Nghiêm cấm khoả thân trong nhà
Ngư Yêu
2024-07-09 02:40:30
A Triệu bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Thôi, dù sao hiện tại ta cũng là người ở dưới mái hiên, không thể không cuối đầu, tất nhiên mọi chuyện tùy ngươi.”
Thiên Lý nhìn về phía A Triệu, đột nhiên nói: “Còn có một chuyện.”
A Triệu đã bị Thiên Lý chất vấn lâu như vậy, và sau khi nghe Thiên Lý nói với mình theo kiểu thẩm vấn này, theo phản xạ, A Triệu trở nên căng thẳng:
- “... Còn gì nữa?”
“Tại sao ngươi không đến trạm kiểm soát để kiểm tra cơ thể của mình?”
“...”
Thiên Lý khẽ nhíu mày: “Không phải nói là không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng động dục sao? Tốt hơn là nên kiểm tra đi.”
A Triệu lau lau lại mái tóc còn chưa khô, cười nhìn Thiên Lý: “Tại sao lại lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực? Tiền của nhân dân nộp thuế cũng là tiền. Những dụng cụ, thuốc men này nên dùng cho người có nhu cầu. Tại điểm này, ta luôn muốn nhắc nhở những người khác. Kỳ thực, nhiều trường hợp không cần gọi cảnh sát, họ lại nhất định phải gọi cảnh sát và làm phiền họ... “
Thiên Lý cắt ngang lời phàn nàn của anh: “Đang động dục ngoài đường mà có báo động, đồng nghiệp của tôi sẽ cử xe chuyên dụng đưa ngươi về, thật lãng phí nhân lực và vật lực.”
A Triệu vô tội nhìn hắn: “Ta thật là người không có tự chủ như vậy sao? Kỳ thực ta rất có tự chủ, ngay cả thời kỳ động dục, ta có thể liền nhịn cũng không vấn đề gì.”
Thiên Lý lạnh lùng nhìn anh ta - anh ta đang cố gắng vượt qua thành kiến với Alpha, tự thuyết phục bản thân rằng không phải Alpha nào cũng đều giống nhau, nhưng nghe giọng điệu của người này, Beta trả giá nhẹ đến mức nào, anh ta thậm chí không nghĩ đến các việc xuất hiện đột ngột sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho Beta trong cơ sở đang làm nhiệm vụ.
Thiên Lý thực sự rất muốn đánh anh ta.
Lúc này, đèn trên cao vừa mới bật sáng, Thiên Lý ngẩng đầu nhìn, sau đó thổi tắt ngọn nến trên bàn, lấy tấm lót bên dưới cất đi.
A Triệu nhìn Thiên Lý thu dọn những thứ còn lại trên bàn, không khỏi thở dài: “Bây giờ vẫn còn có người chuẩn bị nến... Thiên Lý, ngươi là đang sống trong thời kì cổ đại sao?”
Thiên Lý mặc kệ anh ta, lấy từng ngọn nến một, rồi gói nến vào giấy đệm, cuộn lại rồi nhét vào ngăn dưới cùng của tủ, A Triệu ngao ngán ngáp ngắn ngáp dài - Beta này chán quá, nói chuyện với Thiên Lý mình không thể có bất kỳ câu chuyện cười nào.
Thiên Lý vừa quay đầu lại liền thấy A Triệu đang chống cùi chỏ vào đệm ghế sô pha, lười biếng dựa vào đó, ánh nến quá mờ, nhìn không rõ, nhưng anh có thể thấy rõ tình hình của A Triệu ở dưới ánh đèn điện., không biết lúc trước hắn đi đâu trong cơn mưa, mưa ướt cả người, còn dính rất nhiều bùn, nhất là ở ống quần và dưới bắp chân đều có bùn.
Thiên Lý nhất thời không bình tĩnh, chạy nhanh tới, vỗ bàn một cái: “Dậy nhanh cho ta!”
A Triệu bị hắn làm cho sửng sốt, vô thức ngả về phía sau, Thiên Lý hơi mở mắt ra, dùng tầm mắt nắm lấy cổ áo của hắn, sau đó kéo ra: “Đừng đụng vào sô pha!”
Lúc này, A Triệu mới nhớ tới vấn đề sạch sẽ của Thiên Lý, anh nghĩ đã quá muộn để đứng lên, A Triệu trực tiếp bị Thiên Lý kéo cổ áo nâng ra khỏi ghế!
Có nhầm lẫn gì không! Tại sao Beta này lại mạnh thế?!
Trong lúc giằng co, A Triệu hét lên: “A! Đừng đừng! Tôi sắp bị bóp cổ chết rồi! Tôi sẽ tự đi!”
Thiên Lý không thèm đếm xỉa đến hắn, nắm lấy cổ áo A Triệu, trực tiếp từ sau ghế sô pha lôi hắn ra, sau đó lôi hắn đi vào phòng tắm, đẩy mạnh một cái rồi đóng mạnh cửa lại.
A Triệu lảo đảo vài bước suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng chạy tới mở cửa, mới phát hiện bên ngoài đã bị khóa chặt cửa lại.
...
Anh ta có cần phóng đại như vậy không?!
A Triệu ôm trán giật giật khóe miệng, tay còn lại đấm vào tấm cửa mấy cái: “Này!!! Ngươi khóa cửa làm gì! Mở cửa đi! Đừng đi quá xa như vậy chứ!”! “
Thiên Lý lạnh lùng nói: “Làm ơn đừng ra ngoài trước khi tôi dọn dẹp xong, tắm rửa sạch sẽ, đừng đụng vào đồ trong phòng tắm của tôi.”
Thiên Lý trầm giọng, bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân, nghe có vẻ khá gấp gáp, A Triệu chống nạnh nhìn xung quanh, nhìn phòng tắm trống rỗng thở hổn hển: Ở đây có gì đáng sờ?!
Anh ta đứng giữa phòng tắm một lúc, cởi bỏ quần áo một cách cam chịu, vặn vòi nước và bắt đầu tắm, tôi phải thừa nhận rằng anh ta thực sự nên tắm rửa.
Nhưng rửa được nửa chừng, A Triệu phát hiện ra một vấn đề - không có chai sữa tắm nào trong phòng tắm.
A Triệu người chảy đầy nước, đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa: “Này! Thiên Lý, cho tôi sữa tắm và dầu gội đầu, phòng tắm của ngươi có chuyện gì vậy? Nó T rống rỗng và không có đồ dùng vệ sinh nào cả, ngươi bị cướp sao?”
Một lúc sau, cửa phòng tắm bị mở ra bởi một khe hở hẹp, ngay khi A Triệu đang định vươn tay kéo cửa, cửa phòng tắm bị đóng lại một tiếng “rầm”, đồng thời một mảnh đồ vật rơi xuống và cách một khoảng cách.
“Dùng đi, cái mới.”
A Triệu cúi đầu nhìn đồ vật, là một cục xà bông trong suốt chưa được mở đóng gói.
...
A Triệu choáng váng, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái này hình như được đem đi giặt quần áo phải không?
A Triệu cau mày mắng: “Không phải cái này, còn cái chai lần trước ngươi dùng thì sao?”
Từ bên ngoài, giống nói của Thiên Lý lạnh lùng truyền vào: “Tôi vứt hết rồi.”
A Triệu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Anh thích mùi hương, mùi chanh, không ngờ hương vị của Thiên Lý lại giống anh.
“Tôi không thích người khác đụng vào đồ đạc cá nhân của mình. Tôi vứt hết những thứ ngươi đã đụng vào. Trước khi có thời gian mua đồ mới, hãy dùng xà phòng trước đó mà ta đưa cho ngươi. Ngoài ra, hãy rửa nhà tắm sạch sẽ sau khi tắm xong, đừng để tôi thấy bùn đen trên sàn. “
“...”
Sau khi Thiên Lý nói xong, anh liền rời đi, để lại A Triệu một mình trong phòng tắm, đối mặt với một miếng xà phòng trong suốt.
Thật lâu sau, A Triệu cúi xuống nhặt lấy cục xà bông trong suốt, nhìn chằm chằm một hồi rồi đặt xuống, sau khi đặt xuống, lại không nhịn được nhặt lên.
Cứ cầm lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhặt, do dự hồi lâu nhưng thực sự không thể dứt ra được - anh vẫn có yêu cầu cao đối với đồ vệ sinh cá nhân thông thường. Đồ dùng vệ sinh trong trường quân đội, không có mùi thơm. Nhưng chất lượng đồ của quân đội rất tốt, sữa tắm và dầu gội lần đầu tiên Thiên Lý sử dụng đều rất tốt, anh ấy chưa từng sử dụng xà phòng trong suốt giặt quần áo để tắm và dùng cho tóc của anh ấy! Thậm chí không thể nghĩ về nó ra!
Không thể hiểu Beta này đang nghĩ gì?!
... Tôi sẽ không vì bị bức vào ngõ cụt mà hành động một cách tùy tiện.
A Triệu đứng dưới vòi nước nóng rất lâu và cảm thấy khó chịu ngay khi bước ra khỏi khu vực nhà tắm, như thể chưa được rửa sạch, sau đó quay lại tiếp tục rửa, lặp lại nhiều lần, lý do, à... hóa ra là do không có sữa tắm.
A Triệu ngẩng đầu lên, dùng nước nóng rửa mặt, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, tay run run xoa xà phòng trong suốt - hắn sẽ không bao giờ quên được sự sỉ nhục khi gội đầu bằng xà phòng trong suốt!
Việc tắm xong hết sức khó khăn, sàn phòng tắm cũng được rửa sạch sẽ, và A Triệu lại phát hiện ra một vấn đề khác: không có khăn tắm trong phòng tắm.
... Anh ta làm gì bây giờ?
A Triệu lại tới cửa gõ mạnh: “Thiên Lý! Trong phòng tắm không có khăn tắm!”
Thiên Lý đang đem thảm trải sàn dưới ghế sô pha đến phòng tắm khác xả nước, cuối cùng cũng rửa sạch bùn đất, vừa nghe thấy giọng nói của A Triệu, anh cảm thấy đầu mình trở nên căng thẳng và mệt mỏi.
Trước khi rửa sạch miếng lót chân, Thiên Lý không có ý định để ý đến A Triệu, thứ nhất là cậu không thích làm gián đoạn việc lau chùi, thứ hai là miếng đệm chân đã bị tên khốn Alpha làm bẩn. Thiên Lý thì không muốn nhìn thấy anh ta bây giờ, Thiên Lý lo lắng rằng bản thân sẽ không thể tự kiểm soát mình. Hãy vố gắng kiểm soát chính mình và cùng nhau tập làm quen khi tiếp xúc với Alpha trong việc ở chung.
Lần này, A Triệu đợi trong phòng tắm rất lâu cũng không có người tới đáp lại, cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, lần đầu tiên giữa hai người có hiểu lầm, bầu không khí cũng không có hài hòa, Thiên Lý Để cho hắn lau khô người, nhưng hiện tại mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng, hắn chỉ muốn một cái khăn tắm, cũng không có đòi hỏi quá nhiều đúng không? Tại sao giờ Thiên Lý lại mặc kệ mình?
Nhưng hắn không thể đứng ở cửa phòng tắm kêu to, nhân phẩm Alpha không cho phép hắn làm chuyện này, A Triệu vẫn muốn làm một cái Alpha trưởng thành.
( Bảo bảo Alpha tổn thương nhưng bảo bảo không dám nói)
Anh nằm ngửa trong bồn tắm, tay chân rũ xuống thành bồn tắm, như thể sắp tắt thở trong một giây tới và anh ấy sắp chết ngạt trong đó.
Kỳ thật nghĩ lại cũng thực buồn bực, hắn vẫn luôn được người khác khen ngợi, hắn đã phải chịu bất bình như vậy từ bao giờ? Beta khốn kiếp này...
...
Tính cách thực sự rất là chết tiệt.
Sau khi Thiên Lý giặt thảm trải sàn xong, tìm khăn tắm từ trong tủ và nhét khăn tắm vào cửa phòng tắm, A Triệu vội vàng từ trong bồn tắm đứng dậy, nhưng phát hiện Beta ở cửa hoàn toàn không nhìn vào trong. Giọng nói lạnh lùng vọng vào qua cánh cửa: “Cái này là khăn mới, ngươi sẽ dùng nó khi tắm trong thời gian sống ở đây.”
A Triệu nhặt khăn tắm đặt trên giỏ ở cửa, cười nói: “Ra vậy, cám ơn...”
“Rầm!”
Cửa phòng tắm lại bị đóng.
“...”
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, A Triệu rất đau khổ, tại sao mình lại bị sự nóng lạnh thất thường của người khác ảnh hưởng tới bản thân như vậy?
Nhưng ở góc độ của Thiên Lý, anh ấy đã cố gắng hết sức, thành kiến với Alpha bao nhiêu năm nay của anh ấy sao có thể biến mất nhanh chóng và muốn anh ta có một thái độ tốt ngay lập tức được.
Chắc nằm ngủ và mơ về nó sẽ nhanh hơn.
Thiên Lý không khóa cửa phòng tắm sau khi gửi khăn tắm, Thiên Lý quay vào phòng tắm giặt giẻ lau trong xô, lại phải lê người ra phòng khách, mặt dưới ghế sô pha hoàn toàn dính bùn đất của A Triệu.
Thiên Lý đang loay hoay đẩy cây lau vào thùng, chợt nghe phía sau có người nói chuyện: “Mấy thứ này ngươi giao cho nguời máy là được rồi mà?”
Thiên Lý nhàn nhạt thở dài một tiếng, quay đầu lại, A Triru đang khoác khăn tắm trên vai, đang dùng tay nâng khăn tắm lau tóc.
Nhưng sau khi Thiên Lý nhìn thấy anh, anh bật ra lời muốn nói ngay lập tức:
“.... Nguơi đang làm gì đấy?”
A Triệu vô tội nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Thiên Lý “Ầm” một tiếng kéo cây lau nhà ra khỏi xô _ và chỉ vào nửa người dưới _ nơi đáng lẽ phải che nhưng lại lủng lẳng bên ngoài: “Ngươi không muốn nó nữa phải không?”
“Nhưng tôi không có quần để mặc...”
“Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta...”
Thiên Lý nghiến răng ném cây lau về phía A Triệu. Anh thật sự không chịu nổi: “Quy tắc thứ nhất! Nghiêm cấm khoả thân trong nhà!!!”
“Ồ!!!”
A Triệu xoay người bỏ chạy, với sự nhanh nhẹn của mình tránh được vũ khí ẩn giấu bị Thiên Lý ném ra: “Ngươi tức giận cái gì! Ngươi không phải Omega!”
A Triệu hoảng sợ bỏ chạy, nhưng lại lén nhếch khóe môi lên nơi Thiên Lý không nhìn thấy - sau khi bị thiệt thòi nhiều lần như vậy, trêu chọc anh ta một chút cũng không quá đáng.
Thiên Lý nhìn về phía A Triệu, đột nhiên nói: “Còn có một chuyện.”
A Triệu đã bị Thiên Lý chất vấn lâu như vậy, và sau khi nghe Thiên Lý nói với mình theo kiểu thẩm vấn này, theo phản xạ, A Triệu trở nên căng thẳng:
- “... Còn gì nữa?”
“Tại sao ngươi không đến trạm kiểm soát để kiểm tra cơ thể của mình?”
“...”
Thiên Lý khẽ nhíu mày: “Không phải nói là không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng động dục sao? Tốt hơn là nên kiểm tra đi.”
A Triệu lau lau lại mái tóc còn chưa khô, cười nhìn Thiên Lý: “Tại sao lại lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực? Tiền của nhân dân nộp thuế cũng là tiền. Những dụng cụ, thuốc men này nên dùng cho người có nhu cầu. Tại điểm này, ta luôn muốn nhắc nhở những người khác. Kỳ thực, nhiều trường hợp không cần gọi cảnh sát, họ lại nhất định phải gọi cảnh sát và làm phiền họ... “
Thiên Lý cắt ngang lời phàn nàn của anh: “Đang động dục ngoài đường mà có báo động, đồng nghiệp của tôi sẽ cử xe chuyên dụng đưa ngươi về, thật lãng phí nhân lực và vật lực.”
A Triệu vô tội nhìn hắn: “Ta thật là người không có tự chủ như vậy sao? Kỳ thực ta rất có tự chủ, ngay cả thời kỳ động dục, ta có thể liền nhịn cũng không vấn đề gì.”
Thiên Lý lạnh lùng nhìn anh ta - anh ta đang cố gắng vượt qua thành kiến với Alpha, tự thuyết phục bản thân rằng không phải Alpha nào cũng đều giống nhau, nhưng nghe giọng điệu của người này, Beta trả giá nhẹ đến mức nào, anh ta thậm chí không nghĩ đến các việc xuất hiện đột ngột sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho Beta trong cơ sở đang làm nhiệm vụ.
Thiên Lý thực sự rất muốn đánh anh ta.
Lúc này, đèn trên cao vừa mới bật sáng, Thiên Lý ngẩng đầu nhìn, sau đó thổi tắt ngọn nến trên bàn, lấy tấm lót bên dưới cất đi.
A Triệu nhìn Thiên Lý thu dọn những thứ còn lại trên bàn, không khỏi thở dài: “Bây giờ vẫn còn có người chuẩn bị nến... Thiên Lý, ngươi là đang sống trong thời kì cổ đại sao?”
Thiên Lý mặc kệ anh ta, lấy từng ngọn nến một, rồi gói nến vào giấy đệm, cuộn lại rồi nhét vào ngăn dưới cùng của tủ, A Triệu ngao ngán ngáp ngắn ngáp dài - Beta này chán quá, nói chuyện với Thiên Lý mình không thể có bất kỳ câu chuyện cười nào.
Thiên Lý vừa quay đầu lại liền thấy A Triệu đang chống cùi chỏ vào đệm ghế sô pha, lười biếng dựa vào đó, ánh nến quá mờ, nhìn không rõ, nhưng anh có thể thấy rõ tình hình của A Triệu ở dưới ánh đèn điện., không biết lúc trước hắn đi đâu trong cơn mưa, mưa ướt cả người, còn dính rất nhiều bùn, nhất là ở ống quần và dưới bắp chân đều có bùn.
Thiên Lý nhất thời không bình tĩnh, chạy nhanh tới, vỗ bàn một cái: “Dậy nhanh cho ta!”
A Triệu bị hắn làm cho sửng sốt, vô thức ngả về phía sau, Thiên Lý hơi mở mắt ra, dùng tầm mắt nắm lấy cổ áo của hắn, sau đó kéo ra: “Đừng đụng vào sô pha!”
Lúc này, A Triệu mới nhớ tới vấn đề sạch sẽ của Thiên Lý, anh nghĩ đã quá muộn để đứng lên, A Triệu trực tiếp bị Thiên Lý kéo cổ áo nâng ra khỏi ghế!
Có nhầm lẫn gì không! Tại sao Beta này lại mạnh thế?!
Trong lúc giằng co, A Triệu hét lên: “A! Đừng đừng! Tôi sắp bị bóp cổ chết rồi! Tôi sẽ tự đi!”
Thiên Lý không thèm đếm xỉa đến hắn, nắm lấy cổ áo A Triệu, trực tiếp từ sau ghế sô pha lôi hắn ra, sau đó lôi hắn đi vào phòng tắm, đẩy mạnh một cái rồi đóng mạnh cửa lại.
A Triệu lảo đảo vài bước suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng chạy tới mở cửa, mới phát hiện bên ngoài đã bị khóa chặt cửa lại.
...
Anh ta có cần phóng đại như vậy không?!
A Triệu ôm trán giật giật khóe miệng, tay còn lại đấm vào tấm cửa mấy cái: “Này!!! Ngươi khóa cửa làm gì! Mở cửa đi! Đừng đi quá xa như vậy chứ!”! “
Thiên Lý lạnh lùng nói: “Làm ơn đừng ra ngoài trước khi tôi dọn dẹp xong, tắm rửa sạch sẽ, đừng đụng vào đồ trong phòng tắm của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Lý trầm giọng, bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân, nghe có vẻ khá gấp gáp, A Triệu chống nạnh nhìn xung quanh, nhìn phòng tắm trống rỗng thở hổn hển: Ở đây có gì đáng sờ?!
Anh ta đứng giữa phòng tắm một lúc, cởi bỏ quần áo một cách cam chịu, vặn vòi nước và bắt đầu tắm, tôi phải thừa nhận rằng anh ta thực sự nên tắm rửa.
Nhưng rửa được nửa chừng, A Triệu phát hiện ra một vấn đề - không có chai sữa tắm nào trong phòng tắm.
A Triệu người chảy đầy nước, đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa: “Này! Thiên Lý, cho tôi sữa tắm và dầu gội đầu, phòng tắm của ngươi có chuyện gì vậy? Nó T rống rỗng và không có đồ dùng vệ sinh nào cả, ngươi bị cướp sao?”
Một lúc sau, cửa phòng tắm bị mở ra bởi một khe hở hẹp, ngay khi A Triệu đang định vươn tay kéo cửa, cửa phòng tắm bị đóng lại một tiếng “rầm”, đồng thời một mảnh đồ vật rơi xuống và cách một khoảng cách.
“Dùng đi, cái mới.”
A Triệu cúi đầu nhìn đồ vật, là một cục xà bông trong suốt chưa được mở đóng gói.
...
A Triệu choáng váng, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái này hình như được đem đi giặt quần áo phải không?
A Triệu cau mày mắng: “Không phải cái này, còn cái chai lần trước ngươi dùng thì sao?”
Từ bên ngoài, giống nói của Thiên Lý lạnh lùng truyền vào: “Tôi vứt hết rồi.”
A Triệu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Anh thích mùi hương, mùi chanh, không ngờ hương vị của Thiên Lý lại giống anh.
“Tôi không thích người khác đụng vào đồ đạc cá nhân của mình. Tôi vứt hết những thứ ngươi đã đụng vào. Trước khi có thời gian mua đồ mới, hãy dùng xà phòng trước đó mà ta đưa cho ngươi. Ngoài ra, hãy rửa nhà tắm sạch sẽ sau khi tắm xong, đừng để tôi thấy bùn đen trên sàn. “
“...”
Sau khi Thiên Lý nói xong, anh liền rời đi, để lại A Triệu một mình trong phòng tắm, đối mặt với một miếng xà phòng trong suốt.
Thật lâu sau, A Triệu cúi xuống nhặt lấy cục xà bông trong suốt, nhìn chằm chằm một hồi rồi đặt xuống, sau khi đặt xuống, lại không nhịn được nhặt lên.
Cứ cầm lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhặt, do dự hồi lâu nhưng thực sự không thể dứt ra được - anh vẫn có yêu cầu cao đối với đồ vệ sinh cá nhân thông thường. Đồ dùng vệ sinh trong trường quân đội, không có mùi thơm. Nhưng chất lượng đồ của quân đội rất tốt, sữa tắm và dầu gội lần đầu tiên Thiên Lý sử dụng đều rất tốt, anh ấy chưa từng sử dụng xà phòng trong suốt giặt quần áo để tắm và dùng cho tóc của anh ấy! Thậm chí không thể nghĩ về nó ra!
Không thể hiểu Beta này đang nghĩ gì?!
... Tôi sẽ không vì bị bức vào ngõ cụt mà hành động một cách tùy tiện.
A Triệu đứng dưới vòi nước nóng rất lâu và cảm thấy khó chịu ngay khi bước ra khỏi khu vực nhà tắm, như thể chưa được rửa sạch, sau đó quay lại tiếp tục rửa, lặp lại nhiều lần, lý do, à... hóa ra là do không có sữa tắm.
A Triệu ngẩng đầu lên, dùng nước nóng rửa mặt, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, tay run run xoa xà phòng trong suốt - hắn sẽ không bao giờ quên được sự sỉ nhục khi gội đầu bằng xà phòng trong suốt!
Việc tắm xong hết sức khó khăn, sàn phòng tắm cũng được rửa sạch sẽ, và A Triệu lại phát hiện ra một vấn đề khác: không có khăn tắm trong phòng tắm.
... Anh ta làm gì bây giờ?
A Triệu lại tới cửa gõ mạnh: “Thiên Lý! Trong phòng tắm không có khăn tắm!”
Thiên Lý đang đem thảm trải sàn dưới ghế sô pha đến phòng tắm khác xả nước, cuối cùng cũng rửa sạch bùn đất, vừa nghe thấy giọng nói của A Triệu, anh cảm thấy đầu mình trở nên căng thẳng và mệt mỏi.
Trước khi rửa sạch miếng lót chân, Thiên Lý không có ý định để ý đến A Triệu, thứ nhất là cậu không thích làm gián đoạn việc lau chùi, thứ hai là miếng đệm chân đã bị tên khốn Alpha làm bẩn. Thiên Lý thì không muốn nhìn thấy anh ta bây giờ, Thiên Lý lo lắng rằng bản thân sẽ không thể tự kiểm soát mình. Hãy vố gắng kiểm soát chính mình và cùng nhau tập làm quen khi tiếp xúc với Alpha trong việc ở chung.
Lần này, A Triệu đợi trong phòng tắm rất lâu cũng không có người tới đáp lại, cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, lần đầu tiên giữa hai người có hiểu lầm, bầu không khí cũng không có hài hòa, Thiên Lý Để cho hắn lau khô người, nhưng hiện tại mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng, hắn chỉ muốn một cái khăn tắm, cũng không có đòi hỏi quá nhiều đúng không? Tại sao giờ Thiên Lý lại mặc kệ mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn không thể đứng ở cửa phòng tắm kêu to, nhân phẩm Alpha không cho phép hắn làm chuyện này, A Triệu vẫn muốn làm một cái Alpha trưởng thành.
( Bảo bảo Alpha tổn thương nhưng bảo bảo không dám nói)
Anh nằm ngửa trong bồn tắm, tay chân rũ xuống thành bồn tắm, như thể sắp tắt thở trong một giây tới và anh ấy sắp chết ngạt trong đó.
Kỳ thật nghĩ lại cũng thực buồn bực, hắn vẫn luôn được người khác khen ngợi, hắn đã phải chịu bất bình như vậy từ bao giờ? Beta khốn kiếp này...
...
Tính cách thực sự rất là chết tiệt.
Sau khi Thiên Lý giặt thảm trải sàn xong, tìm khăn tắm từ trong tủ và nhét khăn tắm vào cửa phòng tắm, A Triệu vội vàng từ trong bồn tắm đứng dậy, nhưng phát hiện Beta ở cửa hoàn toàn không nhìn vào trong. Giọng nói lạnh lùng vọng vào qua cánh cửa: “Cái này là khăn mới, ngươi sẽ dùng nó khi tắm trong thời gian sống ở đây.”
A Triệu nhặt khăn tắm đặt trên giỏ ở cửa, cười nói: “Ra vậy, cám ơn...”
“Rầm!”
Cửa phòng tắm lại bị đóng.
“...”
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, A Triệu rất đau khổ, tại sao mình lại bị sự nóng lạnh thất thường của người khác ảnh hưởng tới bản thân như vậy?
Nhưng ở góc độ của Thiên Lý, anh ấy đã cố gắng hết sức, thành kiến với Alpha bao nhiêu năm nay của anh ấy sao có thể biến mất nhanh chóng và muốn anh ta có một thái độ tốt ngay lập tức được.
Chắc nằm ngủ và mơ về nó sẽ nhanh hơn.
Thiên Lý không khóa cửa phòng tắm sau khi gửi khăn tắm, Thiên Lý quay vào phòng tắm giặt giẻ lau trong xô, lại phải lê người ra phòng khách, mặt dưới ghế sô pha hoàn toàn dính bùn đất của A Triệu.
Thiên Lý đang loay hoay đẩy cây lau vào thùng, chợt nghe phía sau có người nói chuyện: “Mấy thứ này ngươi giao cho nguời máy là được rồi mà?”
Thiên Lý nhàn nhạt thở dài một tiếng, quay đầu lại, A Triru đang khoác khăn tắm trên vai, đang dùng tay nâng khăn tắm lau tóc.
Nhưng sau khi Thiên Lý nhìn thấy anh, anh bật ra lời muốn nói ngay lập tức:
“.... Nguơi đang làm gì đấy?”
A Triệu vô tội nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Thiên Lý “Ầm” một tiếng kéo cây lau nhà ra khỏi xô _ và chỉ vào nửa người dưới _ nơi đáng lẽ phải che nhưng lại lủng lẳng bên ngoài: “Ngươi không muốn nó nữa phải không?”
“Nhưng tôi không có quần để mặc...”
“Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta...”
Thiên Lý nghiến răng ném cây lau về phía A Triệu. Anh thật sự không chịu nổi: “Quy tắc thứ nhất! Nghiêm cấm khoả thân trong nhà!!!”
“Ồ!!!”
A Triệu xoay người bỏ chạy, với sự nhanh nhẹn của mình tránh được vũ khí ẩn giấu bị Thiên Lý ném ra: “Ngươi tức giận cái gì! Ngươi không phải Omega!”
A Triệu hoảng sợ bỏ chạy, nhưng lại lén nhếch khóe môi lên nơi Thiên Lý không nhìn thấy - sau khi bị thiệt thòi nhiều lần như vậy, trêu chọc anh ta một chút cũng không quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro