| Người này thật thú vị
Ngư Yêu
2024-07-09 02:40:30
“Phụt ——!”
A Chiêu không nhịn được, phun thẳng mì đang nhai vào bát, Thiên Lý ghét bỏ né qua một bên —— Nói ra đúng là dễ chịu.
Bên này, lòng A Chiêu lại ngũ vị tạp trần*, thấy Thiên Lý không biết mở miệng thế nào, còn tưởng thái độ của đối phương với mình đã đỡ hơn một tí, ai dè lại càng tệ hơn...... Nhưng đừng nói thẳng như vậy chứ, còn phải nhấn mạnh một lần ngay trên bàn cơm nữa.
(*Ý chỉ cảm xúc phức tạp hỗn độn.)
A Chiêu buông chén xuống, tiện tay lấy khăn giấy lau miệng.
“Anh nói vậy sẽ làm người ta tổn thương lắm đó.”
Thiên Lý dùng đũa gắp mì vào trong miệng, mắt cũng không thèm nâng lên tí nào, bây giờ anh cảm thấy cảm giác thèm ăn đã trở lại, ăn là quan trọng nhất. A Chiêu thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, không biết thế nào, lại bỗng nhiên giận quá hoá cười.
Hắn thở dài, dùng tay chống cằm nhìn về phía Thiên Lý: “Con người của tôi từ nhỏ đã nổi loạn, anh không muốn làm bạn với tôi, tôi càng muốn làm bạn với anh hơn, anh dám cược với tôi không?”
Thông thường, nếu nghe thấy lời nói dõng dạc chẳng biết xấu hổ thế này, người bình thường đều sẽ trúng phép khích tướng, nhưng Thiên Lý thì khác, anh vô cùng bình tĩnh.
“Không cược.”
“......”
A Chiêu nghiến răng nói: “Anh không dám chứ gì.”
Thiên Lý bưng chén lên, uống miếng canh cuối cùng vào miệng, rồi nhẹ nhàng buông cái chén không xuống: “Cậu còn ăn nữa không.”
“......” Sao người này không tiếp chiêu của hắn chứ?
Thiên Lý đứng lên: “Bây giờ tôi phải đi làm, cậu cùng đến trạm giám sát làm kiểm tra toàn diện với tôi.”
Sau khi nói xong, Thiên Lý liền cầm bát của mình đi về phía nhà bếp bỏ vào bồn rửa bát, sau đó đổ chút thức ăn mèo vào trong chén cho mèo ăn, tiện tay vuốt ve nó.
A Chiêu nhìn Thiên Lý lo làm việc của mình, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, sao hắn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ.
Rõ ràng hồi nãy mình định đi, thì anh ta bỗng dưng gọi mình lại, hỏi mình muốn ở lại ăn cơm hay không. Bây giờ mình ở lại thì thái độ vậy đó?
Giống như tinh thần phân liệt vậy.
Sau khi Thiên Lý trở về, thấy A Chiêu còn ngồi trên bàn không nhúc nhích, bèn đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn: “Đi được chưa?”
Anh thấy trước mặt đối phương còn để một cái chén nhỏ, bên trong còn thừa rất nhiều đồ ăn, Thiên Lý do dự hỏi: “Cậu... Muốn đóng gói lại không? Cậu có thể đem chén đi luôn.”
A Chiêu giật giật khóe miệng: “Không cần, cảm ơn.” Bộ coi hắn là ăn mày à?
Thiên Lý lại nghĩ là cho dù hắn không cần thì anh cũng định vứt hết chén đũa đi để đổi bộ mới, thứ dính nước miếng người khác rồi anh sẽ không giữ lại.
Trên đường lái xe, A Chiêu vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc tai, Thiên Lý chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt —— anh cho rằng chỉ có Omega mới để ý bề ngoài thôi, không ngờ Alpha cũng để ý.
Anh còn nhớ có một lần làm nhiệm vụ, bọn họ gây ra náo động quá lớn, thậm chí còn xảy ra đám cháy. Sau khi Thiên Lý và các đồng nghiệp cùng cứu Omega từ đám cháy ra ngoài, câu đầu tiên đối phương hỏi chính là mặt mình có sao không, nghe không sao mới yên tâm ngất đi.
...... Sợ mặt có chuyện còn nhởn nhơ trong đám cháy, nếu không nhờ hàng xóm thấy khói bốc ra nên báo cháy thì cho dù đội giám sát có đến cũng chẳng ích lợi gì.
Mấy A và O này một khi bắt đầu kỳ động dục là trở nên không có phép tắc, chẳng biết sợ là gì, liệu con người có thể đấu lại trước sức mạnh của tự nhiên không?
May mà anh là Beta.
Nghĩ đến đây, Thiên Lý không khỏi thở dài. Chẳng lẽ không phải cá thì thật sự không biết cá vì sao vui ư? Nói chung anh không thể hiểu nổi niềm vui giữa Alpha và Omega, có vẻ anh mắc chứng lãnh cảm rồi.
A Chiêu còn chưa nghĩ thông chuyện kia thì bỗng nghe Thiên Lý thở dài, hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn mặt anh qua kính chiếu hậu. Hắn làm rất tự nhiên, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thể nhìn ra vẻ khác thường nào trên mặt của Thiên Lý.
Vẻ mặt Thiên Lý rất bình tĩnh, thậm chí không có cảm xúc, như thể người vừa thở dài không phải là anh.
Người này thật thú vị.
“Trạm giám sát......”
A Chiêu đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn thấy người trong kính có một động tác nhỏ như vừa mới phản ứng lại, không khỏi buồn cười —— không phải chứ, chẳng lẽ nãy giờ anh ta đang ngẩn người sao?
Thiên Lý tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Còn một lát nữa mới đến.”
A Chiêu nâng tay lên, “Ấy... Tôi không gấp, thật ra tôi chỉ muốn hỏi trạm giám sát thành lập từ khi nào thôi, vì tôi có cảm giác hình như mới đầu chưa có cơ cấu như này.”
Thiên Lý ừ nhẹ một tiếng: “Trạm giám sát tin tức tố đầu tiên được mở từ mười năm trước.”
“Lúc đấy anh đã ở đó à?”
Thiên Lý nhìn hắn, A Chiêu cười cười với anh: “Kinh nghiệm anh phong phú như thế, chắc là đã làm nhiều năm rồi.”
“Mười năm trước tôi còn học cấp ba.”
A Chiêu lại hỏi tiếp: “Vậy anh bắt đầu làm nghề này từ khi nào?”
Thiên Lý không nói chuyện, A Chiêu tiếp tục tìm lời để hỏi: “Anh mới nói trạm giám sát đầu tiên được mở từ mười năm trước, vậy nó thành lập từ khi nào?”
Thiên Lý nghe hắn hỏi vậy, không khỏi liếc nhìn A Chiêu một cái —— Không ngờ tên này lại nhạy bén đến thế.
“Hả?”
A Chiêu cười cười cào nhẹ lên mặt mình: “Tại sao anh chỉ nói là nó được mở từ mười năm trước?”
Thiên Lý cảm thấy hình như mình nói hơi nhiều, anh bèn đặt lực chú ý về lại con đường đang chạy, đảo tay lái quẹo qua một khúc cua, không nói chuyện nữa: “Sắp tới rồi.”
A Chiêu không nhịn được, phun thẳng mì đang nhai vào bát, Thiên Lý ghét bỏ né qua một bên —— Nói ra đúng là dễ chịu.
Bên này, lòng A Chiêu lại ngũ vị tạp trần*, thấy Thiên Lý không biết mở miệng thế nào, còn tưởng thái độ của đối phương với mình đã đỡ hơn một tí, ai dè lại càng tệ hơn...... Nhưng đừng nói thẳng như vậy chứ, còn phải nhấn mạnh một lần ngay trên bàn cơm nữa.
(*Ý chỉ cảm xúc phức tạp hỗn độn.)
A Chiêu buông chén xuống, tiện tay lấy khăn giấy lau miệng.
“Anh nói vậy sẽ làm người ta tổn thương lắm đó.”
Thiên Lý dùng đũa gắp mì vào trong miệng, mắt cũng không thèm nâng lên tí nào, bây giờ anh cảm thấy cảm giác thèm ăn đã trở lại, ăn là quan trọng nhất. A Chiêu thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, không biết thế nào, lại bỗng nhiên giận quá hoá cười.
Hắn thở dài, dùng tay chống cằm nhìn về phía Thiên Lý: “Con người của tôi từ nhỏ đã nổi loạn, anh không muốn làm bạn với tôi, tôi càng muốn làm bạn với anh hơn, anh dám cược với tôi không?”
Thông thường, nếu nghe thấy lời nói dõng dạc chẳng biết xấu hổ thế này, người bình thường đều sẽ trúng phép khích tướng, nhưng Thiên Lý thì khác, anh vô cùng bình tĩnh.
“Không cược.”
“......”
A Chiêu nghiến răng nói: “Anh không dám chứ gì.”
Thiên Lý bưng chén lên, uống miếng canh cuối cùng vào miệng, rồi nhẹ nhàng buông cái chén không xuống: “Cậu còn ăn nữa không.”
“......” Sao người này không tiếp chiêu của hắn chứ?
Thiên Lý đứng lên: “Bây giờ tôi phải đi làm, cậu cùng đến trạm giám sát làm kiểm tra toàn diện với tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nói xong, Thiên Lý liền cầm bát của mình đi về phía nhà bếp bỏ vào bồn rửa bát, sau đó đổ chút thức ăn mèo vào trong chén cho mèo ăn, tiện tay vuốt ve nó.
A Chiêu nhìn Thiên Lý lo làm việc của mình, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, sao hắn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ.
Rõ ràng hồi nãy mình định đi, thì anh ta bỗng dưng gọi mình lại, hỏi mình muốn ở lại ăn cơm hay không. Bây giờ mình ở lại thì thái độ vậy đó?
Giống như tinh thần phân liệt vậy.
Sau khi Thiên Lý trở về, thấy A Chiêu còn ngồi trên bàn không nhúc nhích, bèn đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn: “Đi được chưa?”
Anh thấy trước mặt đối phương còn để một cái chén nhỏ, bên trong còn thừa rất nhiều đồ ăn, Thiên Lý do dự hỏi: “Cậu... Muốn đóng gói lại không? Cậu có thể đem chén đi luôn.”
A Chiêu giật giật khóe miệng: “Không cần, cảm ơn.” Bộ coi hắn là ăn mày à?
Thiên Lý lại nghĩ là cho dù hắn không cần thì anh cũng định vứt hết chén đũa đi để đổi bộ mới, thứ dính nước miếng người khác rồi anh sẽ không giữ lại.
Trên đường lái xe, A Chiêu vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc tai, Thiên Lý chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt —— anh cho rằng chỉ có Omega mới để ý bề ngoài thôi, không ngờ Alpha cũng để ý.
Anh còn nhớ có một lần làm nhiệm vụ, bọn họ gây ra náo động quá lớn, thậm chí còn xảy ra đám cháy. Sau khi Thiên Lý và các đồng nghiệp cùng cứu Omega từ đám cháy ra ngoài, câu đầu tiên đối phương hỏi chính là mặt mình có sao không, nghe không sao mới yên tâm ngất đi.
...... Sợ mặt có chuyện còn nhởn nhơ trong đám cháy, nếu không nhờ hàng xóm thấy khói bốc ra nên báo cháy thì cho dù đội giám sát có đến cũng chẳng ích lợi gì.
Mấy A và O này một khi bắt đầu kỳ động dục là trở nên không có phép tắc, chẳng biết sợ là gì, liệu con người có thể đấu lại trước sức mạnh của tự nhiên không?
May mà anh là Beta.
Nghĩ đến đây, Thiên Lý không khỏi thở dài. Chẳng lẽ không phải cá thì thật sự không biết cá vì sao vui ư? Nói chung anh không thể hiểu nổi niềm vui giữa Alpha và Omega, có vẻ anh mắc chứng lãnh cảm rồi.
A Chiêu còn chưa nghĩ thông chuyện kia thì bỗng nghe Thiên Lý thở dài, hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn mặt anh qua kính chiếu hậu. Hắn làm rất tự nhiên, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thể nhìn ra vẻ khác thường nào trên mặt của Thiên Lý.
Vẻ mặt Thiên Lý rất bình tĩnh, thậm chí không có cảm xúc, như thể người vừa thở dài không phải là anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này thật thú vị.
“Trạm giám sát......”
A Chiêu đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn thấy người trong kính có một động tác nhỏ như vừa mới phản ứng lại, không khỏi buồn cười —— không phải chứ, chẳng lẽ nãy giờ anh ta đang ngẩn người sao?
Thiên Lý tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Còn một lát nữa mới đến.”
A Chiêu nâng tay lên, “Ấy... Tôi không gấp, thật ra tôi chỉ muốn hỏi trạm giám sát thành lập từ khi nào thôi, vì tôi có cảm giác hình như mới đầu chưa có cơ cấu như này.”
Thiên Lý ừ nhẹ một tiếng: “Trạm giám sát tin tức tố đầu tiên được mở từ mười năm trước.”
“Lúc đấy anh đã ở đó à?”
Thiên Lý nhìn hắn, A Chiêu cười cười với anh: “Kinh nghiệm anh phong phú như thế, chắc là đã làm nhiều năm rồi.”
“Mười năm trước tôi còn học cấp ba.”
A Chiêu lại hỏi tiếp: “Vậy anh bắt đầu làm nghề này từ khi nào?”
Thiên Lý không nói chuyện, A Chiêu tiếp tục tìm lời để hỏi: “Anh mới nói trạm giám sát đầu tiên được mở từ mười năm trước, vậy nó thành lập từ khi nào?”
Thiên Lý nghe hắn hỏi vậy, không khỏi liếc nhìn A Chiêu một cái —— Không ngờ tên này lại nhạy bén đến thế.
“Hả?”
A Chiêu cười cười cào nhẹ lên mặt mình: “Tại sao anh chỉ nói là nó được mở từ mười năm trước?”
Thiên Lý cảm thấy hình như mình nói hơi nhiều, anh bèn đặt lực chú ý về lại con đường đang chạy, đảo tay lái quẹo qua một khúc cua, không nói chuyện nữa: “Sắp tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro