Chương 5
Nguỵ Thừa Trạch
2024-07-22 10:24:39
Điền Yên nhìn thoáng qua mắt mèo, sau khi xác nhận không có ai mới lấy một cái ghế dựa qua, ngồi đối diện anh ta.
“Nói chính sự, Bàng Kinh Phú mua một gian phòng 8888 ở quán rượu, tôi nghi ngờ đó là căn cứ của anh ta. Ngày hôm qua tôi đến, nghe người ta nói đã ba tháng anh ta không đến đó.”
Chu Song Sinh híp mắt lại, mí mắt dày nặng bị ép thành một khe hở.
“Ba tháng à.”
Anh ta vừa nhớ lại gì đó.
“Ba tháng trước vừa lúc Tứ Phương Trai và Ngân Quang Đường xảy ra ẩu đả. Bọn họ tranh giành mạng sống của hơn hai trăm người và một trăm ký đạn dược trên một con thuyền nhập cư trái phép.
“Ai thắng?”
Chu Song Sinh cười lạnh “Người trên con thuyền Papua New Guinea kia thấy tình hình không ổn, vì bảo toàn tính mạng nên vừa chạy vừa ném hàng xuống biển. Hai bên đều chó như nhau, lái thuyền xuống biển cướp đoạt khắp nơi.”
Điền Yên cười “Xem ra bọn họ rất có thiên phú làm chó.”
Điền Yên không hay nói đùa, những lời này khiến Chu Song Sinh sửng sốt.
“Chuyện này làm kinh động cơ quan an ninh quốc gia của hai nước, cảnh vệ bờ biển còn có cả ICPO. Cả hai bang phái đều do Bàng Kinh Phú tổ chức, thật sự là nội chiến. Anh ta kéo mười mấy người ra nước ngoài lẩn trốn đầu ngọn gió, gần đây tình hình ổn định mới quay về.”
Chu Song Sinh chỉ vào cô nói “Cô xem như là mèo mù vớ phải chuột chết. Chúng tôi ngồi xổm ở đây chín tháng vẫn không tìm thấy anh ta, cô mới ba tháng đã gặp được, hai ngày gặp anh ta tận hai lần Xem ra số tiền lần này cô không thể không lấy.”
Điền Yên ôm cánh tay, bắt chéo chân thở dài. Quần iean rách lộ ra đầu gối trắng nõn “Thật ra tôi định hai ngày nữa thì từ bỏ, để giữ người này mà một ngày làm ba việc, người sắt cũng không chịu nổi.”
Chu Song Sinh sợ hãi ngồi thẳng người “Cô đừng làm vậy Tên cẩu tặc kia gặp hai lần đã nhớ mặt cô, không ai thích hợp với nhiệm này hơn cô đâụ Chúng ta vất vả chín tháng, bây giờ hy vọng của chúng ta đều ký thác lên người cô ”
“Yên tâm đi, tôi đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không tự dưng bỏ dở giữa chừng.”
Điền Yên cười, mày cong cong, giữa lông mày tản ra sự sảng khoái, gương mặt tràn ngập tinh thần thanh xuân phấn chấn.
Trời sinh mang đến cảm giác hồn nhiên, đối mặt với sự giảo hoạt, quỷ kế đa đoan của Bàng Kinh Phú, cô tốt nhất là dùng khuôn mặt này.
Cho nên bọn họ tận sức bồi dưỡng Điền Yên, chính vì để giải quyết tên cẩu tặc ác độc này.
Tiếng nhục mạ người khác bất trung bất nghĩa.
Buổi tối Điền Yên lại đến bán bar làm việc, chưa thấy được Bàng Kinh Phú, nhưng cô lại bán được chai rượu giá hai vạn, ngoại trừ Bàng Kinh Phú cũng có khách hàng bình thường.
Nhưng ba ngày kế tiếp, cô cũng không nhìn thấy anh.
Mắt thấy manh mối tới tay lại gián đoạn, Chu Song Sinh nói cô không cần gấp, lúc cẩu tặc đến đều không một tiếng động.
Chủ nhật, cửa hàng tiện lợi cho Điền Yên nghỉ. Để duy trì hình tượng khốn khổ nên cô còn phải chạy đến tiệm cơm khác làm việc.
Ngày nghỉ quán ăn người nhiều không hết việc, còn chưa tới giữa trưa cơm đồ ăn đã bắt đầu được lục đục dọn lên. Khách đến đều là khách quý và tổ chức tiệc cưới.
Điền Yên mặc tạp dề màu đỏ của nhà hàng Trung Quốc, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ. Hai tay cô bưng mâm đi vào phòng riêng.
Cô cẩn thận đặt mâm lên bàn pha lê xoay tròn thì nghe được một câu trêu chọc không có ý tốt truyền đến trên đỉnh đầụ
“Nhà hàng này lại có người phục vụ rượu nữa à.”
Đáy đĩa rơi xuống bàn kính phát ra âm thanh giòn tan.
Người đàn ông ngồi đối diện Bàng Kinh Phú cười ha ha nói “Anh Phú muốn tìm người thì cứ nói thẳng Anh xem xem ở đây có người nào vừa mắt, hiện tại ngồi bên cạnh anh, rót rượu bưng trà cho anh.”
Điền Yên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi ở ghế chủ vị đối diện cô, văn nhã bại hoại.
“Nói chính sự, Bàng Kinh Phú mua một gian phòng 8888 ở quán rượu, tôi nghi ngờ đó là căn cứ của anh ta. Ngày hôm qua tôi đến, nghe người ta nói đã ba tháng anh ta không đến đó.”
Chu Song Sinh híp mắt lại, mí mắt dày nặng bị ép thành một khe hở.
“Ba tháng à.”
Anh ta vừa nhớ lại gì đó.
“Ba tháng trước vừa lúc Tứ Phương Trai và Ngân Quang Đường xảy ra ẩu đả. Bọn họ tranh giành mạng sống của hơn hai trăm người và một trăm ký đạn dược trên một con thuyền nhập cư trái phép.
“Ai thắng?”
Chu Song Sinh cười lạnh “Người trên con thuyền Papua New Guinea kia thấy tình hình không ổn, vì bảo toàn tính mạng nên vừa chạy vừa ném hàng xuống biển. Hai bên đều chó như nhau, lái thuyền xuống biển cướp đoạt khắp nơi.”
Điền Yên cười “Xem ra bọn họ rất có thiên phú làm chó.”
Điền Yên không hay nói đùa, những lời này khiến Chu Song Sinh sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này làm kinh động cơ quan an ninh quốc gia của hai nước, cảnh vệ bờ biển còn có cả ICPO. Cả hai bang phái đều do Bàng Kinh Phú tổ chức, thật sự là nội chiến. Anh ta kéo mười mấy người ra nước ngoài lẩn trốn đầu ngọn gió, gần đây tình hình ổn định mới quay về.”
Chu Song Sinh chỉ vào cô nói “Cô xem như là mèo mù vớ phải chuột chết. Chúng tôi ngồi xổm ở đây chín tháng vẫn không tìm thấy anh ta, cô mới ba tháng đã gặp được, hai ngày gặp anh ta tận hai lần Xem ra số tiền lần này cô không thể không lấy.”
Điền Yên ôm cánh tay, bắt chéo chân thở dài. Quần iean rách lộ ra đầu gối trắng nõn “Thật ra tôi định hai ngày nữa thì từ bỏ, để giữ người này mà một ngày làm ba việc, người sắt cũng không chịu nổi.”
Chu Song Sinh sợ hãi ngồi thẳng người “Cô đừng làm vậy Tên cẩu tặc kia gặp hai lần đã nhớ mặt cô, không ai thích hợp với nhiệm này hơn cô đâụ Chúng ta vất vả chín tháng, bây giờ hy vọng của chúng ta đều ký thác lên người cô ”
“Yên tâm đi, tôi đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không tự dưng bỏ dở giữa chừng.”
Điền Yên cười, mày cong cong, giữa lông mày tản ra sự sảng khoái, gương mặt tràn ngập tinh thần thanh xuân phấn chấn.
Trời sinh mang đến cảm giác hồn nhiên, đối mặt với sự giảo hoạt, quỷ kế đa đoan của Bàng Kinh Phú, cô tốt nhất là dùng khuôn mặt này.
Cho nên bọn họ tận sức bồi dưỡng Điền Yên, chính vì để giải quyết tên cẩu tặc ác độc này.
Tiếng nhục mạ người khác bất trung bất nghĩa.
Buổi tối Điền Yên lại đến bán bar làm việc, chưa thấy được Bàng Kinh Phú, nhưng cô lại bán được chai rượu giá hai vạn, ngoại trừ Bàng Kinh Phú cũng có khách hàng bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ba ngày kế tiếp, cô cũng không nhìn thấy anh.
Mắt thấy manh mối tới tay lại gián đoạn, Chu Song Sinh nói cô không cần gấp, lúc cẩu tặc đến đều không một tiếng động.
Chủ nhật, cửa hàng tiện lợi cho Điền Yên nghỉ. Để duy trì hình tượng khốn khổ nên cô còn phải chạy đến tiệm cơm khác làm việc.
Ngày nghỉ quán ăn người nhiều không hết việc, còn chưa tới giữa trưa cơm đồ ăn đã bắt đầu được lục đục dọn lên. Khách đến đều là khách quý và tổ chức tiệc cưới.
Điền Yên mặc tạp dề màu đỏ của nhà hàng Trung Quốc, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ. Hai tay cô bưng mâm đi vào phòng riêng.
Cô cẩn thận đặt mâm lên bàn pha lê xoay tròn thì nghe được một câu trêu chọc không có ý tốt truyền đến trên đỉnh đầụ
“Nhà hàng này lại có người phục vụ rượu nữa à.”
Đáy đĩa rơi xuống bàn kính phát ra âm thanh giòn tan.
Người đàn ông ngồi đối diện Bàng Kinh Phú cười ha ha nói “Anh Phú muốn tìm người thì cứ nói thẳng Anh xem xem ở đây có người nào vừa mắt, hiện tại ngồi bên cạnh anh, rót rượu bưng trà cho anh.”
Điền Yên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi ở ghế chủ vị đối diện cô, văn nhã bại hoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro