấy người này, phần lớn đều ở cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng, Linh Huyệt cảnh tứ trọng.
Một người cầm đầu, dáng người cao gầy, xanh xao vàng vọt, đôi mắt đục không chịu nổi, chỉ là thả ra ánh mắt kia chăm chú vào trên thân thể lại như nghẹn ở cổ họng, khiến người ta khó chịu.
- Vị này là Cảnh Ngọc trưởng lão, trong Thánh Đan tông là bạn tốt của ta, lần này, hắn đến trợ giúp ta, giúp đỡ các ngươi đánh bại Mục gia và Tần gia.
Mấy người Uông Đông Vũ nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, bọn hắn khách khí bắt chuyện, chỉ là Cảnh Ngọc kia lại trưng ra khuôn mặt cá chết, mỉm cười, còn khó coi hơn so với khóc.
- Lần này, Mục gia muốn cử hành hôn lễ, mà chúng ta vừa vặn có thể nhân cơ hội này, một mẻ hốt gọn Mục gia và Tần gia.
Thiệu Danh Ngự bắt đầu nói:
- Hôn lễ còn có mười ngày nữa cử hành, trong mười ngày này, các ngươi nhất định phải làm chuẩn bị cẩn thận, đến khi đó, một phương nào xảy ra vấn đề, đừng trách ta trở mặt không quen biết.
- Đó là tự nhiên!
Uông Đông Vũ mở miệng nói:
- Thiệu trưởng lão, chỉ là có một chuyện, ta không rõ, nếu như lần này hôn lễ chỉ là kế dụ địch của Mục gia, chúng ta nên làm như thế nào?
- Hừ, phế vật!
Thiệu Danh Ngự còn chưa mở miệng, Cảnh Ngọc vẫn luôn lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo, lại cười nhạo nói:
- Dù bọn hắn thiết kế mai phục, theo ngươi chuẩn bị, sức mạnh hai nhà, lại thêm ta mang tới những cường giả này, chỉ là Mục gia và Tần gia, không đáng nhắc đến.
- Đúng đúng!
Uông Đông Vũ lau mồ hôi, không lên tiếng nữa.
Những ngày gần đây, hắn đã tận mắt biết được thủ đoạn độc ác của Thiệu Danh Ngự.
Mà Cảnh Ngọc này, cứng ngắc nhìn như xác ướp, chính là tác phong làm việc, quả thực tàn nhẫn không chỉ gấp mười lần so với Thiệu Danh Ngự.
Hai người này cũng đều là tồn tại hắn không thể trêu vào.
- Mọi việc cứ quyết định như vậy, an bài cụ thể, Cảnh trưởng lão sẽ nói với các ngươi, trước giải tán đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Danh Ngự khoát tay áo, hơi không kiên nhẫn.
Không bao lâu, trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc.
- Cảnh Ngọc, ngươi là gia hỏa ăn thịt không nhả xương, nói một chút đi, lần này tại sao lại muốn tới?
Thiệu Danh Ngự nhìn Cảnh Ngọc, chính là cảm thấy giật mình, gia hỏa này nổi tiếng thủ đoạn tàn độc ở Thánh Đan tông.
Lúc đầu, hắn tuyệt không dự định để Cảnh Ngọc nhúng tay, nhưng Cảnh Ngọc lại là chủ động xin đi, trong này, tuyệt đối có gì đó quái lạ.
Đối với Cảnh Ngọc, trong lòng Thiệu Danh Ngự từ đầu đến cuối đều có phòng bị.
Lỡ như kế hoạch lần này, Cảnh Ngọc ở trong đó động một ít tay chân, cuối cùng có thể sẽ khiến cho kế hoạch của hắn, thất bại trong gang tấc.
Hắn không thể mạo hiểm!
- Hắc hắc, Thiệu Danh Ngự, đừng cho rằng ta không biết ngươi làm cái quỷ gì, Mục Vân kia chính là con riêng của tộc trưởng Mục gia ở Nam Vân Đế Quốc, nửa năm trước vẫn là một phế vật, thời gian nửa năm quật khởi, ngươi và ta biết điều này có ý nghĩa gì?
- Muốn nói trên người hắn không có bảo bối gì, người khắp thiên hạ tin tưởng, ngươi cũng sẽ không tin, tiêu diệt Mục gia, nhìn là vì báo thù cho cháu trai của ngươi, trên thực tế là vì Mục Vân, ngươi cho rằng ta không biết?
- Hô...
Nghe được lời này của Cảnh Ngọc, Thiệu Danh Ngự lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn cho rằng, Cảnh Ngọc biết chuyện liên quan tới Tần Mộng Dao, không nghĩ tới Cảnh Ngọc là để ý tới Mục Vân.
Thiệu Danh Ngự chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha... Cảnh trưởng lão yên tâm, Mục Vân kia, ta chỉ cần hắn chết, về phần ngươi có thể từ trên người hắn lấy được cái gì, đều xem bản lĩnh của ngươi, Thiệu Danh Ngự ta, tuyệt không can thiệp.
- Hi vọng như thế!
Cảnh Ngọc nhìn nét mặt của Thiệu Danh Ngự lại có chút hưng phấn, trong lòng hắn mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Hiện nay, trong Bắc Vân thành, trừ Mục Vân, còn có ai có thể làm cho Thiệu Danh Ngự phí nhiều tâm tư như thế?
Vì báo thù cho cháu trai hắn?
Người khác sẽ tin, nhưng Cảnh Ngọc hắn có chết cũng không tin.
Hắn hiểu rất rõ Thiệu Danh Ngự, Thiệu Danh Ngự căn bản sẽ không vì cháu trai mình bị giết, từ Thánh Đan tông mời đến nhiều luyện đan sư như vậy hỗ trợ.
Đến cùng là nguyên nhân gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có quan hệ đến tin tức thiếu tộc trưởng Mục gia - Mục Vân và tiểu thư Tần gia đại - Tần Mộng Dao ít ngày nữa sắp cử hành hôn lễ, phạm vi truyền bá càng ngày càng rộng.
Mà cuối cùng, Mục gia và Tần gia, hai nhà thì dùng hành động nói cho đám người toàn bộ Bắc Vân thành, tin tức này là thật!
Trong Tần gia đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ.
Mà đổi thành một bên, Mục gia càng cao điệu trang trí lấy Mục phủ.
Một ngày này, ngoài cửa Mục phủ, một thân ảnh đi qua, nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu không khí Mục phủ vui mừng hớn hở.
- Mục Vân, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi có thể lấy Mộng Dao, đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành là Uông Thanh Phong ta, trước kia ngươi đánh bại Điêu Á Đông, thanh danh lên cao, có thể ngươi không có khiêu chiến ta, mà lần này, ta sẽ để cho tất cả mọi người ở Bắc Vân thành hiểu, ai mới là người chân chính xứng với Mộng Dao.
Nhìn Mục phủ, Uông Thanh Phong hơi thì thầm, quay người rời đi.
Hôn sự Mục gia sẽ biến thành tang sự.
Thời gian đại hôn càng ngày càng gần, nhưng ngược lại, toàn bộ Bắc Vân thành như cũng không có vì hôn sự hai nhà này trở nên vui mừng hớn hở, ngược lại có phần âm trầm.
Bầu không khí dần trở nên ảm đạm, vào ngày cử hành hôn lễ của Mục Vân và Tần Mộng Dao, bầu trời lại u ám dị thường.
Chỉ là đối với điểm này, Mục gia và Tần gia không thèm để ý chút nào, vẫn y như vô cùng náo nhiệt chuẩn bị hôn lễ.
Đội ngũ đón dâu, xuất phát từ Mục gia, đến Tần gia, trong Bắc Vân thành, từng gia tộc tai to mặt lớn đều đến tham gia.
Chỉ là Điêu gia và Uông gia, một ngày này, toàn bộ phủ đệ đều đóng cửa không ra, ngoài cửa lớn đều vô cùng vắng vẻ
Thái độ này ngược lại nằm trong dự liệu mọi người, dù sao từ trước đến nay Điêu gia và Uông gia luôn bất hòa với Tần gia và Mục gia, ở Bắc Vân thành cũng đã tranh giành với nhau mấy chục năm.
Có thể nói, lần này, Tần gia và Mục gia thông gia, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn vì muốn hoàn toàn liên thủ, chống lại Uông gia và Điêu gia.
Đại hôn bắt đầu, sau khi bái thiên địa, nhóm con cháu dòng chính Mục gia và Tần gia khoan khoái uống thả cửa trong Mục gia, thẳng đến khi trăng nhô cao giữa bầu trời, mới dần dần dừng lại.
Trời càng ngày càng âm u, thậm chí nổi lên gió lạnh.
Một thân ảnh xuyên qua trong đêm tối, rời khỏi bên ngoài Mục gia, xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, cuối cùng rơi vào trong phủ đệ Uông gia.
- Thế nào?
- Người Mục gia và Tần gia, phần lớn đều đã uống say mèm, chỉ có mười mấy tên hộ vệ phân tán canh gác ở từng viện lạc, phụ trách ca trực tối nay!
- Rất tốt, ngươi lại đi nhìn chằm chằm, chúng ta lập tức động thủ.
Nghe được tin tức này, Uông Thanh Phong kiềm chế không nổi hưng phấn, đi tới về phía trong đại viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro