Đêm Mưa Kịch Ch...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-17 09:57:26
Vừa dứt lời, Mục Vân đã dẫn đầu đi ra.
- So kiếm thuật, chẳng lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vân ta!
- Kiếm ý của Mục Vân thì tính là thứ chó má gì, tại cảnh giới áp chế, ngươi chỉ là một phế vật thôi.
- Phế vật hay không phế vật, không phải dựa vào miệng nói được.
Mục Vân cười hắc hắc, Thanh Phong kiếm trong tay bay ra khỏi vỏ, triệt để vạch mặt với Uông gia, Điêu gia, lần này, chính là liên quan đến sự tồn vong của Mục gia.
Cho dù trước đó ẩn tàng thì giờ hắn cũng sẽ không tiếp tục ẩn tàng nữa.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Uông Thanh Phong thẳng tắp xông ra, trường kiếm trong tay của hắn, giống như một bộ phận của thân thể, như bóng với hình dính trên tay Uông Thanh Phong, sát khí lăng liệt theo đó lan ra.
- Cút đi!
Mục Vân nâng bàn tay lên, Thanh Cương kiếm giống như tiện tay vạch ra một kiếm, lại mang theo kiếm khí mềm mại, đánh về hướng Uông Thanh Phong.
- Muốn ta cút, ngươi cút trước đi.
Uông Thanh Phong cũng chém ra một kiếm, kiếm khí như hồng, phóng lên tận trời.
Đinh đinh đinh...
Một âm thanh kiếm minh dài vang lên, trường kiếm giữa ngón tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, mười ngón tay đã là máu thịt be bét.
Một kiếm!
Làm sao có thể?
Nhìn Mục Vân, Uông Thanh Phong ngu dại tại chỗ.
Hắn đau khổ tu hành mấy tháng, toàn lực ứng phó, vững chắc căn cơ, chỉ kém một bước nữa là đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, tiến vào đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thế mà không phải đối thủ một kiếm của Mục Vân.
Đây là nguyên nhân căn bản hắn không thể tiếp nhận.
Hắn chính là đệ nhất thiên tài, đệ nhất đạo sư của Bắc Vân thành.
Mục Vân tính là cái gì, chỉ là dựa vào Tần Mộng Dao lòe một phế vật như người mà thôi.
- Thế nào, còn muốn so sao?
- Muốn!
Hai tay Uông Thanh Phong máu thịt be bét đột nhiên nắm chặt, âm thanh ầm vang nổ vang từ trong hai tay của hắn truyền ra.
Kiếm thuật, hắn không được, thế nhưng lực lượng, nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh của Mục Vân căn bản không thể nào vượt qua hắn.
- Muốn chết.
Nhìn thấy Uông Thanh Phong còn muốn tiếp tục, Mục Vân liên tục cười lạnh.
Phanh...
Tiếng bành trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vân không lưu lại một chút dư lực nào, toàn bộ lực lượng đều bộc phát.
Thân thể trải qua khoảng thời gian này hắn điều dưỡng, cùng với quán chú thần lực, sớm đã trở nên gần như hoàn mỹ.
Lực lượng của hắn, mỗi một quyền, mỗi một thức, đều có thể gọi là dung hợp bộc phát hoàn mỹ.
Răng rắc răng rắc...
Một âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, trên mặt Uông Thanh Phong lộ ra thần tình thống khổ, nhịn không được liệt lên miệng.
Đau nhức!
Đau nhức tê tâm liệt phế, từ hai tay của hắn truyền đến hai cánh tay của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy, toàn bộ hai tay hình như đều đang run rẩy.
Mà nội quan huyệt đa mở ra lại như đang không ngừng sụp đổ.
- Không!
Giờ khắc này, Uông Thanh Phong cảm thấy một cảm giác bất lực, từ từng bộ vị trong thân thể bắn ra.
Hắn chưa từng có cảm giác hoàn toàn không có chỗ dựa giống như bây giờ.
- Thiên tài và phế vật cũng chỉ là một ý niệm, nhưng mà… là trong một ý niệm của người khác.
Nhìn sắc mặt Uông Thanh Phong giống như cá chết, Mục Vân khinh thường cười một tiếng, trong lòng không có chút thương hại nào.
Hiện tại Mục gia, là nhà của hắn, hắn không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
- Phong nhi...
Nghe được Uông Thanh Phong kêu thảm, sắc mặt Uông Đông Vũ trắng bệch, thế nhưng lại bị Tần Thì Vũ ngăn lại, căn bản không thoát thân được.
Tần Thì Vũ đột phá đến thất trọng, đối phó hắn và Điêu Chấn Vân, căn bản không có bất luận áp lực gì.
- Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai lão già các ngươi, lập tức giết Mục Vân cho ta, lập tức!
Tròng mắt Uông Đông Vũ gần như là trừng ra ngoài, hung ác nói.
Nghe thấy Uông Đông Vũ nói như vậy, Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh liếc nhìn nhau, xúm lại về phía Mục Vân.
Nhìn thấy hai người, Mục Vân chỉ cảm thấy buồn cười.
Hai người bọn họ cũng là người Mục gia, giờ phút này lại nghe theo mệnh lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.
Vì lợi ích của mình mà phản bội gia tộc, loại người này, đáng chết.
- Vâng!
Đối mặt với Mục Vân, trong lòng Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh không kìm nén nổi giận.
Nếu như không phải Mục Vân, hiện tại bọn hắn vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Mục gia, cũng sẽ không giống như bây giờ, bó tay bó chân, mà tư vị ăn nhờ ở đậu để bọn hắn càng có nỗi khổ không nói được.
- Lên!
Nhìn Mục Vân, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh có thể nói cùng chung mối thù.
Mục Phong Nguyên vốn là Linh Huyệt cảnh tam trọng, mở túc tam lý huyệt, huyệt khiếu trong hai tay hai chân hội tụ chân nguyên, thân thể linh hoạt, công kích quỷ dị đa dạng.
Mà Mục Phong Thanh cũng là Linh Huyệt cảnh nhị trọng nhiều năm, đôi bàn tay và cánh tay tràn ngập lực lượng mang tính bạo tạc.
Lần này, bọn hắn tham gia hành động lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Mà lần trước, Mục Vân muốn dùng đan phòng tam phẩm và hai người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân đổi lấy tính mạng của bọn hắn, cũng khiến hai người cảm thấy nguy cơ trí mạng.
Hành động lần này nhất định phải thành công.
Vừa nghĩ đến đây, hai người trái phải khai cung, đánh thẳng về phía Mục Vân.
- Muốn giết phu quân ta, cũng phải xem ta có đồng ý hay không!
Tần Mộng Dao mặc một bộ phục sức tân nương đột nhiên giết ra.
Linh Huyệt cảnh nhị trọng!
Tần Mộng Dao thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa năm, cảnh giới liên tiếp tăng lên, hiện tại, đã tương đương với Mục Phong Thanh.
- Lão nhị, ta đến ngăn cô ta lại, lập tức đánh giết Mục Vân.
- Ngăn? Ngươi ngăn được sao?
Tần Mộng Dao cười lạnh, quanh người bộc phát ra một luồng hàn khí bức người.
Nhìn kỹ lại có thể phát hiện, xung quanh thân thể của cô khuếch tán ra từng tầng băng hàn chi khí, đúng là khiến cho không khí quanh mình đều xuất hiện dấu hiệu dần dần kết băng.
Thấy cảnh này, Mục Phong Nguyên cũng rất kinh ngạc.
Hắn thậm chí cảm giác được, theo Tần Mộng Dao không ngừng điều động lực lượng đặc biệt, ngay cả hành động của hắn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
- Không thể để cho nàng tiếp tục thi triển!
Sau khi Mục Phong Nguyên ổn định tâm thần thì nháy mắt xuất thủ.
- Thiết Ưng Trảo!
Ngón tay thành trảo, hai tay Mục Phong Nguyên cứng rắn như sắt, trong lúc mơ hồ xuất hiện dấu hiệu xé rách không khí.
- Băng Phách Thần Thuẫn!
Tần Mộng Dao không cam lòng yếu thế, nhấc tay lên, một băng thuẫn xuất hiện trước người.
Đây không phải lực lượng chân nguyên, mà là lực lượng băng thuộc tính tự nhiên.
Phanh phanh...
Mục Phong Nguyên đánh hai trảo đến trước người Tần Mộng Dao, thế nhưng băng thuẫn trước người Tần Mộng Dao chỉ xuất hiện hai vết trảo, không chỉ như thế, Mục Phong Nguyên ngược lại cảm giác thân thể của mình bởi vì nhiễm phải băng khí kia mà xuất hiện một tầng băng sương.
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy bàn tay của mình xuất hiện vết rách, tiên huyết chảy ra.
- Đây là lực lượng gì?
Nhìn thấy bàn tay của mình vỡ ra, sắc mặt Mục Phong Nguyên trắng bệch, cẩn thận nhìn Tần Mộng Dao.
Mà cùng lúc đó, Mục Phong Thanh đã quấn lấy Mục Vân.
Dù sao hắn cũng là cường giả Linh Huyệt cảnh nhị trọng uy tín lâu năm, khác với Thiệu Minh và Uông Thanh Phong.
Tại cảnh giới nhị trọng, hắn đã là tích súc lực lượng mấy chục năm, vô luận là kỹ xảo chiến đấu hay là thực lực bản thân thì hắn đều mạnh hơn Thiệu Minh, Uông Thanh Phong quá nhiều.
- So kiếm thuật, chẳng lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vân ta!
- Kiếm ý của Mục Vân thì tính là thứ chó má gì, tại cảnh giới áp chế, ngươi chỉ là một phế vật thôi.
- Phế vật hay không phế vật, không phải dựa vào miệng nói được.
Mục Vân cười hắc hắc, Thanh Phong kiếm trong tay bay ra khỏi vỏ, triệt để vạch mặt với Uông gia, Điêu gia, lần này, chính là liên quan đến sự tồn vong của Mục gia.
Cho dù trước đó ẩn tàng thì giờ hắn cũng sẽ không tiếp tục ẩn tàng nữa.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Uông Thanh Phong thẳng tắp xông ra, trường kiếm trong tay của hắn, giống như một bộ phận của thân thể, như bóng với hình dính trên tay Uông Thanh Phong, sát khí lăng liệt theo đó lan ra.
- Cút đi!
Mục Vân nâng bàn tay lên, Thanh Cương kiếm giống như tiện tay vạch ra một kiếm, lại mang theo kiếm khí mềm mại, đánh về hướng Uông Thanh Phong.
- Muốn ta cút, ngươi cút trước đi.
Uông Thanh Phong cũng chém ra một kiếm, kiếm khí như hồng, phóng lên tận trời.
Đinh đinh đinh...
Một âm thanh kiếm minh dài vang lên, trường kiếm giữa ngón tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, mười ngón tay đã là máu thịt be bét.
Một kiếm!
Làm sao có thể?
Nhìn Mục Vân, Uông Thanh Phong ngu dại tại chỗ.
Hắn đau khổ tu hành mấy tháng, toàn lực ứng phó, vững chắc căn cơ, chỉ kém một bước nữa là đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, tiến vào đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thế mà không phải đối thủ một kiếm của Mục Vân.
Đây là nguyên nhân căn bản hắn không thể tiếp nhận.
Hắn chính là đệ nhất thiên tài, đệ nhất đạo sư của Bắc Vân thành.
Mục Vân tính là cái gì, chỉ là dựa vào Tần Mộng Dao lòe một phế vật như người mà thôi.
- Thế nào, còn muốn so sao?
- Muốn!
Hai tay Uông Thanh Phong máu thịt be bét đột nhiên nắm chặt, âm thanh ầm vang nổ vang từ trong hai tay của hắn truyền ra.
Kiếm thuật, hắn không được, thế nhưng lực lượng, nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh của Mục Vân căn bản không thể nào vượt qua hắn.
- Muốn chết.
Nhìn thấy Uông Thanh Phong còn muốn tiếp tục, Mục Vân liên tục cười lạnh.
Phanh...
Tiếng bành trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vân không lưu lại một chút dư lực nào, toàn bộ lực lượng đều bộc phát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể trải qua khoảng thời gian này hắn điều dưỡng, cùng với quán chú thần lực, sớm đã trở nên gần như hoàn mỹ.
Lực lượng của hắn, mỗi một quyền, mỗi một thức, đều có thể gọi là dung hợp bộc phát hoàn mỹ.
Răng rắc răng rắc...
Một âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, trên mặt Uông Thanh Phong lộ ra thần tình thống khổ, nhịn không được liệt lên miệng.
Đau nhức!
Đau nhức tê tâm liệt phế, từ hai tay của hắn truyền đến hai cánh tay của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy, toàn bộ hai tay hình như đều đang run rẩy.
Mà nội quan huyệt đa mở ra lại như đang không ngừng sụp đổ.
- Không!
Giờ khắc này, Uông Thanh Phong cảm thấy một cảm giác bất lực, từ từng bộ vị trong thân thể bắn ra.
Hắn chưa từng có cảm giác hoàn toàn không có chỗ dựa giống như bây giờ.
- Thiên tài và phế vật cũng chỉ là một ý niệm, nhưng mà… là trong một ý niệm của người khác.
Nhìn sắc mặt Uông Thanh Phong giống như cá chết, Mục Vân khinh thường cười một tiếng, trong lòng không có chút thương hại nào.
Hiện tại Mục gia, là nhà của hắn, hắn không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
- Phong nhi...
Nghe được Uông Thanh Phong kêu thảm, sắc mặt Uông Đông Vũ trắng bệch, thế nhưng lại bị Tần Thì Vũ ngăn lại, căn bản không thoát thân được.
Tần Thì Vũ đột phá đến thất trọng, đối phó hắn và Điêu Chấn Vân, căn bản không có bất luận áp lực gì.
- Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai lão già các ngươi, lập tức giết Mục Vân cho ta, lập tức!
Tròng mắt Uông Đông Vũ gần như là trừng ra ngoài, hung ác nói.
Nghe thấy Uông Đông Vũ nói như vậy, Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh liếc nhìn nhau, xúm lại về phía Mục Vân.
Nhìn thấy hai người, Mục Vân chỉ cảm thấy buồn cười.
Hai người bọn họ cũng là người Mục gia, giờ phút này lại nghe theo mệnh lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.
Vì lợi ích của mình mà phản bội gia tộc, loại người này, đáng chết.
- Vâng!
Đối mặt với Mục Vân, trong lòng Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh không kìm nén nổi giận.
Nếu như không phải Mục Vân, hiện tại bọn hắn vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Mục gia, cũng sẽ không giống như bây giờ, bó tay bó chân, mà tư vị ăn nhờ ở đậu để bọn hắn càng có nỗi khổ không nói được.
- Lên!
Nhìn Mục Vân, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh có thể nói cùng chung mối thù.
Mục Phong Nguyên vốn là Linh Huyệt cảnh tam trọng, mở túc tam lý huyệt, huyệt khiếu trong hai tay hai chân hội tụ chân nguyên, thân thể linh hoạt, công kích quỷ dị đa dạng.
Mà Mục Phong Thanh cũng là Linh Huyệt cảnh nhị trọng nhiều năm, đôi bàn tay và cánh tay tràn ngập lực lượng mang tính bạo tạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, bọn hắn tham gia hành động lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Mà lần trước, Mục Vân muốn dùng đan phòng tam phẩm và hai người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân đổi lấy tính mạng của bọn hắn, cũng khiến hai người cảm thấy nguy cơ trí mạng.
Hành động lần này nhất định phải thành công.
Vừa nghĩ đến đây, hai người trái phải khai cung, đánh thẳng về phía Mục Vân.
- Muốn giết phu quân ta, cũng phải xem ta có đồng ý hay không!
Tần Mộng Dao mặc một bộ phục sức tân nương đột nhiên giết ra.
Linh Huyệt cảnh nhị trọng!
Tần Mộng Dao thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa năm, cảnh giới liên tiếp tăng lên, hiện tại, đã tương đương với Mục Phong Thanh.
- Lão nhị, ta đến ngăn cô ta lại, lập tức đánh giết Mục Vân.
- Ngăn? Ngươi ngăn được sao?
Tần Mộng Dao cười lạnh, quanh người bộc phát ra một luồng hàn khí bức người.
Nhìn kỹ lại có thể phát hiện, xung quanh thân thể của cô khuếch tán ra từng tầng băng hàn chi khí, đúng là khiến cho không khí quanh mình đều xuất hiện dấu hiệu dần dần kết băng.
Thấy cảnh này, Mục Phong Nguyên cũng rất kinh ngạc.
Hắn thậm chí cảm giác được, theo Tần Mộng Dao không ngừng điều động lực lượng đặc biệt, ngay cả hành động của hắn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
- Không thể để cho nàng tiếp tục thi triển!
Sau khi Mục Phong Nguyên ổn định tâm thần thì nháy mắt xuất thủ.
- Thiết Ưng Trảo!
Ngón tay thành trảo, hai tay Mục Phong Nguyên cứng rắn như sắt, trong lúc mơ hồ xuất hiện dấu hiệu xé rách không khí.
- Băng Phách Thần Thuẫn!
Tần Mộng Dao không cam lòng yếu thế, nhấc tay lên, một băng thuẫn xuất hiện trước người.
Đây không phải lực lượng chân nguyên, mà là lực lượng băng thuộc tính tự nhiên.
Phanh phanh...
Mục Phong Nguyên đánh hai trảo đến trước người Tần Mộng Dao, thế nhưng băng thuẫn trước người Tần Mộng Dao chỉ xuất hiện hai vết trảo, không chỉ như thế, Mục Phong Nguyên ngược lại cảm giác thân thể của mình bởi vì nhiễm phải băng khí kia mà xuất hiện một tầng băng sương.
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy bàn tay của mình xuất hiện vết rách, tiên huyết chảy ra.
- Đây là lực lượng gì?
Nhìn thấy bàn tay của mình vỡ ra, sắc mặt Mục Phong Nguyên trắng bệch, cẩn thận nhìn Tần Mộng Dao.
Mà cùng lúc đó, Mục Phong Thanh đã quấn lấy Mục Vân.
Dù sao hắn cũng là cường giả Linh Huyệt cảnh nhị trọng uy tín lâu năm, khác với Thiệu Minh và Uông Thanh Phong.
Tại cảnh giới nhị trọng, hắn đã là tích súc lực lượng mấy chục năm, vô luận là kỹ xảo chiến đấu hay là thực lực bản thân thì hắn đều mạnh hơn Thiệu Minh, Uông Thanh Phong quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro