Thiếu Tộc Trưởn...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-17 09:57:26
Một thân quần áo đơn giản, mặt hắn như đao tước, tóc dài buông xõa, hai hàng tóc mai được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù là độ tuổi trung niên, nhưng nhìn vào lại tăng thêm mị lực nam nhân, chủ yếu hơn chính là, khuôn mặt đẹp trai có thể khiến cho ngàn vạn thiếu nữ si mê, luôn mang theo thần thái tràn đầy tự tin.
Đóng cửa khép lại, Mục Thanh Vũ chậm rãi đi đến trước thân Mục Vân.
Đôi mắt của Mục Thanh Vũ chăm chú nhìn Mục Vân, sắc mặt hắn dần dần ảm đạm xuống.
- Nói đi, ngươi đến cùng là ai?
Mục Thanh Vũ mới mở miệng, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Bại lộ rồi? Làm sao có thể!
Mục Vân nghe được câu hỏi của Mục Thanh Vũ, ngẩn người.
- Ngươi không phải Mục Vân, Mục Vân trời sinh tính tình yếu ớt, thiên tư ngu dốt, hắn đời này không thể nào bước vào đến Nhục Thể thập trọng, ngươi đến cùng là ai?
Ánh mắt Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân, tràn ngập bất thiện.
- Ha ha...
Đối với câu hỏi này, Mục Vân chỉ cười lạnh.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta thật sự không phải Mục Vân, Mục Vân kia có cái gì tốt? Thời điểm sáu tuổi, bị hạ nhân đánh gãy một chân, đến đan dược phòng nhận lấy đan dược trị thương trên đùi, lại bị người ta đánh gãy một đầu cánh tay.
- Mục Vân kia, tám tuổi vì cực đói, đến nhà bếp trộm một khối bánh ngọt, chính là bị người nhà cường ngạnh đánh một trăm roi!
- Mục Vân kia, vì muốn tập võ, trở thành võ giả như phụ thân hắn, cho nên liều mạng khổ luyện, hết ngày dài lại đêm thâu, lại bị người vu hãm học trộm, bị phụ thân hắn trực tiếp đánh trăm côn, nửa năm chưa xuống được giường.
- Mục Vân kia, chín tuổi thì mẫu thân đã qua đời, bị phụ thân thân sinh đưa đến một nơi tồi tàn, hưởng thụ sự cực khổ nhân gian đến chật vật!
- Mục Vân kia...
- Đủ rồi!
Đột nhiên, sắc mặt Mục Thanh Vũ phát lạnh, đột nhiên quát to.
Chầm chậm, nửa ngày sau, nhìn Mục Vân, Mục Thanh Vũ mở miệng nói:
- Mười chín năm qua qua đã ủy khuất ngươi rồi!
Ngay từ đầu, hắn đúng là hoài nghi Mục Vân, thế nhưng những chuyện tuổi thơ này không phải bất kỳ ai khác có thể bố trí ra.
Quan trọng nhất là, trong lòng của hắn, từ đầu đến cuối mang ý xấu hổ.
- Ủy khuất? Không ủy khuất!
Mục Vân cười lạnh nói:
- Không có chín năm thống khổ kia, ta mười năm này cũng không thể nào một mực giả vờ ngây ngốc, nằm gai nếm mật, một tiếng hót lên làm kinh người.
- Vân nhi...
- Xin gọi ta là Mục Vân!
Lần này, Mục Vân cũng không mang theo một chút cảm giác không thư thích.
Hắn đã hợp hai làm một với hắn trước kia.
Nhìn phụ thân trước mắt, trong lòng của hắn có tưởng niệm và dựa vào, nhưng càng nhiều lại là hận.
- Nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, thì ngươi sẽ không nhìn ta từ nhỏ bị người ức hiếp, nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, ngươi sẽ không đặt ta ở Bắc Vân thành, chẳng quan tâm mười năm, nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân ta yêu mến bị người cường ngạnh mang đi, không rõ sống chết.
- Ta không có lựa chọn!
- Lựa chọn? Thân là tộc trưởng Mục gia, đường đường một trong tứ đại gia tộc của đế đô Nam Vân Đế Quốc, ngươi đương nhiên không có lựa chọn khác, lựa chọn của ngươi chính là Mục gia, chính là vị trí tộc trưởng của ngươi.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Ngươi đừng cho rằng ta không biết những năm này ngươi làm cái gì, vì vị trí tộc trưởng Mục gia, ngươi cũng một mực ẩn nhẫn đúng không? Hiện tại, không cần ẩn nhẫn nữa nên muốn tìm đứa con trai là ta về?
- Tốt!
Cuối cùng, Mục Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chậm rãi xoay người, cuối cùng, Mục Thanh Vũ rời phòng.
- Vân nhi, ngươi hận ta cũng được, lần này ta tới là mang ngươi đi, ba ngày sau lên đường, đi tới Nam Vân thành, đính hôn với tiểu thư Tiêu gia - Tiêu Doãn Nhi, chuyện này, ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, không cho ngươi phản kháng.
Lời nói thản nhiên truyền vào trong tai, Mục Vân lần nữa thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó chứ, có lầm hay không?
Lần nào đến đều một tay như vậy, ban đầu là Mục Lâm Thần đính hôn cho hắn và Tần Mộng Dao, hiện tại đến cha ruột này cũng há mồm chính là đính hôn với tiểu thư Tiêu gia.
Sau khi sống lại, cái số đào hoa này cũng quá tấp nập!
Chỉ là thời khắc này, Mục Vân lại không có tâm tình suy nghĩ những chuyện này.
Tần Mộng Dao bị bắt đi, dùng thực lực của hắn hiện nay, phản kháng sao?
Gần như là hao hết thọ nguyên thân thể thì hắn cũng không chống cự được một phần mười lực lượng của tông chủ Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch.
Chuyện này không liên quan tới thiên phú, mà là nội tình.
Nội tình của hắn nói chún là vẫn thấp.
Ba ngày sau tiến vào Nam Vân thành? Ngươi nói ta đi thì phải đi à?
Trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, Mục Vân đã bước chân đi ra ngoài viện.
- Thiếu tộc trưởng!
- Thiếu tộc trưởng!
Chỉ là vừa rồi đi ra khỏi cửa phòng, hai âm thanh cung kính đã vang lên ở bên tai, làm Mục Vân giật nảy mình.
Nhìn kỹ lại, Mục Vân mới phát hiện, hai người này căn bản không phải tộc nhân Mục gia, mà khí thế trên người bọn hắn cũng cường hãn mà không ngoại liễm, ít nhất là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.
- Các ngươi là ai?
- Bẩm báo thiếu tộc trưởng, chúng ta phụng mệnh của tộc trưởng đến bảo hộ an toàn của ngài!
- Bảo hộ an toàn của ta?
Trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Mục Thanh Vũ này thật đúng là chu đáo, cái gì cũng nghĩ đến.
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi gọi ta là gì? Thiếu tộc trưởng? Ta là thiếu tộc trưởng không sai, thế nhưng là thiếu tộc trưởng của Bắc Vân thành, không phải thiếu tộc trưởng của Mục gia Nam Vân thành các ngươi, ghi nhớ!
- Khởi bẩm thiếu tộc trưởng, tộc trưởng đã truyền đạt mệnh lệnh tộc trưởng, thông hiểu toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, lập mệnh ngài là thiếu tộc trưởng của Mục gia tông tộc, kế thừa vị trí tộc trưởng!
Cái gì?
Nghe được tin tức này, Mục Vân ngơ ngác trợn tròn mắt, đứng tại chỗ.
Các loại!
Đột nhiên, thần sắc Mục Vân phát lạnh, cảm thấy có chút không thích hợp.
Mục Thanh Vũ thân là tộc trưởng Mục gia, chính phòng, nhị phòng, tam phòng không biết bao nhiêu nữ nhân, nhiều nữ nhân, hài tử đương nhiên cũng nhiều.
Nhưng vì sao Mục Thanh Vũ hết lần này tới lần khác lại không lập kẻ khác làm thiếu tộc trưởng, nhất định phải lập hắn là thiếu tộc trưởng.
Thiếu tộc trưởng chính là hạch tâm của một gia tộc.
Cũng có thể nói, một gia tộc, trừ tộc trưởng, sau đó là đại trưởng lão, nhị trưởng lão ra thì chính là thiếu tộc trưởng có quyền thế lớn nhất.
Thậm chí có đôi khi, thiếu tộc trưởng phát triển, vị trí còn cao hơn trưởng lão trong tộc.
- Trước mắt, làm thiếu tộc trưởng này sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của ta, thế nhưng nếu không làm thì căn bản không có lựa chọn khác, xem ra hiện tại chỉ có thể trước xác định hạ lạc của Dao nhi, lại tính toán sau.
Sau khi thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, Mục Vân triệt để thấy rõ cục diện.
Hiện tại, hắn đã không thể thay đổi kết quả.
Nhưng hắn cần mượn lực.
Hiện tại Mục Thanh Vũ xuất hiện có thể cho hắn mượn lực, dùng thân phận tộc trưởng Mục tộc của Mục Thanh Vũ này, có thể làm chỗ dựa cho hắn.
- Tốt, mặc kệ ngươi cần ta làm cái gì, vị trí thiếu tộc trưởng này, ta đáp ứng, chỉ là hi vọng ngươi đừng hối hận.
Đóng cửa khép lại, Mục Thanh Vũ chậm rãi đi đến trước thân Mục Vân.
Đôi mắt của Mục Thanh Vũ chăm chú nhìn Mục Vân, sắc mặt hắn dần dần ảm đạm xuống.
- Nói đi, ngươi đến cùng là ai?
Mục Thanh Vũ mới mở miệng, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Bại lộ rồi? Làm sao có thể!
Mục Vân nghe được câu hỏi của Mục Thanh Vũ, ngẩn người.
- Ngươi không phải Mục Vân, Mục Vân trời sinh tính tình yếu ớt, thiên tư ngu dốt, hắn đời này không thể nào bước vào đến Nhục Thể thập trọng, ngươi đến cùng là ai?
Ánh mắt Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân, tràn ngập bất thiện.
- Ha ha...
Đối với câu hỏi này, Mục Vân chỉ cười lạnh.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta thật sự không phải Mục Vân, Mục Vân kia có cái gì tốt? Thời điểm sáu tuổi, bị hạ nhân đánh gãy một chân, đến đan dược phòng nhận lấy đan dược trị thương trên đùi, lại bị người ta đánh gãy một đầu cánh tay.
- Mục Vân kia, tám tuổi vì cực đói, đến nhà bếp trộm một khối bánh ngọt, chính là bị người nhà cường ngạnh đánh một trăm roi!
- Mục Vân kia, vì muốn tập võ, trở thành võ giả như phụ thân hắn, cho nên liều mạng khổ luyện, hết ngày dài lại đêm thâu, lại bị người vu hãm học trộm, bị phụ thân hắn trực tiếp đánh trăm côn, nửa năm chưa xuống được giường.
- Mục Vân kia, chín tuổi thì mẫu thân đã qua đời, bị phụ thân thân sinh đưa đến một nơi tồi tàn, hưởng thụ sự cực khổ nhân gian đến chật vật!
- Mục Vân kia...
- Đủ rồi!
Đột nhiên, sắc mặt Mục Thanh Vũ phát lạnh, đột nhiên quát to.
Chầm chậm, nửa ngày sau, nhìn Mục Vân, Mục Thanh Vũ mở miệng nói:
- Mười chín năm qua qua đã ủy khuất ngươi rồi!
Ngay từ đầu, hắn đúng là hoài nghi Mục Vân, thế nhưng những chuyện tuổi thơ này không phải bất kỳ ai khác có thể bố trí ra.
Quan trọng nhất là, trong lòng của hắn, từ đầu đến cuối mang ý xấu hổ.
- Ủy khuất? Không ủy khuất!
Mục Vân cười lạnh nói:
- Không có chín năm thống khổ kia, ta mười năm này cũng không thể nào một mực giả vờ ngây ngốc, nằm gai nếm mật, một tiếng hót lên làm kinh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vân nhi...
- Xin gọi ta là Mục Vân!
Lần này, Mục Vân cũng không mang theo một chút cảm giác không thư thích.
Hắn đã hợp hai làm một với hắn trước kia.
Nhìn phụ thân trước mắt, trong lòng của hắn có tưởng niệm và dựa vào, nhưng càng nhiều lại là hận.
- Nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, thì ngươi sẽ không nhìn ta từ nhỏ bị người ức hiếp, nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, ngươi sẽ không đặt ta ở Bắc Vân thành, chẳng quan tâm mười năm, nếu như ngươi coi ta là con của ngươi, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân ta yêu mến bị người cường ngạnh mang đi, không rõ sống chết.
- Ta không có lựa chọn!
- Lựa chọn? Thân là tộc trưởng Mục gia, đường đường một trong tứ đại gia tộc của đế đô Nam Vân Đế Quốc, ngươi đương nhiên không có lựa chọn khác, lựa chọn của ngươi chính là Mục gia, chính là vị trí tộc trưởng của ngươi.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Ngươi đừng cho rằng ta không biết những năm này ngươi làm cái gì, vì vị trí tộc trưởng Mục gia, ngươi cũng một mực ẩn nhẫn đúng không? Hiện tại, không cần ẩn nhẫn nữa nên muốn tìm đứa con trai là ta về?
- Tốt!
Cuối cùng, Mục Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chậm rãi xoay người, cuối cùng, Mục Thanh Vũ rời phòng.
- Vân nhi, ngươi hận ta cũng được, lần này ta tới là mang ngươi đi, ba ngày sau lên đường, đi tới Nam Vân thành, đính hôn với tiểu thư Tiêu gia - Tiêu Doãn Nhi, chuyện này, ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, không cho ngươi phản kháng.
Lời nói thản nhiên truyền vào trong tai, Mục Vân lần nữa thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó chứ, có lầm hay không?
Lần nào đến đều một tay như vậy, ban đầu là Mục Lâm Thần đính hôn cho hắn và Tần Mộng Dao, hiện tại đến cha ruột này cũng há mồm chính là đính hôn với tiểu thư Tiêu gia.
Sau khi sống lại, cái số đào hoa này cũng quá tấp nập!
Chỉ là thời khắc này, Mục Vân lại không có tâm tình suy nghĩ những chuyện này.
Tần Mộng Dao bị bắt đi, dùng thực lực của hắn hiện nay, phản kháng sao?
Gần như là hao hết thọ nguyên thân thể thì hắn cũng không chống cự được một phần mười lực lượng của tông chủ Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch.
Chuyện này không liên quan tới thiên phú, mà là nội tình.
Nội tình của hắn nói chún là vẫn thấp.
Ba ngày sau tiến vào Nam Vân thành? Ngươi nói ta đi thì phải đi à?
Trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, Mục Vân đã bước chân đi ra ngoài viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thiếu tộc trưởng!
- Thiếu tộc trưởng!
Chỉ là vừa rồi đi ra khỏi cửa phòng, hai âm thanh cung kính đã vang lên ở bên tai, làm Mục Vân giật nảy mình.
Nhìn kỹ lại, Mục Vân mới phát hiện, hai người này căn bản không phải tộc nhân Mục gia, mà khí thế trên người bọn hắn cũng cường hãn mà không ngoại liễm, ít nhất là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.
- Các ngươi là ai?
- Bẩm báo thiếu tộc trưởng, chúng ta phụng mệnh của tộc trưởng đến bảo hộ an toàn của ngài!
- Bảo hộ an toàn của ta?
Trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Mục Thanh Vũ này thật đúng là chu đáo, cái gì cũng nghĩ đến.
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi gọi ta là gì? Thiếu tộc trưởng? Ta là thiếu tộc trưởng không sai, thế nhưng là thiếu tộc trưởng của Bắc Vân thành, không phải thiếu tộc trưởng của Mục gia Nam Vân thành các ngươi, ghi nhớ!
- Khởi bẩm thiếu tộc trưởng, tộc trưởng đã truyền đạt mệnh lệnh tộc trưởng, thông hiểu toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, lập mệnh ngài là thiếu tộc trưởng của Mục gia tông tộc, kế thừa vị trí tộc trưởng!
Cái gì?
Nghe được tin tức này, Mục Vân ngơ ngác trợn tròn mắt, đứng tại chỗ.
Các loại!
Đột nhiên, thần sắc Mục Vân phát lạnh, cảm thấy có chút không thích hợp.
Mục Thanh Vũ thân là tộc trưởng Mục gia, chính phòng, nhị phòng, tam phòng không biết bao nhiêu nữ nhân, nhiều nữ nhân, hài tử đương nhiên cũng nhiều.
Nhưng vì sao Mục Thanh Vũ hết lần này tới lần khác lại không lập kẻ khác làm thiếu tộc trưởng, nhất định phải lập hắn là thiếu tộc trưởng.
Thiếu tộc trưởng chính là hạch tâm của một gia tộc.
Cũng có thể nói, một gia tộc, trừ tộc trưởng, sau đó là đại trưởng lão, nhị trưởng lão ra thì chính là thiếu tộc trưởng có quyền thế lớn nhất.
Thậm chí có đôi khi, thiếu tộc trưởng phát triển, vị trí còn cao hơn trưởng lão trong tộc.
- Trước mắt, làm thiếu tộc trưởng này sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của ta, thế nhưng nếu không làm thì căn bản không có lựa chọn khác, xem ra hiện tại chỉ có thể trước xác định hạ lạc của Dao nhi, lại tính toán sau.
Sau khi thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, Mục Vân triệt để thấy rõ cục diện.
Hiện tại, hắn đã không thể thay đổi kết quả.
Nhưng hắn cần mượn lực.
Hiện tại Mục Thanh Vũ xuất hiện có thể cho hắn mượn lực, dùng thân phận tộc trưởng Mục tộc của Mục Thanh Vũ này, có thể làm chỗ dựa cho hắn.
- Tốt, mặc kệ ngươi cần ta làm cái gì, vị trí thiếu tộc trưởng này, ta đáp ứng, chỉ là hi vọng ngươi đừng hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro