Kia Là Ca Ta!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-23 14:24:37
Thiết Phong này vừa đột phá Linh Huyệt cảnh, lại dám nói lời cuồng vọng, đúng là tìm chết!
- Đánh thì đánh đi!
Thân thể của Thiết Phong bước lên rung động, toàn thân trên dưới, tản ra khí thế khiến cho Khô Minh chấn động.
Gia hỏa này, chỉ vừa mới bước vào đến Linh Huyệt cảnh, vì sao khí thế toàn thân của hắn lại cường hãn như thế?
Chỉ là, giờ phút này, hắn đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Thiết Phong như một tảng đá lớn, ầm vang đập tới.
- Lạc Thạch Chưởng Pháp!
Thiết Phong đánh xuống một chưởng, tư thể rất dứt khoát thoải mái, ầm vang nổ to.
- Lăn đi.
Địa Linh Bảng là bảng xếp hạng thực lực người mạnh nhất của hơn một trăm lớp sơ cấp, dù sao Khô Minh cũng là cao thủ Địa Linh Bảng, đối mặt với thế công mạnh mẽ của Thiết Phong, cũng không có kinh hoảng.
Khô Minh thi triển một cú đấm móc, trực tiếp đẩy ra một chưởng cứng rắn của Thiết Phong, cùng lúc đó, bắp chân của hắn giơ lên, trực tiếp đạp vào bụng dưới của Thiết Phong.
- Hiện tại ngươi cho rằng, một chiêu này có tác dụng đối với ta sao?
Thiết Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn đang duỗi ra, đột nhiên câu về.
Răng rắc...
Một tiếng đứt gãy trầm thấp vang lên, răng rắc một tiếng, truyền vào màng nhĩ mỗi người.
Ngay sau đó, âm thanh kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, quanh quẩn bên tai mỗi người ở giữa sân.
- Chân của ta... Chân của ta...
Khô Minh phù phù một tiếng, té ngã trên mặt đất, một đầu bắp chân kia giơ lên cao, không dám nhúc nhích dù là 1 cử động nhỏ
- Khô Minh, bắt đầu từ hôm nay, vị trí thứ chín mươi chín trên Địa Linh Bảng của ngươi chính là của Thiết Phong ta, Khô Minh ngươi mới thật sự là một phế vật!
Thiết Phong ha ha cười nói:
- Hiện tại, có phải nên quỳ xuống gọi ta một tiếng cha!
- Ngươi...
Khô Minh thẹn quá hoá giận, lại tăng thêm cơn đau đớn do bàn chân bị gãy truyền đến, nhịn không được, phốc, phun ra ngụm máu tươi lớn, rồi hôn mê.
Thoải mái!
Trong lòng giờ phút này, Thiết Phong chỉ có một chữ như vậy!
Thực lực tăng lên, thật thoải mái.
Hắn đánh bại Khô Minh, nở mày nở mặt, cũng thật sảng khoái
- Chào Mục đạo sư!
Thiết Phong nhìn Mục Vân, cung kính nghiêng người xuống, trong ánh mắt của hắn mang theo kính sợ.
Thiết Phong cũng không có khinh thường Mục Vân vì hắn cũng chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, cũng sẽ không coi nhẹ Mục Vân vì dáng vẻ của hắn chỉ mới mười chín tuổi.
Bởi vì hành động vừa rồi của Mục Vân, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng không thể giúp hắn đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng trong nháy mắt.
Trong lòng Thiết Phong thậm chí nghĩ, có lẽ, lớp chín sơ cấp vì sự xuất hiện của Mục Vân sẽ trở nên vô cùng đặc sắc!
- Ngươi là lớp trưởng lớp chín sơ cấp đúng không? Vậy bây giờ mang ta đến phòng học nhìn một cái đi!
- Vâng, Mục đạo sư!
Mục đạo sư...
Mục Vân nghe được xưng hô quen thuộc này, trong lòng hắn có đủ loại cảm giác.
Không biết hiện tại Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ bọn hắn thế nào...
Nhìn thấy Mục Vân theo Thiết Phong rời đi, Tống Lập nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, trong khóe mắt hắn toát ra một tia mỉm cười không hiểu.
Mà cùng lúc đó, bốn phía dãy lầu học, những học viên xem náo nhiệt kia, sớm đã hoàn toàn sôi trào.
Thiết Phong vẫn luôn bị vây ở cảnh giới Nhục Thể thập trọng, hai năm không cách nào vượt qua, vào hôm nay không hiểu tại sao hắn lại đột phá!
Càng khiến người ta sợ hãi hơn là, Thiết Phong khiêu chiến Khô Minh, lại dùng một chiêu đánh thắng Khô Minh!
Hai chuyện này, bất kỳ một việc nào đều đủ để làm cho cả khối sơ cấp Lôi Phong viện chấn động.
Khô Minh chính là cao thủ Địa Linh Bảng, toàn bộ Lôi Phong viện, khối sơ cấp có gần một trăm lớp, một lớp cỡ một trăm người, đó chính là gần vạn người.
Gần đây trong vạn người, võ giả Linh Huyệt cảnh tốt xấu cũng có hơn mấy trăm người.
Khô Minh có thể tiến vào vị trí thứ chín mươi chín Địa Linh Bảng, đủ để nhìn ra, thực lực của hắn không kém.
Lại bị Thiết Phong đánh bại, người vừa mới đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, quả thật là... Không thể tưởng tượng nổi.
- Thật đúng là... Không thể tưởng tượng nổi...
Trong một căn phòng trên tầng lầu, hai thân ảnh đứng thẳng, nhìn mọi việc diễn ra trong khu dạy học.
- Mục Phong Hành, tên kia là Mục Vân, có phải là người Mục gia các ngươi hay không?
Trong đó có một tên thiếu niên mặc áo bào màu vàng nhạt, nhịn không được nói.
- A! Phải!
Thiếu niên bị hỏi thăm, làn da hắn trắng nõn, đôi mắt đen tuyền, giống như một hồ nước, yên tĩnh thâm thúy.
Bị hỏi vấn đề này, khuôn mặt trắng noãn của thiếu niên lộ ra một tia không kiên nhẫn, buồn bực ngán ngẩm nói:
- Người đó là ca ta!
- Ca ngươi?
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, thiếu niên mặc y phục màu vàng kinh ngạc há to miệng.
- Ha ha, hắn chính là đảm nhiệm đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp, chính là lớp của ngươi, ca ngươi làm đạo sư của ngươi, lần này thật thú vị.
- Nhàm chán!
Mục Phong Hành nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của thiếu niên mặc y phục màu vàng, hắn bĩu môi nói:
- Hoàng Lạp, ngươi về sau đừng trêu chọc hắn, cha ta lập hắn làm thiếu tộc trưởng.
- Cái gì? Thiếu tộc trưởng?
Hoàng Lạp vỗ mạnh vào mồm, nói:
- Ai nha nha, Phong Hành, không phải huynh đệ nói móc ngươi, ngươi nói ngươi rõ ràng có thể đến trong lớp đặc cấp Thổ viện, hết lần này tới lần khác chạy đến lớp sơ cấp Lôi Phong viện, chậm trễ thời gian của ngươi, dù ngươi vì tránh mấy vị huynh đệ kia của ngươi, cũng không đến nỗi như thế chứ?
- Ngươi biết cái gì!
Mục Phong Hành nghe được lời của Hoàng Lạp, mày của hắn nhíu lại càng sâu.
- Trong Mục gia, phức tạp cũng ít hơn bao nhiêu so với hoàng thất, một số thời khắc, ta nhất định phải dựa vào chính ta!
- Cho nên ngươi cứ giả vờ ngây ngốc? Ngụy trang mình thành một phế vật?
- Đây không phải chuyện tốt sao, chí ít, còn có vị huynh đệ tốt như ngươi bên cạnh ta sao?
Mục Phong Hành nhìn Hoàng Lạp, khó được cười nói:
- Được rồi, không nói nhảm với ngươi, vị huynh trưởng này ta vẫn là lần thứ hai gặp, về lớp trước, nếu không không giữ thể diện cho hắn cũng không hợp lý.
Mục Phong Hành nói, trực tiếp rời đi.
Hoàng Lạp nhìn bóng lưng huynh đệ tốt của chính mình, hắn cười khổ lắc đầu, khoan thai thở dài.
Toàn bộ Thất Hiền học viện, có thể nói không ai hiểu rõ Mục Phong Hành hơn so với hắn, Linh bảng các viện của bảy đại viện, thậm chí là Long Bảng nơi được xưng là nơi thiên tài hội tụ, chỉ cần gia hỏa này muốn, tuyệt đối có một chỗ của hắn.
- Tiểu tử ngươi, lúc nào mới có thể từ bỏ chuyện kia, tỉnh lại!
Hoàng Lạp bất đắc dĩ cười khổ, quay người rời đi.
Mục Vân tiến vào lớp chín sơ cấp, cũng bị cảnh tượng trước mắt rung động một cái.
Phòng học lớn như vậy, tất cả có mười hàng, mỗi một hàng, có mười chỗ ngồi, toàn bộ phòng học, diện tích cỡ trăm mét vuông, nhìn vô cùng rộng lớn, sẽ không có cảnh chen chúc.
Thiết kế toàn bộ phòng học, khiến các học viên ngồi gần nhau, căn bản sẽ không vì vấn đề ánh sáng mà chậm trễ nghe giảng.
Không thể không nói, chỉ điểm này của Lôi Phong viện đã hất xa Bắc Vân học viện mười con phố.
Nhìn kỹ, Mục Vân cũng nhìn ra, căn phòng học này đã được luyện khí sư đặt không ít huyền khí vào trong, mới đạt tới loại hiệu quả này.
- Các vị bạn học, mời mọi người yên tĩnh một chút!
- Đánh thì đánh đi!
Thân thể của Thiết Phong bước lên rung động, toàn thân trên dưới, tản ra khí thế khiến cho Khô Minh chấn động.
Gia hỏa này, chỉ vừa mới bước vào đến Linh Huyệt cảnh, vì sao khí thế toàn thân của hắn lại cường hãn như thế?
Chỉ là, giờ phút này, hắn đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Thiết Phong như một tảng đá lớn, ầm vang đập tới.
- Lạc Thạch Chưởng Pháp!
Thiết Phong đánh xuống một chưởng, tư thể rất dứt khoát thoải mái, ầm vang nổ to.
- Lăn đi.
Địa Linh Bảng là bảng xếp hạng thực lực người mạnh nhất của hơn một trăm lớp sơ cấp, dù sao Khô Minh cũng là cao thủ Địa Linh Bảng, đối mặt với thế công mạnh mẽ của Thiết Phong, cũng không có kinh hoảng.
Khô Minh thi triển một cú đấm móc, trực tiếp đẩy ra một chưởng cứng rắn của Thiết Phong, cùng lúc đó, bắp chân của hắn giơ lên, trực tiếp đạp vào bụng dưới của Thiết Phong.
- Hiện tại ngươi cho rằng, một chiêu này có tác dụng đối với ta sao?
Thiết Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn đang duỗi ra, đột nhiên câu về.
Răng rắc...
Một tiếng đứt gãy trầm thấp vang lên, răng rắc một tiếng, truyền vào màng nhĩ mỗi người.
Ngay sau đó, âm thanh kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, quanh quẩn bên tai mỗi người ở giữa sân.
- Chân của ta... Chân của ta...
Khô Minh phù phù một tiếng, té ngã trên mặt đất, một đầu bắp chân kia giơ lên cao, không dám nhúc nhích dù là 1 cử động nhỏ
- Khô Minh, bắt đầu từ hôm nay, vị trí thứ chín mươi chín trên Địa Linh Bảng của ngươi chính là của Thiết Phong ta, Khô Minh ngươi mới thật sự là một phế vật!
Thiết Phong ha ha cười nói:
- Hiện tại, có phải nên quỳ xuống gọi ta một tiếng cha!
- Ngươi...
Khô Minh thẹn quá hoá giận, lại tăng thêm cơn đau đớn do bàn chân bị gãy truyền đến, nhịn không được, phốc, phun ra ngụm máu tươi lớn, rồi hôn mê.
Thoải mái!
Trong lòng giờ phút này, Thiết Phong chỉ có một chữ như vậy!
Thực lực tăng lên, thật thoải mái.
Hắn đánh bại Khô Minh, nở mày nở mặt, cũng thật sảng khoái
- Chào Mục đạo sư!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Phong nhìn Mục Vân, cung kính nghiêng người xuống, trong ánh mắt của hắn mang theo kính sợ.
Thiết Phong cũng không có khinh thường Mục Vân vì hắn cũng chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, cũng sẽ không coi nhẹ Mục Vân vì dáng vẻ của hắn chỉ mới mười chín tuổi.
Bởi vì hành động vừa rồi của Mục Vân, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng không thể giúp hắn đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng trong nháy mắt.
Trong lòng Thiết Phong thậm chí nghĩ, có lẽ, lớp chín sơ cấp vì sự xuất hiện của Mục Vân sẽ trở nên vô cùng đặc sắc!
- Ngươi là lớp trưởng lớp chín sơ cấp đúng không? Vậy bây giờ mang ta đến phòng học nhìn một cái đi!
- Vâng, Mục đạo sư!
Mục đạo sư...
Mục Vân nghe được xưng hô quen thuộc này, trong lòng hắn có đủ loại cảm giác.
Không biết hiện tại Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ bọn hắn thế nào...
Nhìn thấy Mục Vân theo Thiết Phong rời đi, Tống Lập nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, trong khóe mắt hắn toát ra một tia mỉm cười không hiểu.
Mà cùng lúc đó, bốn phía dãy lầu học, những học viên xem náo nhiệt kia, sớm đã hoàn toàn sôi trào.
Thiết Phong vẫn luôn bị vây ở cảnh giới Nhục Thể thập trọng, hai năm không cách nào vượt qua, vào hôm nay không hiểu tại sao hắn lại đột phá!
Càng khiến người ta sợ hãi hơn là, Thiết Phong khiêu chiến Khô Minh, lại dùng một chiêu đánh thắng Khô Minh!
Hai chuyện này, bất kỳ một việc nào đều đủ để làm cho cả khối sơ cấp Lôi Phong viện chấn động.
Khô Minh chính là cao thủ Địa Linh Bảng, toàn bộ Lôi Phong viện, khối sơ cấp có gần một trăm lớp, một lớp cỡ một trăm người, đó chính là gần vạn người.
Gần đây trong vạn người, võ giả Linh Huyệt cảnh tốt xấu cũng có hơn mấy trăm người.
Khô Minh có thể tiến vào vị trí thứ chín mươi chín Địa Linh Bảng, đủ để nhìn ra, thực lực của hắn không kém.
Lại bị Thiết Phong đánh bại, người vừa mới đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, quả thật là... Không thể tưởng tượng nổi.
- Thật đúng là... Không thể tưởng tượng nổi...
Trong một căn phòng trên tầng lầu, hai thân ảnh đứng thẳng, nhìn mọi việc diễn ra trong khu dạy học.
- Mục Phong Hành, tên kia là Mục Vân, có phải là người Mục gia các ngươi hay không?
Trong đó có một tên thiếu niên mặc áo bào màu vàng nhạt, nhịn không được nói.
- A! Phải!
Thiếu niên bị hỏi thăm, làn da hắn trắng nõn, đôi mắt đen tuyền, giống như một hồ nước, yên tĩnh thâm thúy.
Bị hỏi vấn đề này, khuôn mặt trắng noãn của thiếu niên lộ ra một tia không kiên nhẫn, buồn bực ngán ngẩm nói:
- Người đó là ca ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ca ngươi?
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, thiếu niên mặc y phục màu vàng kinh ngạc há to miệng.
- Ha ha, hắn chính là đảm nhiệm đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp, chính là lớp của ngươi, ca ngươi làm đạo sư của ngươi, lần này thật thú vị.
- Nhàm chán!
Mục Phong Hành nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của thiếu niên mặc y phục màu vàng, hắn bĩu môi nói:
- Hoàng Lạp, ngươi về sau đừng trêu chọc hắn, cha ta lập hắn làm thiếu tộc trưởng.
- Cái gì? Thiếu tộc trưởng?
Hoàng Lạp vỗ mạnh vào mồm, nói:
- Ai nha nha, Phong Hành, không phải huynh đệ nói móc ngươi, ngươi nói ngươi rõ ràng có thể đến trong lớp đặc cấp Thổ viện, hết lần này tới lần khác chạy đến lớp sơ cấp Lôi Phong viện, chậm trễ thời gian của ngươi, dù ngươi vì tránh mấy vị huynh đệ kia của ngươi, cũng không đến nỗi như thế chứ?
- Ngươi biết cái gì!
Mục Phong Hành nghe được lời của Hoàng Lạp, mày của hắn nhíu lại càng sâu.
- Trong Mục gia, phức tạp cũng ít hơn bao nhiêu so với hoàng thất, một số thời khắc, ta nhất định phải dựa vào chính ta!
- Cho nên ngươi cứ giả vờ ngây ngốc? Ngụy trang mình thành một phế vật?
- Đây không phải chuyện tốt sao, chí ít, còn có vị huynh đệ tốt như ngươi bên cạnh ta sao?
Mục Phong Hành nhìn Hoàng Lạp, khó được cười nói:
- Được rồi, không nói nhảm với ngươi, vị huynh trưởng này ta vẫn là lần thứ hai gặp, về lớp trước, nếu không không giữ thể diện cho hắn cũng không hợp lý.
Mục Phong Hành nói, trực tiếp rời đi.
Hoàng Lạp nhìn bóng lưng huynh đệ tốt của chính mình, hắn cười khổ lắc đầu, khoan thai thở dài.
Toàn bộ Thất Hiền học viện, có thể nói không ai hiểu rõ Mục Phong Hành hơn so với hắn, Linh bảng các viện của bảy đại viện, thậm chí là Long Bảng nơi được xưng là nơi thiên tài hội tụ, chỉ cần gia hỏa này muốn, tuyệt đối có một chỗ của hắn.
- Tiểu tử ngươi, lúc nào mới có thể từ bỏ chuyện kia, tỉnh lại!
Hoàng Lạp bất đắc dĩ cười khổ, quay người rời đi.
Mục Vân tiến vào lớp chín sơ cấp, cũng bị cảnh tượng trước mắt rung động một cái.
Phòng học lớn như vậy, tất cả có mười hàng, mỗi một hàng, có mười chỗ ngồi, toàn bộ phòng học, diện tích cỡ trăm mét vuông, nhìn vô cùng rộng lớn, sẽ không có cảnh chen chúc.
Thiết kế toàn bộ phòng học, khiến các học viên ngồi gần nhau, căn bản sẽ không vì vấn đề ánh sáng mà chậm trễ nghe giảng.
Không thể không nói, chỉ điểm này của Lôi Phong viện đã hất xa Bắc Vân học viện mười con phố.
Nhìn kỹ, Mục Vân cũng nhìn ra, căn phòng học này đã được luyện khí sư đặt không ít huyền khí vào trong, mới đạt tới loại hiệu quả này.
- Các vị bạn học, mời mọi người yên tĩnh một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro