Đại Tác Mệnh Th...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-17 09:57:26
Nếu không phải mục tiêu của Cảnh Ngọc chỉ là Mục Vân thì chỉ sợ giờ phút này Tần Thì Vũ tại hắn liên thủ với Thiệu Danh Ngự, sớm đã bại lui.
- Nên làm gì?
Mục Vân cau mày, tâm tư dần dần hỗn loạn.
Võ kỹ, hắn có, thế nhưng võ kỹ thích hợp hắn thi triển hiện tại lại không có.
Chỉ trách cảnh giới của hắn vẫn quá thấp.
- Thế nào? Nghĩ nửa ngày, vẫn không có biện pháp sao?
Nhìn Mục Vân, Cảnh Ngọc cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói, giao ra bảo bối của ngươi, chỉ cần ngươi giao ra, ta có thể lập tức giúp ngươi giết chết toàn bộ người của Uông gia và Điêu gia.
- Chuyện này là thật?
- Thật!
- Tốt!
Hét lớn một tiếng, Mục Vân ném bàn tay ra, một bóng người màu xanh giống như một tia chớp màu xanh, bay thẳng về phía Cảnh Ngọc.
- Hừ!
Cảnh Ngọc đương nhiên biết, Mục Vân sao có thể cam tâm tình nguyện giao ra bảo bối như thế, cho nên sớm đã âm thầm làm ra chuẩn bị.
Tay hắn vồ lấy, bóng người màu xanh kia lập tức im bặt dừng lại.
Mà đổi thành một tay nắm vỗ, bốn người Mục Càn Khôn ứng thanh bay ra, không có chút lực trở tay nào đã lập tức bị thương nặng.
- Đây là... Phong Thiên Đỉnh!
- Phong Thiên Đỉnh!
Cảnh Ngọc kinh hô một tiếng, lại kinh động Thiệu Danh Ngự một bên khác.
- Quả thật là Phong Thiên Đỉnh!
Nhìn thấy đỉnh nhỏ màu xanh trong tay Cảnh Ngọc, hai mắt Thiệu Danh Ngự tỏa ánh sáng:
- Phong Thiên Đỉnh này ở trong tông môn đã biến mất mấy chục năm, thế mà lại ở trong tay ngươi, Mục Vân, lần này ngươi chết chắc.
Nhìn Phong Thiên Đỉnh, vẻ tham lam trong mắt Thiệu Danh Ngự càng ngày càng sáng.
Phong Thiên Đỉnh không chỉ có thể luyện đan, còn có thể luyện khí, hơn nữa còn có thể công kích phòng ngự, chính là thần binh lợi khí cực phẩm.
Đáng tiếc vào mấy chục năm trước lại bị một vị đệ tử hạch tâm của Thánh Đan tông đánh cắp, lần này vừa biến mất đã biến mất mấy chục năm, mà giờ khắc này lại xuất hiện ở đây.
- Đây chính nguyên nhân ngươi vì sao cảnh giới của ngươi một mực không ngừng đột phá sao?
Nhìn Phong Thiên Đỉnh trong tay, Cảnh Ngọc nghi ngờ nói.
- Dĩ nhiên không phải!
Khóe miệng Mục Vân lộ ra một tia trêu tức, cười nói:
- Xem ra, Cảnh Ngọc trưởng lão quả nhiên không phải hiểu rất rõ đối với Phong Thiên Đỉnh.
- Nhanh ném!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, sắc mặt Thiệu Danh Ngự đột nhiên biến đổi.
- Ném sao? Muộn rồi!
Vừa dứt lời, Mục Vân lập tức xoay người ôm lấy Tần Mộng Dao sau lưng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy như bay về phương hướng ngược lại với Cảnh Ngọc.
Oanh...
Ầm ầm...
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang lên trong màng nhĩ mỗi người ở đây.
Toàn bộ võ tràng Mục gia quay cuồng một hồi, mặt đất bị tầng tầng khuấy động, thậm chí sóng chấn động cường hãn đã khuếch tán đến đường đi xung quanh, chầm chậm tản ra.
Thậm chí mưa to mênh mông trên bầu trời vào lúc này cũng giống như bị đánh gãy, yên tĩnh im ắng.
Xảy ra chuyện gì?
Đông đảo võ giả đang chiến đấu gay cấn cũng bị một tiếng nổ vang động trời này chấn động đến tai mũi chảy máu.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh đau đớn, tiên huyết sau lưng chảy xuống, nhìn Tần Mộng Dao trong ngực chỉ bị một chút chấn động, Mục Vân mỉm cười.
- Vân ca, huynh không sao chứ?
- Ta không sao!
Lắc đầu, Mục Vân nói:
- Có sao, hẳn là hắn!
Nhìn theo ánh mặt của Mục Vân, giờ phút này, trung ương võ tràng đã xuất hiện một cái hố sâu to đến mười mấy mét, nước mưa hòa với huyết thủy, một mạch chảy vào trong đó.
- Hắn chết chưa?
Chết?
Không thể nào!
Cảnh Ngọc kia là Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở ra huyệt thần cung, vụ nổ trong nháy mắt này đủ để cho hắn dùng chân nguyên hình thành chân nguyên y hộ thể, bảo vệ được mình.
Chỉ là, cho dù không chết thì hắn cũng sẽ bị lột một lớp da.
- Khụ khụ...
Trong khe rãnh to lớn, một âm thanh ho ra máu rõ ràng vang lên, ánh mắt mọi người bị hấp dẫn tới.
Quả nhiên Cảnh Ngọc không chết.
- Phong Thiên Đỉnh, ngươi lại có Phong Thiên Đỉnh của Thánh Đan tông ta, vậy ngươi càng đáng chết hơn!
Cảnh Ngọc lao vút ra, đứng ở bên cạnh hố to, trên dưới cả người, y phục tả tơi, tóc dài rối tung, bộ dáng chật vật.
Nhìn kỹ lại, hai cánh tay hắn rủ xuống, huyết dịch tí tách, hòa vào trong nước mưa rơi xuống mặt đất.
Vô cùng nhục nhã!
Hắn đường đường là một Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở ra huyệt thần cung lại bị một phế vật nhục thân thập trọng, đánh đến bộ dáng chật vật như vậy.
Quả thật là vô cùng nhục nhã.
Mặc dù Mục Vân dựa vào Phong Thiên Đỉnh giở trò lừa bịp, thế nhưng loại mánh khoé này cũng có thể gây tổn thương cho hắn, làm cho hắn sau này phải đặt chân ở Thánh Đan tông như thế nào.
- Không nổ chết ngươi, coi như ngươi mạng lớn!
Nhìn thấy Cảnh Ngọc đứng ở cách đó không xa, Mục Vân cười lạnh.
Mặc dù hắn cũng không hi vọng xa vời Phong Thiên Đỉnh có thể nổ chết Cảnh Ngọc, thế nhưng hắn cũng kinh ngạc, Cảnh Ngọc bị Phong Thiên Đỉnh nổ tung gần như thế mà còn có thể nguyên vẹn như vậy.
- Thiệu Danh Ngự, ta biết ngươi muốn nữ oa kia, ta không tranh với ngươi, chỉ là Mục Vân này, trừ ta ra thì không thể để cho ai khác, bây giờ ngươi cuốn lấy những người khác, hôm nay, ta phải làm cho hắn muốn sống không thể, muốn chết không xong.
- Tốt!
Ở trong mắt Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vân cũng so ra kém một Tần Mộng Dao.
- Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, hôm nay là kỳ ngộ của hai nhà các ngươi, có thể bắt được hay không phải xem chính các ngươi.
Thiệu Danh Ngự vừa dứt lời đã lần nữa phóng về phía Tần Thì Vũ.
Trong hai nhà Tần - Mục, chỉ có Tần Thì Vũ là Linh Huyệt cảnh thất trọng, chỉ là dù sao Tần Thì Vũ cũng đã cao tuổi, mặc dù thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc, thế nhưng quấn lấy hắn, mài chết hắn lại không có vấn đề.
Mà đổi thành một bên, hai người Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân đành phải cắn răng, lần nữa xông ra.
Chuyện đã đến loại tình trạng này, không có đường quay về.
Dùng dự trữ hiện nay của Mục gia, tối nay không diệt Mục gia, ba năm sau, Điêu gia và Uông gia sẽ không còn thời gian xoay sở.
- Giết!
Nổ tung qua đi, giao chiến thảm liệt lại lần nữa bắt đầu.
Chỉ là, lúc đầu tứ đại gia tộc và võ giả do Thiệu Danh Ngự, Cảnh Ngọc mang tới, cộng lại hơn hai ngàn người, giờ phút này đã còn không đến ngàn người.
Chiến đấu thảm liệt, không cần nhiều lời.
- Mục Vân, bây giờ không ai có thể giúp được ngươi!
Trên hàm răng Cảnh Ngọc mang theo huyết, cười lạnh nói:
- Trừ Phong Thiên Đỉnh, ngươi còn có cái gì?
- Ta thế nhưng biết, muốn dẫn xuất Phong Thiên Đỉnh nổ tung cần tích lũy thời gian ba tháng, ngươi còn có át chủ bài nào khác sao?
- Át chủ bài còn nhiều, rất nhiều, chỉ là không biết ngươi có gánh vác được hay không?
- Dõng dạc, để ngươi xem, võ giả Linh Huyệt cảnh thất trọng lợi hại như thế nào, ngươi mới có thể hiểu, cái gì là cường giả, cái gì là sâu kiến!
Cảnh Ngọc vừa dứt lời, ngón tay uốn lượn, một luồng lực lượng chân nguyên không ngừng hội tụ.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ, bao phủ phía trên toàn bộ võ tràng của Mục gia.
Thậm chí, mặt đất bị lực lượng bực này dẫn động cũng bắt đầu run rẩy.
- Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!
Quát khẽ một tiếng, ngón tay Cảnh Ngọc đột nhiên khuếch tán, khuếch tán bực này cũng không phải ngón tay thực sự khuếch tán, mà là chân nguyên bộc phát và kéo dài.
- Nên làm gì?
Mục Vân cau mày, tâm tư dần dần hỗn loạn.
Võ kỹ, hắn có, thế nhưng võ kỹ thích hợp hắn thi triển hiện tại lại không có.
Chỉ trách cảnh giới của hắn vẫn quá thấp.
- Thế nào? Nghĩ nửa ngày, vẫn không có biện pháp sao?
Nhìn Mục Vân, Cảnh Ngọc cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói, giao ra bảo bối của ngươi, chỉ cần ngươi giao ra, ta có thể lập tức giúp ngươi giết chết toàn bộ người của Uông gia và Điêu gia.
- Chuyện này là thật?
- Thật!
- Tốt!
Hét lớn một tiếng, Mục Vân ném bàn tay ra, một bóng người màu xanh giống như một tia chớp màu xanh, bay thẳng về phía Cảnh Ngọc.
- Hừ!
Cảnh Ngọc đương nhiên biết, Mục Vân sao có thể cam tâm tình nguyện giao ra bảo bối như thế, cho nên sớm đã âm thầm làm ra chuẩn bị.
Tay hắn vồ lấy, bóng người màu xanh kia lập tức im bặt dừng lại.
Mà đổi thành một tay nắm vỗ, bốn người Mục Càn Khôn ứng thanh bay ra, không có chút lực trở tay nào đã lập tức bị thương nặng.
- Đây là... Phong Thiên Đỉnh!
- Phong Thiên Đỉnh!
Cảnh Ngọc kinh hô một tiếng, lại kinh động Thiệu Danh Ngự một bên khác.
- Quả thật là Phong Thiên Đỉnh!
Nhìn thấy đỉnh nhỏ màu xanh trong tay Cảnh Ngọc, hai mắt Thiệu Danh Ngự tỏa ánh sáng:
- Phong Thiên Đỉnh này ở trong tông môn đã biến mất mấy chục năm, thế mà lại ở trong tay ngươi, Mục Vân, lần này ngươi chết chắc.
Nhìn Phong Thiên Đỉnh, vẻ tham lam trong mắt Thiệu Danh Ngự càng ngày càng sáng.
Phong Thiên Đỉnh không chỉ có thể luyện đan, còn có thể luyện khí, hơn nữa còn có thể công kích phòng ngự, chính là thần binh lợi khí cực phẩm.
Đáng tiếc vào mấy chục năm trước lại bị một vị đệ tử hạch tâm của Thánh Đan tông đánh cắp, lần này vừa biến mất đã biến mất mấy chục năm, mà giờ khắc này lại xuất hiện ở đây.
- Đây chính nguyên nhân ngươi vì sao cảnh giới của ngươi một mực không ngừng đột phá sao?
Nhìn Phong Thiên Đỉnh trong tay, Cảnh Ngọc nghi ngờ nói.
- Dĩ nhiên không phải!
Khóe miệng Mục Vân lộ ra một tia trêu tức, cười nói:
- Xem ra, Cảnh Ngọc trưởng lão quả nhiên không phải hiểu rất rõ đối với Phong Thiên Đỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhanh ném!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, sắc mặt Thiệu Danh Ngự đột nhiên biến đổi.
- Ném sao? Muộn rồi!
Vừa dứt lời, Mục Vân lập tức xoay người ôm lấy Tần Mộng Dao sau lưng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy như bay về phương hướng ngược lại với Cảnh Ngọc.
Oanh...
Ầm ầm...
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang lên trong màng nhĩ mỗi người ở đây.
Toàn bộ võ tràng Mục gia quay cuồng một hồi, mặt đất bị tầng tầng khuấy động, thậm chí sóng chấn động cường hãn đã khuếch tán đến đường đi xung quanh, chầm chậm tản ra.
Thậm chí mưa to mênh mông trên bầu trời vào lúc này cũng giống như bị đánh gãy, yên tĩnh im ắng.
Xảy ra chuyện gì?
Đông đảo võ giả đang chiến đấu gay cấn cũng bị một tiếng nổ vang động trời này chấn động đến tai mũi chảy máu.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh đau đớn, tiên huyết sau lưng chảy xuống, nhìn Tần Mộng Dao trong ngực chỉ bị một chút chấn động, Mục Vân mỉm cười.
- Vân ca, huynh không sao chứ?
- Ta không sao!
Lắc đầu, Mục Vân nói:
- Có sao, hẳn là hắn!
Nhìn theo ánh mặt của Mục Vân, giờ phút này, trung ương võ tràng đã xuất hiện một cái hố sâu to đến mười mấy mét, nước mưa hòa với huyết thủy, một mạch chảy vào trong đó.
- Hắn chết chưa?
Chết?
Không thể nào!
Cảnh Ngọc kia là Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở ra huyệt thần cung, vụ nổ trong nháy mắt này đủ để cho hắn dùng chân nguyên hình thành chân nguyên y hộ thể, bảo vệ được mình.
Chỉ là, cho dù không chết thì hắn cũng sẽ bị lột một lớp da.
- Khụ khụ...
Trong khe rãnh to lớn, một âm thanh ho ra máu rõ ràng vang lên, ánh mắt mọi người bị hấp dẫn tới.
Quả nhiên Cảnh Ngọc không chết.
- Phong Thiên Đỉnh, ngươi lại có Phong Thiên Đỉnh của Thánh Đan tông ta, vậy ngươi càng đáng chết hơn!
Cảnh Ngọc lao vút ra, đứng ở bên cạnh hố to, trên dưới cả người, y phục tả tơi, tóc dài rối tung, bộ dáng chật vật.
Nhìn kỹ lại, hai cánh tay hắn rủ xuống, huyết dịch tí tách, hòa vào trong nước mưa rơi xuống mặt đất.
Vô cùng nhục nhã!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đường đường là một Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở ra huyệt thần cung lại bị một phế vật nhục thân thập trọng, đánh đến bộ dáng chật vật như vậy.
Quả thật là vô cùng nhục nhã.
Mặc dù Mục Vân dựa vào Phong Thiên Đỉnh giở trò lừa bịp, thế nhưng loại mánh khoé này cũng có thể gây tổn thương cho hắn, làm cho hắn sau này phải đặt chân ở Thánh Đan tông như thế nào.
- Không nổ chết ngươi, coi như ngươi mạng lớn!
Nhìn thấy Cảnh Ngọc đứng ở cách đó không xa, Mục Vân cười lạnh.
Mặc dù hắn cũng không hi vọng xa vời Phong Thiên Đỉnh có thể nổ chết Cảnh Ngọc, thế nhưng hắn cũng kinh ngạc, Cảnh Ngọc bị Phong Thiên Đỉnh nổ tung gần như thế mà còn có thể nguyên vẹn như vậy.
- Thiệu Danh Ngự, ta biết ngươi muốn nữ oa kia, ta không tranh với ngươi, chỉ là Mục Vân này, trừ ta ra thì không thể để cho ai khác, bây giờ ngươi cuốn lấy những người khác, hôm nay, ta phải làm cho hắn muốn sống không thể, muốn chết không xong.
- Tốt!
Ở trong mắt Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vân cũng so ra kém một Tần Mộng Dao.
- Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, hôm nay là kỳ ngộ của hai nhà các ngươi, có thể bắt được hay không phải xem chính các ngươi.
Thiệu Danh Ngự vừa dứt lời đã lần nữa phóng về phía Tần Thì Vũ.
Trong hai nhà Tần - Mục, chỉ có Tần Thì Vũ là Linh Huyệt cảnh thất trọng, chỉ là dù sao Tần Thì Vũ cũng đã cao tuổi, mặc dù thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc, thế nhưng quấn lấy hắn, mài chết hắn lại không có vấn đề.
Mà đổi thành một bên, hai người Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân đành phải cắn răng, lần nữa xông ra.
Chuyện đã đến loại tình trạng này, không có đường quay về.
Dùng dự trữ hiện nay của Mục gia, tối nay không diệt Mục gia, ba năm sau, Điêu gia và Uông gia sẽ không còn thời gian xoay sở.
- Giết!
Nổ tung qua đi, giao chiến thảm liệt lại lần nữa bắt đầu.
Chỉ là, lúc đầu tứ đại gia tộc và võ giả do Thiệu Danh Ngự, Cảnh Ngọc mang tới, cộng lại hơn hai ngàn người, giờ phút này đã còn không đến ngàn người.
Chiến đấu thảm liệt, không cần nhiều lời.
- Mục Vân, bây giờ không ai có thể giúp được ngươi!
Trên hàm răng Cảnh Ngọc mang theo huyết, cười lạnh nói:
- Trừ Phong Thiên Đỉnh, ngươi còn có cái gì?
- Ta thế nhưng biết, muốn dẫn xuất Phong Thiên Đỉnh nổ tung cần tích lũy thời gian ba tháng, ngươi còn có át chủ bài nào khác sao?
- Át chủ bài còn nhiều, rất nhiều, chỉ là không biết ngươi có gánh vác được hay không?
- Dõng dạc, để ngươi xem, võ giả Linh Huyệt cảnh thất trọng lợi hại như thế nào, ngươi mới có thể hiểu, cái gì là cường giả, cái gì là sâu kiến!
Cảnh Ngọc vừa dứt lời, ngón tay uốn lượn, một luồng lực lượng chân nguyên không ngừng hội tụ.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ, bao phủ phía trên toàn bộ võ tràng của Mục gia.
Thậm chí, mặt đất bị lực lượng bực này dẫn động cũng bắt đầu run rẩy.
- Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!
Quát khẽ một tiếng, ngón tay Cảnh Ngọc đột nhiên khuếch tán, khuếch tán bực này cũng không phải ngón tay thực sự khuếch tán, mà là chân nguyên bộc phát và kéo dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro