Chương 5
Meinthegoldfield
2024-07-05 14:14:49
Một chiếc áo váy hở cổ đơn giản và màu đen hơn cả tóc anh, ấy thế mà lại khiến cậu ta đẹp nao lòng.
Chết tiệt.
Chuyện điên khùng gì đang xảy ra thế này?
Tô Lăng Vy bay đến chỗ Hinh Y Nhi và nhẹ nhàng, dễ thương nói: “Chúng ta đi thôi, em đưa chị đi ăn nhé…”
Hinh Y Nhi nắm tay lại thành nắm, khuôn mặt rất bức bối vô cùng.
Cả hai anh em họ Tô đều có thể thấy được điều đó.
Tô Lăng Vy biết lời dỗ dành của mình không hạ được cơn tức giận của Hinh Y Nhi rồi. Tay cô vụng về xoa lấy đôi vai chị ấy, mắt thì thả cái liếc đến vị anh trai đang từ tốn thong thả buộc dây kia.
Không biết như thế nào, Hinh Y Nhi đã chịu hạ hỏa và định cùng Tô Lăng Vy bước ra bên ngoài nhưng…
“Đứng lại…” - Tô Lăng Thanh âm trầm ra lệnh.
Đâu có lý nào Hinh Y Nhi lại vào phòng anh được chứ?
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Tô Lăng Vy nghe đến bực mình: “Anh…”
Liền đã bị Hinh Y Nhi nắm lấy tay trấn an.
“Tên khốn nạn như cậu đã làm loạn đấy.”
Từng tiếng từng tiếng trong câu nói với giọng điệu bình ổn của Hinh Y Nhi như từng nhát dao sắc bén chém về phía Tô Lăng Thanh.
Tô Lăng Thanh nghe được ngữ khí đó lại nữa tin nữa không.
Loạn cái gì chứ?
Anh rất thích phụ nữ.
Nhưng anh rất chừng mực.
Và đây rõ ràng là nhà ba má anh.
Làm loạn ở đây thà anh bị thiến còn hơn.
Nhưng mà…
Tô Lăng Thanh nhìn đến dấu vết trên cổ của Hinh Y Nhi lại cảm thấy nhột mồm.
Dấu vết đó…
Anh gây ra sao?
Không thể nào…
Lòng anh…
“Không phải cậu đang gài tôi đấy chứ?”
Tô Lăng Thanh bị điên rồi mới phát ra được câu hỏi ấy.
Đó chính là đọc tâm của Tô Lăng Vy.
Cô bé liền tìm lấy cái gì gần gần…
Lọ thủy tinh sao?
Không được, chết người đó.
Hay vợt cầu lông của anh ấy…
Cũng không được, mất công anh ấy lại đãng trí nữa…
Trời mẹ ơi, tức tui quá.
Đường đường là con trai nối nghiệp nhà họ Tô, cũng đã ngồi lên ghế Giám Đốc ba năm rồi chứ ít gì nhưng tại sao lại ấu trĩ thế nhỉ.
Liền tức khắc, chiếc dép mang trong phòng đang bị quăng đến Tô Lăng Thanh.
“Anh có bình thường không vậy?”
Tô Lăng Thanh né được.
Tô Lăng Vy bực bội: “Ăn nói khùng điên không xoắn lưỡi bảy lần trước khi nói hết vậy…”
Lúc này anh vẫn có thể nhìn được sự điềm tỉnh duy nhất kia trong căn phòng này.
Cậu ta đang đứng đó cao lãnh đến lạ lùng.
Tô Lăng Thanh tiến đến gần hai người con gái, anh tư nhiên cười khì và ngồi xuống cạnh giường giương mắt lên nói.
“Cậu lo sợ cái hôn ước này sẽ bị xé tan nát đúng không?”
Tô Lăng Vy nghe anh mình nói đến chau mày đẹp.
Anh ấy quả thật bị điên rồi.
“Cậu đang ganh tỵ với người con gái tôi yêu nên mới làm ra loại chuyện này đúng không?”
Tô Lăng Thanh nhìn đôi mắt càng lúc càng chùn xuống vì những câu hỏi của anh.
“Cậu đã kiếm bừa một thằng nào khác…”
Tô Lăng Thanh với khuôn mặt quá láo, tay xòe múa múa, chỉ đúng ngay vùng cổ nơi giống có dấu hôn của Hinh Y Nhi.
Hinh Y Nhi hiểu được cậu ta đang ám chỉ cái dấu hôn này.
Tô Lăng Vy biết đây là vị anh trai của mình nhưng quả thật cô quá ngứa tay rồi.
“Rồi gài bẫy tôi như thế này…” - Tô Lăng Thanh nói nói, gãi gãi chân mày.
Tô Lăng Thanh không biết tại sao, từ lúc nào đã né tránh ánh nhìn của Hinh Y Nhi: “Cậu muốn lấy tôi làm chồng đến vã rồi.”
Tô Lăng Vy xít lấy răng, tay nãy giờ cũng đã co bóp khởi động để chần chừ hơi lâu rồi đó nhe vị anh hai.
Tại sao trên đời cô ghét nhất là kẻ khốn nạn mà trong nhà lại có một kẻ chần dần thế này?
Anh ấy làm giám đốc trong ba năm qua, cha mẹ không hề than thở một lời còn có phần tán dương.
Duy chỉ có một chuyện đó là anh ấy hay qua lại với phụ nữ dù biết rõ mình vẫn còn trong hôn ước.
Hừm…
Nghĩ tới đó…
“Cậu đúng thật là…” - Tô Lăng Thanh lải nhải.
Đủ đánh rồi.
À không…
Tô Lăng Vy nghiến răng…
Mỗi lần qua lại với một người phải đánh một cái.
Chát!
Tô Lăng Vy há hốc mồm nhìn một bạt tai đang giáng xuống một bên khuôn mặt đẹp trai của anh trai mình.
Không phải vì cô giật mình vì đã ra tay đâu…
Tô Lăng Thanh cuối cùng cũng ngậm mồm lại.
Cái tát đó khá mạnh đấy.
Cảm nhận đau rát dần thấy rõ.
Nhưng thằng khốn nạn như anh lại nhìn đến kẻ tát mình và vẫn tiếp tục: “Không phải sao?”
Ánh mắt tức giận quay qua của Tô Lăng Thanh vừa chớm liền đã bị dập tắt bởi…
Anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lại có thể thể hiện được sự tức giận.
Đôi môi rõ ràng có một chút mếu. Dưới đáy mắt có gì đó lại long lanh muốn trào trực. Chân mày thanh mảnh cau cau nhè nhẹ…
Từ lúc gặp lại nhau từ đêm hôm đó đến giờ…
Ngay cả việc anh đang cùng một người con gái khác hôn hít, ân ái trong khuôn viên nhà cô ấy, trong bữa tiệc của cô ấy…
Chết tiệt.
Chuyện điên khùng gì đang xảy ra thế này?
Tô Lăng Vy bay đến chỗ Hinh Y Nhi và nhẹ nhàng, dễ thương nói: “Chúng ta đi thôi, em đưa chị đi ăn nhé…”
Hinh Y Nhi nắm tay lại thành nắm, khuôn mặt rất bức bối vô cùng.
Cả hai anh em họ Tô đều có thể thấy được điều đó.
Tô Lăng Vy biết lời dỗ dành của mình không hạ được cơn tức giận của Hinh Y Nhi rồi. Tay cô vụng về xoa lấy đôi vai chị ấy, mắt thì thả cái liếc đến vị anh trai đang từ tốn thong thả buộc dây kia.
Không biết như thế nào, Hinh Y Nhi đã chịu hạ hỏa và định cùng Tô Lăng Vy bước ra bên ngoài nhưng…
“Đứng lại…” - Tô Lăng Thanh âm trầm ra lệnh.
Đâu có lý nào Hinh Y Nhi lại vào phòng anh được chứ?
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Tô Lăng Vy nghe đến bực mình: “Anh…”
Liền đã bị Hinh Y Nhi nắm lấy tay trấn an.
“Tên khốn nạn như cậu đã làm loạn đấy.”
Từng tiếng từng tiếng trong câu nói với giọng điệu bình ổn của Hinh Y Nhi như từng nhát dao sắc bén chém về phía Tô Lăng Thanh.
Tô Lăng Thanh nghe được ngữ khí đó lại nữa tin nữa không.
Loạn cái gì chứ?
Anh rất thích phụ nữ.
Nhưng anh rất chừng mực.
Và đây rõ ràng là nhà ba má anh.
Làm loạn ở đây thà anh bị thiến còn hơn.
Nhưng mà…
Tô Lăng Thanh nhìn đến dấu vết trên cổ của Hinh Y Nhi lại cảm thấy nhột mồm.
Dấu vết đó…
Anh gây ra sao?
Không thể nào…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng anh…
“Không phải cậu đang gài tôi đấy chứ?”
Tô Lăng Thanh bị điên rồi mới phát ra được câu hỏi ấy.
Đó chính là đọc tâm của Tô Lăng Vy.
Cô bé liền tìm lấy cái gì gần gần…
Lọ thủy tinh sao?
Không được, chết người đó.
Hay vợt cầu lông của anh ấy…
Cũng không được, mất công anh ấy lại đãng trí nữa…
Trời mẹ ơi, tức tui quá.
Đường đường là con trai nối nghiệp nhà họ Tô, cũng đã ngồi lên ghế Giám Đốc ba năm rồi chứ ít gì nhưng tại sao lại ấu trĩ thế nhỉ.
Liền tức khắc, chiếc dép mang trong phòng đang bị quăng đến Tô Lăng Thanh.
“Anh có bình thường không vậy?”
Tô Lăng Thanh né được.
Tô Lăng Vy bực bội: “Ăn nói khùng điên không xoắn lưỡi bảy lần trước khi nói hết vậy…”
Lúc này anh vẫn có thể nhìn được sự điềm tỉnh duy nhất kia trong căn phòng này.
Cậu ta đang đứng đó cao lãnh đến lạ lùng.
Tô Lăng Thanh tiến đến gần hai người con gái, anh tư nhiên cười khì và ngồi xuống cạnh giường giương mắt lên nói.
“Cậu lo sợ cái hôn ước này sẽ bị xé tan nát đúng không?”
Tô Lăng Vy nghe anh mình nói đến chau mày đẹp.
Anh ấy quả thật bị điên rồi.
“Cậu đang ganh tỵ với người con gái tôi yêu nên mới làm ra loại chuyện này đúng không?”
Tô Lăng Thanh nhìn đôi mắt càng lúc càng chùn xuống vì những câu hỏi của anh.
“Cậu đã kiếm bừa một thằng nào khác…”
Tô Lăng Thanh với khuôn mặt quá láo, tay xòe múa múa, chỉ đúng ngay vùng cổ nơi giống có dấu hôn của Hinh Y Nhi.
Hinh Y Nhi hiểu được cậu ta đang ám chỉ cái dấu hôn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lăng Vy biết đây là vị anh trai của mình nhưng quả thật cô quá ngứa tay rồi.
“Rồi gài bẫy tôi như thế này…” - Tô Lăng Thanh nói nói, gãi gãi chân mày.
Tô Lăng Thanh không biết tại sao, từ lúc nào đã né tránh ánh nhìn của Hinh Y Nhi: “Cậu muốn lấy tôi làm chồng đến vã rồi.”
Tô Lăng Vy xít lấy răng, tay nãy giờ cũng đã co bóp khởi động để chần chừ hơi lâu rồi đó nhe vị anh hai.
Tại sao trên đời cô ghét nhất là kẻ khốn nạn mà trong nhà lại có một kẻ chần dần thế này?
Anh ấy làm giám đốc trong ba năm qua, cha mẹ không hề than thở một lời còn có phần tán dương.
Duy chỉ có một chuyện đó là anh ấy hay qua lại với phụ nữ dù biết rõ mình vẫn còn trong hôn ước.
Hừm…
Nghĩ tới đó…
“Cậu đúng thật là…” - Tô Lăng Thanh lải nhải.
Đủ đánh rồi.
À không…
Tô Lăng Vy nghiến răng…
Mỗi lần qua lại với một người phải đánh một cái.
Chát!
Tô Lăng Vy há hốc mồm nhìn một bạt tai đang giáng xuống một bên khuôn mặt đẹp trai của anh trai mình.
Không phải vì cô giật mình vì đã ra tay đâu…
Tô Lăng Thanh cuối cùng cũng ngậm mồm lại.
Cái tát đó khá mạnh đấy.
Cảm nhận đau rát dần thấy rõ.
Nhưng thằng khốn nạn như anh lại nhìn đến kẻ tát mình và vẫn tiếp tục: “Không phải sao?”
Ánh mắt tức giận quay qua của Tô Lăng Thanh vừa chớm liền đã bị dập tắt bởi…
Anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lại có thể thể hiện được sự tức giận.
Đôi môi rõ ràng có một chút mếu. Dưới đáy mắt có gì đó lại long lanh muốn trào trực. Chân mày thanh mảnh cau cau nhè nhẹ…
Từ lúc gặp lại nhau từ đêm hôm đó đến giờ…
Ngay cả việc anh đang cùng một người con gái khác hôn hít, ân ái trong khuôn viên nhà cô ấy, trong bữa tiệc của cô ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro