Anh hùng cứu mỹ...
Mèo Lười Yêu Ngủ
2024-11-11 23:52:56
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi thích, đi, chúng ta đi xem một chút đi."
Sau khi Đại Ngưu tới Mạc Thành liền tới cứ điểm của Diễm bang ở Mạc Thành, nghiên cứu cách tìm được mật đạo Phi Ưng trại. Triển Thất lại bị Lục Hiên kiên trì lôi kéo đi ăn uống, giờ lại có trình diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sao cô có thể bỏ qua, chuyện này thú vị hơn ăn cơm nhiều.
"Mày là tên khốn khiếp ở đâu chui ra, biết gia là ai không? Gia là em vợ của đường chủ phân đường thành Bắc Long Hổ Môn. Xen vào việc của người khác, cẩn thận tao lột da mày đó."
Lúc Triển Thất và Lục Hiên tới thì thấy một tiểu mỹ nhân mảnh mai đang nằm trên đất, bên cạnh mỹ nữ là một vị đại hán khôi ngô, Triển Thất liếc mắt nhìn bộ dáng thân cao hai mét của người này, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ. Nước da màu đồng săn chắc, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Đứng đối diện là một tên lưu manh vô cùng bỉ ổi, phía sau còn có mười mấy gia đinh đi theo, chung quanh thì có dân chúng vây xem. Tên lưu manh kia nhìn thấy hán tử khôi ngô kia đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lên tiếng cảnh cáo.
Ở Mạc Thành, dân chúng quen thuộc nhất chính là Long Hổ Môn, sự tồn tại của nó còn mạnh hơn cả nha môn, tuy thế lực của Phi Ưng trại so ra thì mạnh hơn Long Hổ Môn một chút, nhưng vì cư ngụ trên núi, rất ít khi lộ diện nên mọi người cũng không rõ lắm.
Triển Thất thấy tên lưu manh này có lẽ cũng hay dựa vào danh nghĩa của Long Hổ môn để làm chuyện gian ác, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ấn tượng về Long Hổ môn của cô lập tức sụt giảm.
Nhưng có lẽ hôm nay tên lưu manh này gặp phải vận xui rồi, hán tử đối diện cũng không phải người dễ chọc. Vóc người khôi ngô như vậy, cho dù chỉ dựa vào năng lực thì cũng đủ để bá bay mấy người rồi.
Triển Thất và Lục Hiên đứng bên cạnh quan sát, quả nhiên hành động của hán tử kia không nằm ngoài dự đoán của Triển Thất, hắn kéo cô gái trên đất qua một bên rồi lập tức đánh nhau với tên lưu manh đối diện. Nhưng tình hình lúc sau lại xảy ra chút biến đổi.
Hán tử nhìn hết sức khôi ngô và lợi hại đó, thực sự chỉ đang cậy mạnh mà thôi, lúc bắt đầu còn đá trúng được mấy tiểu lưu manh, nhưng vì nhân số đối phương đông đảo, nên dần dần đã lộ ra dấu hiệu thất bại.
"Hôm nay gia cũng muốn nếm thử cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân."
Ngay khi hán tử kia sắp không chống đỡ nổi, Triển Thất xuất thủ. Mặc dù vóc dáng của cô rất nhỏ, nhưng thân thủ lại không tệ. Trong khoảng thời gian này cô còn được Văn Nhân Mạc đích thân chỉ dạy, thân thủ tốt hơn nhiều so với lúc trước, đừng nói là mười mấy tiểu lưu manh, cho dù có đến một trăm tám mươi đại hán, cô cũng có thể giải quyết dễ dàng.
"Đừng để tôi gặp lại các người, nếu không, gặp một lần đánh một lần."
"Vị cô nương này không sao chứ?"
Giải quyết xong đám lưu manh còn dư lại, Triển Thất cảnh cáo đám tiểu lưu manh đó rồi thả cho bọn họ đi. Sau đó cô quay sang cô gái còn đang nước mắt lưng tròng, ôn nhu an ủi.
"Cảm ơn hai vị công tử cứu giúp, các anh theo tôi về nhà đi, cha tôi nhất định sẽ hậu tạ hai anh."
Cô gái này sau khi nhìn thấy vẻ ôn nhu săn sóc của Triển Thất, sắc mặt hơi đỏ lên, nói với Triển Thất và vị đại hán kia.
"Cô nên tạ ơn vị huynh đài này, là anh ta cứu cô, tôi chỉ thuận tay đánh mấy tên tiểu tặc nhìn không vừa mắt mà thôi."
Triển Thất lúc này đang bận suy nghĩ nên giải quyết cơm nước sớm một chút để quay về Diễm bang, cùng mọi người thương lượng chuyện kế tiếp, nào có tâm tình mà theo cô ta về nhà chứ.
Đại hán kia cũng từ chối, cuối cùng cô gái kia bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình rời đi.
"Vị tiểu ca này, vừa nãy cám ơn cậu đã ra tay cứu giúp, anh đây mời cậu đi uống rượu."
Vị đại hán vừa nãy lại lôi kéo Triển Thất đi về phía Lưu Tiên các, Lục Hiên luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy hán tử xa lạ kia dám lôi kéo ống tay áo Triển Thất liền lập tức chạy tới, hất cái tay đang kéo áo Triển Thất ra, anh ta và Triển Thất cũng chưa từng đứng quá gần nhau, vậy mà một tên mới gặp lại dám đến gần cô như vậy, sao anh có thể đồng ý được chứ.
Triển Thất không biết Lục Hiên đang nổi điên cái gì, nhưng quả thật cô không quen người khác dựa mình quá gần, Văn Nhân Mạc là một ngoại lệ, bởi vì cô có phản kháng thể nào cũng không đánh lại anh ta.
Hán tử này thấy Lục Hiên phản ứng như thế thì cũng khó hiểu, không biết hắn đã làm sai cái gì, nhưng thấy Triển Thất vẫn tiếp tục đi về phía Lưu Tiên các thì cũng đi theo.
"Tôi tên là Diêm Xuyên, không biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào?"
Sau khi ba người bọn họ ngồi vào chỗ của mình, hán tử lên tiếng tự giới thiệu trước.
"Gọi tôi Triển Thất là được, anh ta tên Lục Hiên."
Tên Diêm Xuyên này rất phóng khoáng, làm việc cũng đứng đắn, Triển Thất rất có thiện cảm với hắn.
"Được, tiểu đệ Triển Thất trẻ tuổi như vậy mà đã có được thân thủ như thế, thật là tuổi trẻ tài cao, chẳng bù với tôi, học võ nhiều năm như vậy mà vẫn không chút tiến bộ."
"Tính cách chính trực của Diêm huynh đây cũng thật khiến tôi bội phục."
Hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, càng nói chuyện càng hợp ý, như đôi bạn thân thất lạc lâu ngày. Diêm Xuyên tới Mạc Thành thăm người thân, hôm nay đúng lúc gặp phải kẻ đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, liền ra tay tương trợ, may mà Triển Thất xuất thủ, không thì thân hắn cũng khó bảo toàn rồi.
Triển Thất buồn bả ngồi bên cạnh, lẽ ra hôm nay người ngồi ở đây nói chuyện phiếm với Triển Thất phải là anh ta mới đúng, giờ lại bị cái tên không biết từ đâu chui ra này đoạt mất danh tiếng. Nhưng nhìn thấy Triển Thất vui vẻ như vậy, anh ta cũng chỉ có thể ngồi một bên tức giận, cầu nguyện cho tên Diêm gì đó Xuyên này cút sớm một chút.
"Thì ra là Triển huynh đệ đến từ Bạch Thành, chờ chuyện bên này xong xuôi, anh đây nhất định phải đi Bạch Thành tìm cậu."
"Được, đến lúc đó tiểu đệ sẽ tiếp đón huynh thật nồng hậu."
Hai người hoàn toàn không thấy sắc mặt càng lúc càng đen của Lục Hiên, hẹn ước gặp lại nhau ở Bạch Thành.
"Cha, ở đây, chính là hai vị công tử này đã ra tay cứu con."
Triển Thất và Diêm Xuyên vừa định đứng dậy rời khỏi thì một đám người bước tới, đi đầu là cô gái vừa được cứu ban nãy, bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
"Cuối cùng cũng tìm được hai người, Long mỗ cảm ơn hai vị đã ra tay tương trợ cho con gái tôi, nếu không có hai vị, không chừng nó đã gặp phải bất trắc gì rồi, đi, đến Long Hổ Môn của lão phu đi, lão phu sẽ hậu tạ hai vị."
"Long Hổ môn, Long mỗ, khỉ thật, lần đầu làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải đã cứu được con gái của lão đại Long Hổ môn đó chứ?"
Sau khi Đại Ngưu tới Mạc Thành liền tới cứ điểm của Diễm bang ở Mạc Thành, nghiên cứu cách tìm được mật đạo Phi Ưng trại. Triển Thất lại bị Lục Hiên kiên trì lôi kéo đi ăn uống, giờ lại có trình diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sao cô có thể bỏ qua, chuyện này thú vị hơn ăn cơm nhiều.
"Mày là tên khốn khiếp ở đâu chui ra, biết gia là ai không? Gia là em vợ của đường chủ phân đường thành Bắc Long Hổ Môn. Xen vào việc của người khác, cẩn thận tao lột da mày đó."
Lúc Triển Thất và Lục Hiên tới thì thấy một tiểu mỹ nhân mảnh mai đang nằm trên đất, bên cạnh mỹ nữ là một vị đại hán khôi ngô, Triển Thất liếc mắt nhìn bộ dáng thân cao hai mét của người này, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ. Nước da màu đồng săn chắc, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Đứng đối diện là một tên lưu manh vô cùng bỉ ổi, phía sau còn có mười mấy gia đinh đi theo, chung quanh thì có dân chúng vây xem. Tên lưu manh kia nhìn thấy hán tử khôi ngô kia đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lên tiếng cảnh cáo.
Ở Mạc Thành, dân chúng quen thuộc nhất chính là Long Hổ Môn, sự tồn tại của nó còn mạnh hơn cả nha môn, tuy thế lực của Phi Ưng trại so ra thì mạnh hơn Long Hổ Môn một chút, nhưng vì cư ngụ trên núi, rất ít khi lộ diện nên mọi người cũng không rõ lắm.
Triển Thất thấy tên lưu manh này có lẽ cũng hay dựa vào danh nghĩa của Long Hổ môn để làm chuyện gian ác, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ấn tượng về Long Hổ môn của cô lập tức sụt giảm.
Nhưng có lẽ hôm nay tên lưu manh này gặp phải vận xui rồi, hán tử đối diện cũng không phải người dễ chọc. Vóc người khôi ngô như vậy, cho dù chỉ dựa vào năng lực thì cũng đủ để bá bay mấy người rồi.
Triển Thất và Lục Hiên đứng bên cạnh quan sát, quả nhiên hành động của hán tử kia không nằm ngoài dự đoán của Triển Thất, hắn kéo cô gái trên đất qua một bên rồi lập tức đánh nhau với tên lưu manh đối diện. Nhưng tình hình lúc sau lại xảy ra chút biến đổi.
Hán tử nhìn hết sức khôi ngô và lợi hại đó, thực sự chỉ đang cậy mạnh mà thôi, lúc bắt đầu còn đá trúng được mấy tiểu lưu manh, nhưng vì nhân số đối phương đông đảo, nên dần dần đã lộ ra dấu hiệu thất bại.
"Hôm nay gia cũng muốn nếm thử cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân."
Ngay khi hán tử kia sắp không chống đỡ nổi, Triển Thất xuất thủ. Mặc dù vóc dáng của cô rất nhỏ, nhưng thân thủ lại không tệ. Trong khoảng thời gian này cô còn được Văn Nhân Mạc đích thân chỉ dạy, thân thủ tốt hơn nhiều so với lúc trước, đừng nói là mười mấy tiểu lưu manh, cho dù có đến một trăm tám mươi đại hán, cô cũng có thể giải quyết dễ dàng.
"Đừng để tôi gặp lại các người, nếu không, gặp một lần đánh một lần."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vị cô nương này không sao chứ?"
Giải quyết xong đám lưu manh còn dư lại, Triển Thất cảnh cáo đám tiểu lưu manh đó rồi thả cho bọn họ đi. Sau đó cô quay sang cô gái còn đang nước mắt lưng tròng, ôn nhu an ủi.
"Cảm ơn hai vị công tử cứu giúp, các anh theo tôi về nhà đi, cha tôi nhất định sẽ hậu tạ hai anh."
Cô gái này sau khi nhìn thấy vẻ ôn nhu săn sóc của Triển Thất, sắc mặt hơi đỏ lên, nói với Triển Thất và vị đại hán kia.
"Cô nên tạ ơn vị huynh đài này, là anh ta cứu cô, tôi chỉ thuận tay đánh mấy tên tiểu tặc nhìn không vừa mắt mà thôi."
Triển Thất lúc này đang bận suy nghĩ nên giải quyết cơm nước sớm một chút để quay về Diễm bang, cùng mọi người thương lượng chuyện kế tiếp, nào có tâm tình mà theo cô ta về nhà chứ.
Đại hán kia cũng từ chối, cuối cùng cô gái kia bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình rời đi.
"Vị tiểu ca này, vừa nãy cám ơn cậu đã ra tay cứu giúp, anh đây mời cậu đi uống rượu."
Vị đại hán vừa nãy lại lôi kéo Triển Thất đi về phía Lưu Tiên các, Lục Hiên luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy hán tử xa lạ kia dám lôi kéo ống tay áo Triển Thất liền lập tức chạy tới, hất cái tay đang kéo áo Triển Thất ra, anh ta và Triển Thất cũng chưa từng đứng quá gần nhau, vậy mà một tên mới gặp lại dám đến gần cô như vậy, sao anh có thể đồng ý được chứ.
Triển Thất không biết Lục Hiên đang nổi điên cái gì, nhưng quả thật cô không quen người khác dựa mình quá gần, Văn Nhân Mạc là một ngoại lệ, bởi vì cô có phản kháng thể nào cũng không đánh lại anh ta.
Hán tử này thấy Lục Hiên phản ứng như thế thì cũng khó hiểu, không biết hắn đã làm sai cái gì, nhưng thấy Triển Thất vẫn tiếp tục đi về phía Lưu Tiên các thì cũng đi theo.
"Tôi tên là Diêm Xuyên, không biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào?"
Sau khi ba người bọn họ ngồi vào chỗ của mình, hán tử lên tiếng tự giới thiệu trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gọi tôi Triển Thất là được, anh ta tên Lục Hiên."
Tên Diêm Xuyên này rất phóng khoáng, làm việc cũng đứng đắn, Triển Thất rất có thiện cảm với hắn.
"Được, tiểu đệ Triển Thất trẻ tuổi như vậy mà đã có được thân thủ như thế, thật là tuổi trẻ tài cao, chẳng bù với tôi, học võ nhiều năm như vậy mà vẫn không chút tiến bộ."
"Tính cách chính trực của Diêm huynh đây cũng thật khiến tôi bội phục."
Hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, càng nói chuyện càng hợp ý, như đôi bạn thân thất lạc lâu ngày. Diêm Xuyên tới Mạc Thành thăm người thân, hôm nay đúng lúc gặp phải kẻ đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, liền ra tay tương trợ, may mà Triển Thất xuất thủ, không thì thân hắn cũng khó bảo toàn rồi.
Triển Thất buồn bả ngồi bên cạnh, lẽ ra hôm nay người ngồi ở đây nói chuyện phiếm với Triển Thất phải là anh ta mới đúng, giờ lại bị cái tên không biết từ đâu chui ra này đoạt mất danh tiếng. Nhưng nhìn thấy Triển Thất vui vẻ như vậy, anh ta cũng chỉ có thể ngồi một bên tức giận, cầu nguyện cho tên Diêm gì đó Xuyên này cút sớm một chút.
"Thì ra là Triển huynh đệ đến từ Bạch Thành, chờ chuyện bên này xong xuôi, anh đây nhất định phải đi Bạch Thành tìm cậu."
"Được, đến lúc đó tiểu đệ sẽ tiếp đón huynh thật nồng hậu."
Hai người hoàn toàn không thấy sắc mặt càng lúc càng đen của Lục Hiên, hẹn ước gặp lại nhau ở Bạch Thành.
"Cha, ở đây, chính là hai vị công tử này đã ra tay cứu con."
Triển Thất và Diêm Xuyên vừa định đứng dậy rời khỏi thì một đám người bước tới, đi đầu là cô gái vừa được cứu ban nãy, bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
"Cuối cùng cũng tìm được hai người, Long mỗ cảm ơn hai vị đã ra tay tương trợ cho con gái tôi, nếu không có hai vị, không chừng nó đã gặp phải bất trắc gì rồi, đi, đến Long Hổ Môn của lão phu đi, lão phu sẽ hậu tạ hai vị."
"Long Hổ môn, Long mỗ, khỉ thật, lần đầu làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải đã cứu được con gái của lão đại Long Hổ môn đó chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro