Cửu Thiên Đoán...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-23 14:24:37
- Mục đạo sư, ngươi... Sẽ không đang đùa ta chứ?
- Đùa ngươi?
Mục Vân nghe được lời này, thất khiếu bốc khói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ngươi có biết, môn bí tịch này, nếu như phóng tới toàn bộ Thiên Vận đại lục, dù là Thánh Đan tông, cũng nguyện ý xuất ra giá trên trời đến trao đổi, tên tiểu tử thối nhà ngươi!
- A? Vậy ta thu!
Cổ Vũ Phàm ngẩn người, cười hắc hắc, tiếp nhận bản Cửu Thiên Đoán Tạo Quyết do Mục Vân tự viết!
Cổ Vũ Phàm thật không biết chỗ cường đại của Cửu Thiên Đoán Tạo Quyết, nhưng Mục Vân lại hiểu rất rõ.
Môn pháp quyết đoán tạo này, quả thật là một vị luyện khí sư cụt tay sáng tạo ra, vị luyện khí sư kia, trước kia cũng là một luyện khí sư cực kỳ cường đại, thế nhưng về sau bị kẻ thù làm hại, chém mất một tay.
Chỉ là, hắn mất đi một tay, cuối cùng vẫn dựa vào thiên phú siêu cường của mình, khai sáng ra đoán tạo pháp môn thuộc về luyện khí sư cụt tay.
Quyển pháp quyết này, đủ để Cổ Vũ Phàm trên con đường luyện khí, đi đến đỉnh phong.
- Được rồi, pháp quyết đạo sư cho ngươi, về phần ngươi có thể lĩnh ngộ tình trạng gì, đều xem chính bản lĩnh ngươi.
Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Nhưng, nhất định phải ghi nhớ, chớ truyền ra ngoài, nếu không, không chỉ là đạo sư, chỉ sợ toàn bộ Thiên Vận đại lục, đều không ai có thể bảo vệ ngươi.
- Vâng!
Cổ Vũ Phàm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Vân, lúc này hắn mới nghiêm túc.
Có lẽ, môn bí tịch này, thật thật... Rất quan trọng.
- Đi đi!
Truyền thụ cho Cổ Vũ Phàm một ít tri thức cơ bản, còn lại thì cần chính hắn lĩnh ngộ.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng luyện khí, đi vào khu dạy học.
- Hắc hắc... Đồ đần, ta thấy trong tay ngươi cầm là cái gì! Cầm chặt như thế, sẽ không là áo lót thiếp thân của tỷ tỷ ngươi, ngươi trộm để làm một ít việc không thể lộ ra ngoài đi...
- Đúng vậy, cho chúng ta nhìn thử? Nếu thật là áo lót của Tiêu Doãn Nhi tỷ tỷ ngươi, mấy ca ca nguyện ý dùng nhiều tiền mua lại!
- Đúng vậy, nghĩ đến tư sắc kia của Tiêu Doãn Nhi... Chậc chậc... Có thể cầm được một món quần áo thiếp thân của nàng, mỗi đêm đều không cần ngủ!
Vừa mới đi đến vào khu dạy học, bên tai Mục Vân lại truyền đến một trận âm thanh trêu tức.
Nghe được tên của Tiêu Doãn Nhi, Mục Vân dừng bước lại.
- Tiêu Khánh Dư?
Nhìn những người kia vây quanh một thiếu niên thật thà, ánh mắt Mục Vân ngưng tụ lại.
- Mới... Mới không phải, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà Mục đạo sư cho lớp chín chúng ta, có thể làm cho chúng ta bước vào Linh Huyệt cảnh, không thể cho các ngươi nhìn!
Tiêu Khánh Dư ôm đan dược trong ngực che càng chặt hơn, sắc mặt hắn đỏ bừng nói.
- Ồ?
Nghe được lời của Tiêu Khánh Dư, mấy người vây quanh hắn đều nhìn vào nhau, một người trong đó đi lên phía trước, vỗ bả vai Tiêu Khánh Dư.
- Tiêu lão đệ, kỳ thật, chúng ta đều biết, ngươi không ngốc, ngươi kỳ thật rất ngây thư, như vậy đi đưa Thất Khiếu Thông Linh Đan cho chúng ta, thế nào?
- Không được!
Thiếu niên kia vừa lời nói xong, Tiêu Khánh Dư đột nhiên quát:
- Không được, Mục đạo sư nói, đan dược này, chỉ có thể chúng ta uống, không thể cho bất cứ kẻ nào nhìn!
- Thằng nhóc ngu xuẩn, ta nhìn ngươi là ngốc muốn bị ăn đòn, đưa ra đây.
Nhìn thấy Tiêu Khánh Dư chết sống không muốn lấy ra, mấy người kéo xuống ngụy trang, đồng loạt tiến về phía Tiêu Khánh Dư cướp đi.
- Không cho!
Phanh phanh phanh...
Lập tức, mấy người quyền đấm cước đá Tiêu Khánh Dư một trận, chỉ là Tiêu Khánh Dư vẫn mãi cầm đan dược trong ngực, chết sống không đưa.
- Mục đạo sư...
Thấy cảnh này, Cổ Vũ Phàm không nhịn được muốn ra tay.
- Chờ một chút!
Chỉ là, Mục Vân lại đứng yên tại chỗ, ánh mắt hắn không di chuyển nhìn chằm chằm Tiêu Khánh Dư, dần dần, cặp mắt của hắn như phát hiện ra sự vật ngạc nhiên, lóe sáng lên.
- A...
Ngay vào giờ phút này, Tiêu Khánh Dư không còn ẩn nhẫn, hô to một tiếng, một đạo ba động vô hình, mạnh mẽ tản ra, đánh tan mấy người vây đánh hắn.
- Phế vật này, còn dám đánh trả, đánh chết hắn cho ta!
Trong nháy mắt, mấy người lại lần nữa hơi đi tới.
Chỉ là lần này, Tiêu Khánh Dư cũng không có lần nữa bộc phát, chỉ là ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu bị đánh.
- Các ngươi đang làm gì!
Đột nhiên, trong dãy hành lang, một tiếng kêu khẽ vang lên.
Một thân ảnh màu xanh lục như từng tia sấm sét, nháy mắt tới gần mấy người.
Bành bành bành...
Sau một khắc, mấy tên học viên vây đánh Tiêu Khánh Dư, từng tên kêu rên liên hồi, bị từng người đánh lui, nằm trên mặt đất, nửa chết nửa sống.
- Tiêu Doãn Nhi! Chạy mau!
Nhìn người tới, mấy tên học viên nhanh như chớp chạy đi, không dám ở lại chút nào.
- Dư nhi, không có sao chứ?
Tiêu Doãn Nhi kéo Tiêu Khánh Dư ngồi dưới dậy, quan tâm nói.
Đệ đệ của mình, khi chín tuổi còn rất tốt, nhưng từ đó về sau, hắn vẫn luôn duy trì trí thông minh ở lúc đó, ở trong học viện, vì có tỷ tỷ nàng mới bình yên.
Nhưng vẫn sẽ có vài kẻ ác, nghĩ muốn trêu đùa đệ đệ.
Lần trước, có mấy học viên lại xúi giục đệ đệ đi trộm nội y thiếp thân của nàng, về sau những người kia không có chỗ nào mà không phải bị nàng đánh đầu rơi máu chảy.
Nhưng bây giờ, còn có người dám làm nhục đệ đệ.
- Không có việc gì, hắc hắc...
Tiêu Khánh Dư cười hắc hắc, cầm đưa ra Thất Khiếu Thông Linh Đan, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà Mục đạo sư phát cho mỗi người chúng ta, có thể để cho ta tiến vào Linh Huyệt cảnh.
- Chó chết, ném!
Tiêu Doãn Nhi thấy Tiêu Khánh Dư vuốt ve Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, oán hận nói:
- Mục đạo sư ngươi, nhìn ngươi bị đánh, thờ ơ, hắn, ngươi còn tin?
- Tỷ tỷ, ngươi làm gì, đây là Mục đạo sư đặc biệt cho ta.
Tiêu Khánh Dư nhìn thấy đan dược trong tay rơi xuống đất, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, vội vàng đi nhặt.
- Không cần nhặt, ngươi tên Mục đạo sư kia, căn bản không có xem ngươi để ở trong mắt, không phải vậy, làm sao lại đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Tiêu Doãn Nhi tức giận nói.
- Khụ khụ...
Tiêu Doãn Nhi hiển nhiên là phát hiện Mục Vân, Mục Vân lại đứng ở một bên xem náo nhiệt, cũng thực sự xấu hổ, dứt khoát đi ra.
- Hừ, ngươi chịu lộ mặt rồi?
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, trách cứ:
- Toàn bộ Nam Vân thành, ai cũng biết, Mục thúc thúc với cha ta, lập thành hôn ước, ngươi và ta xem như trên danh nghĩa là vị hôn phu hôn thê của nhau, Dư nhi nói thế nào cũng là tiểu cữu tử (em vợ) tương lai của ngươi, ngươi lại nhìn hắn bị người khác khi dễ?
Nhìn hắn bị người khác khi dễ?
Nụ cười trên mặt Mục Vân biến mất.
- Tiêu đại tiểu thư, đừng nói nữa, hôn ước này, ta không có đồng ý, Mục Vân ta là người có thê tử, cô yên tâm, ta sẽ không đáp ứng.
- Tiếp theo, hôm nay tình cảnh này, ngươi thấy, cho dù Tiêu Doãn Nhi ngươi lợi hại hơn nữa, chính là cao thủ Long Bảng Thất Hiền học viện, nhưng ngươi có thể mỗi ngày canh giữ ở đệ đệ ngươi bên cạnh sao? Ngươi có thể cùng hắn cả một đời, để hắn mỗi lần đều không bị người khi dễ sao?
Tiêu Doãn Nhi cười lạnh nói:
- Chuyện kia dù sao cũng tốt hơn so với đạo sư như ngươi đứng ở một bên xem náo nhiệt.
- Ngu xuẩn!
- Ngươi mắng ta?
- Mắng ngươi thế nào rồi? Ngực to không não!
- Đùa ngươi?
Mục Vân nghe được lời này, thất khiếu bốc khói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ngươi có biết, môn bí tịch này, nếu như phóng tới toàn bộ Thiên Vận đại lục, dù là Thánh Đan tông, cũng nguyện ý xuất ra giá trên trời đến trao đổi, tên tiểu tử thối nhà ngươi!
- A? Vậy ta thu!
Cổ Vũ Phàm ngẩn người, cười hắc hắc, tiếp nhận bản Cửu Thiên Đoán Tạo Quyết do Mục Vân tự viết!
Cổ Vũ Phàm thật không biết chỗ cường đại của Cửu Thiên Đoán Tạo Quyết, nhưng Mục Vân lại hiểu rất rõ.
Môn pháp quyết đoán tạo này, quả thật là một vị luyện khí sư cụt tay sáng tạo ra, vị luyện khí sư kia, trước kia cũng là một luyện khí sư cực kỳ cường đại, thế nhưng về sau bị kẻ thù làm hại, chém mất một tay.
Chỉ là, hắn mất đi một tay, cuối cùng vẫn dựa vào thiên phú siêu cường của mình, khai sáng ra đoán tạo pháp môn thuộc về luyện khí sư cụt tay.
Quyển pháp quyết này, đủ để Cổ Vũ Phàm trên con đường luyện khí, đi đến đỉnh phong.
- Được rồi, pháp quyết đạo sư cho ngươi, về phần ngươi có thể lĩnh ngộ tình trạng gì, đều xem chính bản lĩnh ngươi.
Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Nhưng, nhất định phải ghi nhớ, chớ truyền ra ngoài, nếu không, không chỉ là đạo sư, chỉ sợ toàn bộ Thiên Vận đại lục, đều không ai có thể bảo vệ ngươi.
- Vâng!
Cổ Vũ Phàm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Vân, lúc này hắn mới nghiêm túc.
Có lẽ, môn bí tịch này, thật thật... Rất quan trọng.
- Đi đi!
Truyền thụ cho Cổ Vũ Phàm một ít tri thức cơ bản, còn lại thì cần chính hắn lĩnh ngộ.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng luyện khí, đi vào khu dạy học.
- Hắc hắc... Đồ đần, ta thấy trong tay ngươi cầm là cái gì! Cầm chặt như thế, sẽ không là áo lót thiếp thân của tỷ tỷ ngươi, ngươi trộm để làm một ít việc không thể lộ ra ngoài đi...
- Đúng vậy, cho chúng ta nhìn thử? Nếu thật là áo lót của Tiêu Doãn Nhi tỷ tỷ ngươi, mấy ca ca nguyện ý dùng nhiều tiền mua lại!
- Đúng vậy, nghĩ đến tư sắc kia của Tiêu Doãn Nhi... Chậc chậc... Có thể cầm được một món quần áo thiếp thân của nàng, mỗi đêm đều không cần ngủ!
Vừa mới đi đến vào khu dạy học, bên tai Mục Vân lại truyền đến một trận âm thanh trêu tức.
Nghe được tên của Tiêu Doãn Nhi, Mục Vân dừng bước lại.
- Tiêu Khánh Dư?
Nhìn những người kia vây quanh một thiếu niên thật thà, ánh mắt Mục Vân ngưng tụ lại.
- Mới... Mới không phải, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà Mục đạo sư cho lớp chín chúng ta, có thể làm cho chúng ta bước vào Linh Huyệt cảnh, không thể cho các ngươi nhìn!
Tiêu Khánh Dư ôm đan dược trong ngực che càng chặt hơn, sắc mặt hắn đỏ bừng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ồ?
Nghe được lời của Tiêu Khánh Dư, mấy người vây quanh hắn đều nhìn vào nhau, một người trong đó đi lên phía trước, vỗ bả vai Tiêu Khánh Dư.
- Tiêu lão đệ, kỳ thật, chúng ta đều biết, ngươi không ngốc, ngươi kỳ thật rất ngây thư, như vậy đi đưa Thất Khiếu Thông Linh Đan cho chúng ta, thế nào?
- Không được!
Thiếu niên kia vừa lời nói xong, Tiêu Khánh Dư đột nhiên quát:
- Không được, Mục đạo sư nói, đan dược này, chỉ có thể chúng ta uống, không thể cho bất cứ kẻ nào nhìn!
- Thằng nhóc ngu xuẩn, ta nhìn ngươi là ngốc muốn bị ăn đòn, đưa ra đây.
Nhìn thấy Tiêu Khánh Dư chết sống không muốn lấy ra, mấy người kéo xuống ngụy trang, đồng loạt tiến về phía Tiêu Khánh Dư cướp đi.
- Không cho!
Phanh phanh phanh...
Lập tức, mấy người quyền đấm cước đá Tiêu Khánh Dư một trận, chỉ là Tiêu Khánh Dư vẫn mãi cầm đan dược trong ngực, chết sống không đưa.
- Mục đạo sư...
Thấy cảnh này, Cổ Vũ Phàm không nhịn được muốn ra tay.
- Chờ một chút!
Chỉ là, Mục Vân lại đứng yên tại chỗ, ánh mắt hắn không di chuyển nhìn chằm chằm Tiêu Khánh Dư, dần dần, cặp mắt của hắn như phát hiện ra sự vật ngạc nhiên, lóe sáng lên.
- A...
Ngay vào giờ phút này, Tiêu Khánh Dư không còn ẩn nhẫn, hô to một tiếng, một đạo ba động vô hình, mạnh mẽ tản ra, đánh tan mấy người vây đánh hắn.
- Phế vật này, còn dám đánh trả, đánh chết hắn cho ta!
Trong nháy mắt, mấy người lại lần nữa hơi đi tới.
Chỉ là lần này, Tiêu Khánh Dư cũng không có lần nữa bộc phát, chỉ là ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu bị đánh.
- Các ngươi đang làm gì!
Đột nhiên, trong dãy hành lang, một tiếng kêu khẽ vang lên.
Một thân ảnh màu xanh lục như từng tia sấm sét, nháy mắt tới gần mấy người.
Bành bành bành...
Sau một khắc, mấy tên học viên vây đánh Tiêu Khánh Dư, từng tên kêu rên liên hồi, bị từng người đánh lui, nằm trên mặt đất, nửa chết nửa sống.
- Tiêu Doãn Nhi! Chạy mau!
Nhìn người tới, mấy tên học viên nhanh như chớp chạy đi, không dám ở lại chút nào.
- Dư nhi, không có sao chứ?
Tiêu Doãn Nhi kéo Tiêu Khánh Dư ngồi dưới dậy, quan tâm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đệ đệ của mình, khi chín tuổi còn rất tốt, nhưng từ đó về sau, hắn vẫn luôn duy trì trí thông minh ở lúc đó, ở trong học viện, vì có tỷ tỷ nàng mới bình yên.
Nhưng vẫn sẽ có vài kẻ ác, nghĩ muốn trêu đùa đệ đệ.
Lần trước, có mấy học viên lại xúi giục đệ đệ đi trộm nội y thiếp thân của nàng, về sau những người kia không có chỗ nào mà không phải bị nàng đánh đầu rơi máu chảy.
Nhưng bây giờ, còn có người dám làm nhục đệ đệ.
- Không có việc gì, hắc hắc...
Tiêu Khánh Dư cười hắc hắc, cầm đưa ra Thất Khiếu Thông Linh Đan, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà Mục đạo sư phát cho mỗi người chúng ta, có thể để cho ta tiến vào Linh Huyệt cảnh.
- Chó chết, ném!
Tiêu Doãn Nhi thấy Tiêu Khánh Dư vuốt ve Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, oán hận nói:
- Mục đạo sư ngươi, nhìn ngươi bị đánh, thờ ơ, hắn, ngươi còn tin?
- Tỷ tỷ, ngươi làm gì, đây là Mục đạo sư đặc biệt cho ta.
Tiêu Khánh Dư nhìn thấy đan dược trong tay rơi xuống đất, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, vội vàng đi nhặt.
- Không cần nhặt, ngươi tên Mục đạo sư kia, căn bản không có xem ngươi để ở trong mắt, không phải vậy, làm sao lại đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Tiêu Doãn Nhi tức giận nói.
- Khụ khụ...
Tiêu Doãn Nhi hiển nhiên là phát hiện Mục Vân, Mục Vân lại đứng ở một bên xem náo nhiệt, cũng thực sự xấu hổ, dứt khoát đi ra.
- Hừ, ngươi chịu lộ mặt rồi?
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, trách cứ:
- Toàn bộ Nam Vân thành, ai cũng biết, Mục thúc thúc với cha ta, lập thành hôn ước, ngươi và ta xem như trên danh nghĩa là vị hôn phu hôn thê của nhau, Dư nhi nói thế nào cũng là tiểu cữu tử (em vợ) tương lai của ngươi, ngươi lại nhìn hắn bị người khác khi dễ?
Nhìn hắn bị người khác khi dễ?
Nụ cười trên mặt Mục Vân biến mất.
- Tiêu đại tiểu thư, đừng nói nữa, hôn ước này, ta không có đồng ý, Mục Vân ta là người có thê tử, cô yên tâm, ta sẽ không đáp ứng.
- Tiếp theo, hôm nay tình cảnh này, ngươi thấy, cho dù Tiêu Doãn Nhi ngươi lợi hại hơn nữa, chính là cao thủ Long Bảng Thất Hiền học viện, nhưng ngươi có thể mỗi ngày canh giữ ở đệ đệ ngươi bên cạnh sao? Ngươi có thể cùng hắn cả một đời, để hắn mỗi lần đều không bị người khi dễ sao?
Tiêu Doãn Nhi cười lạnh nói:
- Chuyện kia dù sao cũng tốt hơn so với đạo sư như ngươi đứng ở một bên xem náo nhiệt.
- Ngu xuẩn!
- Ngươi mắng ta?
- Mắng ngươi thế nào rồi? Ngực to không não!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro