Vô Thượng Thần Đế

Chấn Nhiếp (1)

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-23 14:24:37

Huyết mạch cấy ghép! Quả nhiên!

- Lâm Hiền Ngọc với Lâm Bân là huynh đệ ruột thịt, cuối cùng, Lâm gia quyết định bỏ qua Lâm Hiền Ngọc, bảo vệ Lâm Bân, cho nên, hiện tại trong cơ thể Lâm Hiền Ngọc không chứa kinh mạch, nhưng lại sống sót như kỳ tích, chỉ lại là một người bình thường thông minh mà thôi.

- Mà sau khi Lâm Hiền Ngọc được cấy ghép huyết mạch, triệt để trở thành một người bình thường, cả ngày ăn chơi đàng điếm, Lâm Bân vì áy náy với đệ đệ của mình, cho nên vẫn luôn bảo hộ Lâm Hiền Ngọc! Tộc trưởng Lâm gia Lâm Chấn Thiên càng che chở lấy đứa con trai này!

Áy náy? Che chở?

Ha ha...

Trong lòng Mục Vân cười lạnh.

Che chở và áy náy như vậy, căn bản không phải Lâm Hiền Ngọc cần.

Vốn hắn có cơ hội trở thành thiên tài thanh danh hiển hách, nhưng lại vì người có thiên phú tốt hơn so với mình, bị tước đoạt tất cả.

Thống khổ này, Lâm Hiền Ngọc đúng là một người khó lường!

Mục Vân ghi nhớ cái tên Lâm Hiền Ngọc này, trong lòng hắn đã có quyết định.

Kinh mạch hoàn toàn không có thì không thể tu luyện sao? Đó là đối với người khác, còn đối với Mục Vân cũng không phải!

- Đúng, Tiêu Doãn Nhi, thanh niên đứng bên người Lâm Hiền Ngọc, cô biết không?

- Về sau, ngươi gọi ta là Doãn Nhi là được, ta chính là vị hôn thê của ngươi.

Tiêu Doãn Nhi cười nói:

- Thanh niên kia? Nha... Ngươi nói là Mạnh Quảng Lăng, người này chính là không đơn giản!

- Gia hỏa này, không phải là người của bốn đại gia tộc, cũng không phải người hoàng thất, là hạng người vô danh, nhưng trong Nam Vân thành, lại nổi danh hiển hách!

Tiêu Doãn Nhi hào hứng ngang nhiên nói:

- Liên quan tới chuyện của hắn có rất nhiều, chỉ là không ai biết hắn đến cùng đến từ nơi đâu, thuộc về thế lực nào, nhưng quan hệ giữa hắn với Lâm Hiền Ngọc, giống như... Không có tốt như vậy!

- Ừm, ta biết!

Mục Vân nhẹ gật đầu, cúi đầu.

Mục Vân nhìn trên người mình bị thương, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.

Đã có người động thủ, vậy hắn cũng không cần khách khí.

Liên tiếp mười ngày, Mục Vân vẫn luôn ở Mục gia, đóng cửa không ra.

Hắn dùng thần lực từng giờ từng phút trị liệu, lỗ máu trên người hắn, dần dần khôi phục, bên ngoài thân tràn ngập một tầng ánh sáng xanh, như chưa từng bị tổn thương.

- Thiếu tộc trưởng!

Một ngày này, Thanh Trĩ, Thanh Sương bước vào đến trong viện lạc.

- Bốn chuôi huyền khí kia, cũng không có tra ra được đến cùng là đến từ đâu, bởi vì... Tra được tới Mục gia, đã mất tin tức!

- Ý của ngươi là bốn chuôi huyền khí kia lấy ra từ kho vũ khí Mục gia?

- Vâng!

Thanh Sương cũng mở miệng nói:

- Thiếu tộc trưởng, bốn người kia, từ khi sinh ra đến khi tập kích ngài, tất cả lý lịch, đều tra rõ ràng, bốn người này đã từng tiến vào Mục gia, về sau bị nhị phu nhân đuổi ra, vẫn luôn tung tích không rõ, cho đến khi ngài trở lại Mục phủ, bốn người bọn hắn mới xuất hiện!

- Nhị phu nhân sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âm thanh của Mục Vân lạnh lùng vang lên, trên mặt hắn lộ ra một tia sát ý.

Mục gia, trong một thư phòng hơi có vẻ cổ kính bên, Mục Thanh Vũ ngồi trên ghế, nhìn trên bàn bày một quyển tranh chữ, sững sờ ngẩn người.

- Tâm Dao, Vân nhi đứa nhỏ này, oán niệm cực sâu đối ta, chỉ có hận...

Cộc cộc cộc...

Đột nhiên, cánh cửa truyền đến một đợt tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

- Phụ thân!

Mục Vân mặc một bộ trường sam màu mực, đi vào trong phòng, nhìn Mục Thanh Vũ, nói:

- Phụ thân, nhi tử có một chuyện muốn hỏi.

- Ồ? Ngươi lại nguyện ý gọi ta là phụ thân, vậy hỏi đi!

- Ta là thiếu tộc trưởng Mục tộc, có phải có quyền lực nhất định?

- Không sai, theo đạo lý mà nói, quyền cao chức trọng gần với vị tộc trưởng là ta với mấy vị trưởng lão trong tộc.

Mục Vân gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, nhi tử cáo lui.

- Chậm đã!

Mục Thanh Vũ cau mày nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Không làm gì, hành sử một chút quyền lợi của thiếu tộc trưởng của ta thôi, ta là thiếu tộc trưởng Mục tộc, bị người khác kém chút giết chết ở Thiên Chi Các, không dùng chút thủ đoạn chấn nhiếp một chút, về sau làm sao thuần phục mọi người!

- Không quá là được!

- Hả?

Nghe được lời này của Mục Thanh Vũ, Mục Vân lại hơi ngẩn người.

Hiển nhiên, Mục Thanh Vũ biết mình muốn làm gì, xem ra, Mục Thanh Vũ đã biết rõ chuyện kia, như thế, cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng Mục Vân.

Nếu đã như vậy, vậy hắn cứ làm!

Mục Vân rời khỏi viện lạc của Mục Thanh Vũ, mang theo hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương, đi về phía một đình viện khác.

- Nơi này là tiểu viện của nhị phu nhân, Mục Vân, ngươi tới nơi này làm cái gì?

Ngoài cửa viện, hai tên hộ vệ ngăn Mục Vân lại, quát.

- Vả miệng!

Chát…. Chát….

Tiếng bạt tai vang lên, gương mặt của hai tên hộ vệ lập tức sưng lên, nhìn Mục Vân, ánh mắt bọn hắn kinh sợ.

- Tên của Thiếu tộc trưởng là để các ngươi gọi thẳng sao?

Âm thanh Thanh Sương lạnh như băng nói.

- Ngươi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cút!

Mục Vân quát lạnh một tiếng, trực tiếp bước vào trong viện.

Trong một gian phòng trong viện lạc, nhị phu nhân đang ngồi đối diện với Mục Khuynh Thiên.

- Nương, lần này kế hoạch ám sát, chúng ta phái ra sát thủ là tự mình bồi dưỡng, huyền khí cũng là chọn lựa từ trong Mục phủ, lỡ như bị Mục Vân...

- Sợ cái gì!

Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn tiểu nhi tử của mình, nói:

- Chẳng lẽ, Mục Vân kia dám trực tiếp giết tới trong phủ đệ của ta?

Nhị phu nhân nhìn tiểu nhi tử của bản thân, đáy lòng nàng có phần nhụt chí.

Mục Khuynh Thiên thiên tư không đủ, cũng không gặp được may mắn.

So với đại nhi tử của mình Mục Phương Ngọc, tiểu nhi tử này, bây giờ không có một chút ưu điểm nào.

- Lúc đầu nghĩ, bốn người Phong Vũ Lôi Điện, dựa vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, ám sát Mục Vân là chuyện như đinh đóng cột, không nghĩ tới, lại bị Mục Vân tránh khỏi.

Nhị phu nhân ảo não nói:

- Lần tiếp theo, nhất định sẽ không để cho hắn gặp vận may lớn như thế!

- Lần tiếp theo, xem ra nhị phu nhân còn muốn một lần nữa ám sát ta!

Ngay vào giờ phút này, một âm thanh trêu tức vang lên, cánh cửa căn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh xuất hiện bên ngoài căn phòng.

Mục Vân!

- Mục Vân, ngươi làm gì? Ta là nhị nương ngươi, ngươi làm sao có thể trực tiếp đi vào đến trong đình viện của ta!

Nhị phu nhân nhìn thấy Mục Vân đột nhiên xuất hiện, quát khẽ một tiếng, tức giận trừng mắt.

- Ha ha... Nhị nương? Ngươi làm nhị nương, làm thật sự rất tốt!

Đáp lại nàng, chỉ có âm thanh cười lạnh của Mục Vân:

- Phái người ám sát ta, hiện tại lại có ý tốt nói là nhị nương ta?

- Mục Vân, ngươi không nên ngậm máu phun người, mấy lời này, ngươi có chứng cớ gì?

- Chứng cứ?

Đinh đinh đinh...

Bốn thanh huyền khí chủy thủ xuất hiện, Mục Vân quát:

- Đây chính là chứng cứ, nhị phu nhân, chuyện cho tới bây giờ, không cần giấu giếm nữa?

Nhị phu nhân nhìn bốn chuôi huyền khí trên đất, nàng biến sắc.

Thế nhưng, nàng dù sao cũng sống ở Mục gia mười mấy năm, tinh thông cách làm người.

- Huyền khí này là xuất ra từ Mục gia, làm sao ngươi có thể phán định chính là xuất từ tay ta?

- Nhị phu nhân, võ các Mục gia, vẫn luôn do ngươi quản lý?

Mục Vân tiếp lời:

- Hiện tại, ngươi lại muốn vung tay, phủi sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Thần Đế

Số ký tự: 0