MỘT MŨI TÊN HẠ...
Mèo Lười Yêu Ngủ
2024-11-11 23:52:56
Ngày hôm sau, ở đại
sảnh của Diễm bang đã ngồi đầy người, người đến không phải là ai khác,
chính là những người đứng đầu của xã hội đen đại diện cho bốn bang phái
lớn.
Triển Thất và Văn Nhân Mạc đã bàn bạc mưu kế là lấy năm danh ngạch này. Bốn bang phái lớn vì để tranh đoạt bảo tàng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, đi vào bên trong bảo tàng chắc chắn sẽ lại xảy ra một trận quyết chiến, chỉ cần thêm năm người cũng đủ để thay đổi kết quả rồi.
"Văn Nhân bang chủ, ngài thật sự muốn nhường năm danh ngạch này lại sao?"
Người nói là người đại diện của Chu Tước môn, hắn đã đi tìm Văn Nhân Mạc mấy lần rồi, nhưng đều bị từ chối với lời lẽ nghiêm khắc, cho nên đối với việc Văn Nhân Mạc chủ động nhường lại năm danh ngạch này thì cảm thấy rất bất ngờ, sợ đó chính là một cái bẫy.
"Nếu Văn Nhân bang chủ đã chủ động buông tha cho cơ hội lần này, như vật tôi nhất định sẽ đền bù đầy đủ cho quý bang."
"Đền bù cái gì, các người đừng nghĩ là có nhiều tiền dơ bẩn như vật là ngon."
Người đầu tiên mở miệng là Thanh Long bang, Thanh Long bang là một bang nằm trong bốn bang phái lớn, bọn họ không chỉ là xã hội đen mà còn làm ăn buôn bán rất nhiều, cho nên rất có tiền.
"Chính là, có tiền thì có ích gì, còn không phải đều là lũ bất tài vô dụng sao, lần này thi đấu các người thế nào cũng sẽ trở thành một cái đệm lưng thôi, tôi khuyên các người cũng nên nhường lại năm danh ngạch kia đi."
"Đúng, sau khi các người làm ra loại huyện này còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt mọi người, lão Tiền tôi khinh bỉ nhất chính là những người như thế."
"Mẹ nó, cậu dám nói một câu nữa lão tử liền bắn chết cậu."
"Phi, cậu dám cầm súng chỉa vào người của tôi, xem lão tử có giết chết cậu không."
. . . . . .
Triển Thất và Văn Nhân Mạc liếc mắt với nhau một cái, khoé miệng gợi lên ý cười, quả nhiên những người này vì để đoạt lấy năm danh ngạch này để đi vào bảo tàng nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn, bây giờ còn chưa có nói gì cũng đã muốn đánh nhau rồi.
Bây giờ trong bốn bang phái lớn, Thanh Long bang mặc dù vẫn là có thế lực lớn nhưng sức mạnh đã không còn lớn như xưa. Bây giờ vị trí bang chủ chỉ cần dùng những thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy, cho nên hiện tại trong bang đã chia ra thành nhiều phe vô cùng rối loạn. Hơn nữa, bây giờ bang chủ là một người bụng dạ hẹp hòi, không tin bất kì ai, gần như không có thuộc hạ thân tín, vì cậu ta bán mạng cũng là vì lợi ích mà ràng buộc ở chung với nhau. Hơn nữa ngoài ba bang phái khác cũng có xích mích, thường xuyên đánh nhau.
"Được rồi, tất cả ngừng tay lại đi, các người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, chỗ này là địa bàn của tôi."
Bây giờ mặc dù Văn Nhân Mạc chỉ là Bang chủ của một bang phái nhỏ, nhưng khí thế không biết ở đâu ra. Sau khi nói ra một câu liền ngăn cản được người đại diện của bốn bang phái đánh nhau, không phải là anh tốt bụng, mà là để bọn họ đánh tới đánh lui như vậy không phải là mục đích của anh. Ngoài ra bốn bang phái kia mặc dù đối với thái độ lúc nãy của Văn Nhân Mạc có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là có chuyện muốn nhờ anh, cho nên cũng không dám nổi giận.
"Ngày mai tôi hi vọng mọi người có thể mang đến cái giá mà mọi người cho là hợp lý, sau đó đặt vào bên trong bốn cái hộp, tôi sẽ bán năm danh ngạch này cho bên có nhiều tiền nhất."
Đây là phương thức đấu giá mà Triển Thất đưa ra, Văn Nhân Mạc vừa nói xong thì sắc mặt của những người đại diện ở khắp nơi liền thay đổi, đây không phải là muốn để cho bọn họ dốc hết vốn liếng sao. Lúc đầu còn nghĩ rằng Văn Nhân Mạc là sợ, cho nên mới chủ động đi lấy lòng, nhưng không ngờ là anh ta lại có thể nghĩ ra một cách như vậy, như vậy anh ta sẽ không đắc tội với bất cứ bên nào, mà còn có thể thu vào một khoản tiền lớn nữa, kế sách này cũng rất sâu nha.
"Đúng rồi, tôi không thích người đến trễ, buổi chiều ngày mai khi gặp nhau, nếu như không đúng giờ xuất hiện như lời tôi nói liền đại biểu là tự động rút khỏi cơ hội lần này, được rồi, tễn khách."
Sau khi Văn Nhân Mạc nói ngắn gọn hai câu liền mang theo Triển Thất rời đi, bốn bang phái lớn đó cũng không ở lại lâu, lập tức nhanh chóng đi trở về bàn bạn kế sách. Bây giờ quan trọng nhất chính là chuẩn bị tiền, nếu muốn đoạt được năm danh ngạch từ trong tay của Thanh Long bang đây mới chính là đã khó càng thêm khó, nhưng nếu như người của bọn họ không thể đến đúng giờ như lời đã nói.... ...
Người của bốn bang phái đều mang những suy nghĩ khác nhau mà rời khỏi Diễm bang.
"Ha ha, lão đại, ngày mai chúng ta chờ kiếm tiền thôi. Hơn nữa tối nay và sáng mai bọn chúng nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến đấu kịch liệt, như vậy lúc chúng ta thi đấu sẽ nắm chắc hơn vài phần thắng lợi, thật sự là một mũi tên hạ hai con chim mà."
"Vậy em có muốn tôi thưởng cho em thứ gì không?"
"Rất đơn giản, buổi tối anh dạy cho tôi cách châm cứu kia như thế nào."
Sau khi đám người kia đi Triển Thất tiếp tục đòi quyền lợi, chẳng qua cô không biết là, cho dù cô không nghĩ ra kế sách này, chỉ cần là cô muốn thì Văn Nhân Mạc cũng sẽ đồng ý.
Đối với Triển Thất và Văn Nhân Mạc, bốn bang phái lớn này không còn có thể thoải mái nhàn nhã như trước, thực ra thì khi bọn họ đến cũng có mang theo một chút tiền, chính là vì muốn lấy lòng Văn Nhân Mạc, nhưng không ngờ được anh ta lại nghĩ ra cách hèn hạ như vậy
Bên trong Thanh Long bang.
"Triệu đường chủ, tiền đối với chúng ta là không thành vấn đề, tôi tin tưởng ba bang phái khác cũng sẽ không thể nào nhiều hơn chúng ta được, quan trọng nhất chính là sợ rằng trưa mai bọn họ sẽ mai phục chúng ta, mới vừa rồi còn có mấy anh em nói với chúng ta xung quanh đây có rất nhiều người khả nghi, nếu không thì chúng ta cứ buông tha đi, như vậy có thể bảo toàn thực lực ra sức đoạt lấy hạng nhất"
"Hừ, cho dù bọn họ muốn giở trò thì thế nào, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ chứ, hơn nữa, nếu như bởi vì năm danh ngạch này mà làm chậm trễ đại sự của bang chủ thì anh có chịu trách nhiệm không? Nhanh đi chuẩn bị tiền đi."
Trong Chu Tước môn.
"Các người có hỏi thăm được Thanh Long môn muốn lấy ra bao nhiêu tiền không? Chúng ta chỉ cần nhiều hơn bọn họ một đồng là được, nếu có thể giữa đường xử lý bọn họ, như vậy chúng ta chính là người có nhiều tiền nhất, nếu như làm không xong, chúng ta cũng sẽ là người có nhiều tiền nhất."
"Đúng, Đà chủ, thuộc hạ nên đi làm ngay, chắc chắn dò ra được bọn họ đang chuẩn bị bao nhiêu tiền."
Trong Bạch Hổ môn.
"Môn chủ, chuyện lần này Diễm bang nhất định là cố ý, bọn họ chính là muốn để cho bốn bang phái của chúng ta đấu đá với nhau, nhưng không biết bọn họ làm như vậy là để làm gì. Chỉ có điều theo thám tử báo cáo lại, Huyền Vũ môn muốn gả em gái họ của anh ta cho Văn Nhân Mạc, chẳng lẽ bọn họ đã đạt thoả thuận với nhau rồi sao?
"Không, theo tôi biết được Như Mộng đã bị đuổi ra Diễm bang rồi, hơn nữa còn giống như là mang theo oán hận mà rời đi vậy. Mặc kệ mục đích của bọn họ như thế nào, lần này tôi phải lấy được năm danh ngạch này, các người đi ra ngoài, liên hệ với hai bang phái khác hỏi một chút xem nên đối phó với Thanh Long bang như thế nào."
Trong Huyền Vũ môn.
"Lần này tôi thay mặt anh họ đi đàm phán với bọn họ, bọn họ lại dám đối xử như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ngày mai các người liền mang theo vũ khí đi, nếu như bọn họ dám không cho, như vậy cứ trực tiếp đánh, ngoài Văn Nhân Mạc ra, còn lại không được lưu lại người sống."
"Tiểu thư, bên ngoài có người của Bạch Hổ môn đến, chúng ta có ra ngoài gặp hay không."
Bên trong bốn bang phái đều ở đây an bài kế hoạch về ngày mai, cuối cùng thì người nào có thể đoạt lấy được năm danh ngạch này đây?
Triển Thất và Văn Nhân Mạc đã bàn bạc mưu kế là lấy năm danh ngạch này. Bốn bang phái lớn vì để tranh đoạt bảo tàng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, đi vào bên trong bảo tàng chắc chắn sẽ lại xảy ra một trận quyết chiến, chỉ cần thêm năm người cũng đủ để thay đổi kết quả rồi.
"Văn Nhân bang chủ, ngài thật sự muốn nhường năm danh ngạch này lại sao?"
Người nói là người đại diện của Chu Tước môn, hắn đã đi tìm Văn Nhân Mạc mấy lần rồi, nhưng đều bị từ chối với lời lẽ nghiêm khắc, cho nên đối với việc Văn Nhân Mạc chủ động nhường lại năm danh ngạch này thì cảm thấy rất bất ngờ, sợ đó chính là một cái bẫy.
"Nếu Văn Nhân bang chủ đã chủ động buông tha cho cơ hội lần này, như vật tôi nhất định sẽ đền bù đầy đủ cho quý bang."
"Đền bù cái gì, các người đừng nghĩ là có nhiều tiền dơ bẩn như vật là ngon."
Người đầu tiên mở miệng là Thanh Long bang, Thanh Long bang là một bang nằm trong bốn bang phái lớn, bọn họ không chỉ là xã hội đen mà còn làm ăn buôn bán rất nhiều, cho nên rất có tiền.
"Chính là, có tiền thì có ích gì, còn không phải đều là lũ bất tài vô dụng sao, lần này thi đấu các người thế nào cũng sẽ trở thành một cái đệm lưng thôi, tôi khuyên các người cũng nên nhường lại năm danh ngạch kia đi."
"Đúng, sau khi các người làm ra loại huyện này còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt mọi người, lão Tiền tôi khinh bỉ nhất chính là những người như thế."
"Mẹ nó, cậu dám nói một câu nữa lão tử liền bắn chết cậu."
"Phi, cậu dám cầm súng chỉa vào người của tôi, xem lão tử có giết chết cậu không."
. . . . . .
Triển Thất và Văn Nhân Mạc liếc mắt với nhau một cái, khoé miệng gợi lên ý cười, quả nhiên những người này vì để đoạt lấy năm danh ngạch này để đi vào bảo tàng nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn, bây giờ còn chưa có nói gì cũng đã muốn đánh nhau rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ trong bốn bang phái lớn, Thanh Long bang mặc dù vẫn là có thế lực lớn nhưng sức mạnh đã không còn lớn như xưa. Bây giờ vị trí bang chủ chỉ cần dùng những thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy, cho nên hiện tại trong bang đã chia ra thành nhiều phe vô cùng rối loạn. Hơn nữa, bây giờ bang chủ là một người bụng dạ hẹp hòi, không tin bất kì ai, gần như không có thuộc hạ thân tín, vì cậu ta bán mạng cũng là vì lợi ích mà ràng buộc ở chung với nhau. Hơn nữa ngoài ba bang phái khác cũng có xích mích, thường xuyên đánh nhau.
"Được rồi, tất cả ngừng tay lại đi, các người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, chỗ này là địa bàn của tôi."
Bây giờ mặc dù Văn Nhân Mạc chỉ là Bang chủ của một bang phái nhỏ, nhưng khí thế không biết ở đâu ra. Sau khi nói ra một câu liền ngăn cản được người đại diện của bốn bang phái đánh nhau, không phải là anh tốt bụng, mà là để bọn họ đánh tới đánh lui như vậy không phải là mục đích của anh. Ngoài ra bốn bang phái kia mặc dù đối với thái độ lúc nãy của Văn Nhân Mạc có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là có chuyện muốn nhờ anh, cho nên cũng không dám nổi giận.
"Ngày mai tôi hi vọng mọi người có thể mang đến cái giá mà mọi người cho là hợp lý, sau đó đặt vào bên trong bốn cái hộp, tôi sẽ bán năm danh ngạch này cho bên có nhiều tiền nhất."
Đây là phương thức đấu giá mà Triển Thất đưa ra, Văn Nhân Mạc vừa nói xong thì sắc mặt của những người đại diện ở khắp nơi liền thay đổi, đây không phải là muốn để cho bọn họ dốc hết vốn liếng sao. Lúc đầu còn nghĩ rằng Văn Nhân Mạc là sợ, cho nên mới chủ động đi lấy lòng, nhưng không ngờ là anh ta lại có thể nghĩ ra một cách như vậy, như vậy anh ta sẽ không đắc tội với bất cứ bên nào, mà còn có thể thu vào một khoản tiền lớn nữa, kế sách này cũng rất sâu nha.
"Đúng rồi, tôi không thích người đến trễ, buổi chiều ngày mai khi gặp nhau, nếu như không đúng giờ xuất hiện như lời tôi nói liền đại biểu là tự động rút khỏi cơ hội lần này, được rồi, tễn khách."
Sau khi Văn Nhân Mạc nói ngắn gọn hai câu liền mang theo Triển Thất rời đi, bốn bang phái lớn đó cũng không ở lại lâu, lập tức nhanh chóng đi trở về bàn bạn kế sách. Bây giờ quan trọng nhất chính là chuẩn bị tiền, nếu muốn đoạt được năm danh ngạch từ trong tay của Thanh Long bang đây mới chính là đã khó càng thêm khó, nhưng nếu như người của bọn họ không thể đến đúng giờ như lời đã nói.... ...
Người của bốn bang phái đều mang những suy nghĩ khác nhau mà rời khỏi Diễm bang.
"Ha ha, lão đại, ngày mai chúng ta chờ kiếm tiền thôi. Hơn nữa tối nay và sáng mai bọn chúng nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến đấu kịch liệt, như vậy lúc chúng ta thi đấu sẽ nắm chắc hơn vài phần thắng lợi, thật sự là một mũi tên hạ hai con chim mà."
"Vậy em có muốn tôi thưởng cho em thứ gì không?"
"Rất đơn giản, buổi tối anh dạy cho tôi cách châm cứu kia như thế nào."
Sau khi đám người kia đi Triển Thất tiếp tục đòi quyền lợi, chẳng qua cô không biết là, cho dù cô không nghĩ ra kế sách này, chỉ cần là cô muốn thì Văn Nhân Mạc cũng sẽ đồng ý.
Đối với Triển Thất và Văn Nhân Mạc, bốn bang phái lớn này không còn có thể thoải mái nhàn nhã như trước, thực ra thì khi bọn họ đến cũng có mang theo một chút tiền, chính là vì muốn lấy lòng Văn Nhân Mạc, nhưng không ngờ được anh ta lại nghĩ ra cách hèn hạ như vậy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong Thanh Long bang.
"Triệu đường chủ, tiền đối với chúng ta là không thành vấn đề, tôi tin tưởng ba bang phái khác cũng sẽ không thể nào nhiều hơn chúng ta được, quan trọng nhất chính là sợ rằng trưa mai bọn họ sẽ mai phục chúng ta, mới vừa rồi còn có mấy anh em nói với chúng ta xung quanh đây có rất nhiều người khả nghi, nếu không thì chúng ta cứ buông tha đi, như vậy có thể bảo toàn thực lực ra sức đoạt lấy hạng nhất"
"Hừ, cho dù bọn họ muốn giở trò thì thế nào, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ chứ, hơn nữa, nếu như bởi vì năm danh ngạch này mà làm chậm trễ đại sự của bang chủ thì anh có chịu trách nhiệm không? Nhanh đi chuẩn bị tiền đi."
Trong Chu Tước môn.
"Các người có hỏi thăm được Thanh Long môn muốn lấy ra bao nhiêu tiền không? Chúng ta chỉ cần nhiều hơn bọn họ một đồng là được, nếu có thể giữa đường xử lý bọn họ, như vậy chúng ta chính là người có nhiều tiền nhất, nếu như làm không xong, chúng ta cũng sẽ là người có nhiều tiền nhất."
"Đúng, Đà chủ, thuộc hạ nên đi làm ngay, chắc chắn dò ra được bọn họ đang chuẩn bị bao nhiêu tiền."
Trong Bạch Hổ môn.
"Môn chủ, chuyện lần này Diễm bang nhất định là cố ý, bọn họ chính là muốn để cho bốn bang phái của chúng ta đấu đá với nhau, nhưng không biết bọn họ làm như vậy là để làm gì. Chỉ có điều theo thám tử báo cáo lại, Huyền Vũ môn muốn gả em gái họ của anh ta cho Văn Nhân Mạc, chẳng lẽ bọn họ đã đạt thoả thuận với nhau rồi sao?
"Không, theo tôi biết được Như Mộng đã bị đuổi ra Diễm bang rồi, hơn nữa còn giống như là mang theo oán hận mà rời đi vậy. Mặc kệ mục đích của bọn họ như thế nào, lần này tôi phải lấy được năm danh ngạch này, các người đi ra ngoài, liên hệ với hai bang phái khác hỏi một chút xem nên đối phó với Thanh Long bang như thế nào."
Trong Huyền Vũ môn.
"Lần này tôi thay mặt anh họ đi đàm phán với bọn họ, bọn họ lại dám đối xử như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ngày mai các người liền mang theo vũ khí đi, nếu như bọn họ dám không cho, như vậy cứ trực tiếp đánh, ngoài Văn Nhân Mạc ra, còn lại không được lưu lại người sống."
"Tiểu thư, bên ngoài có người của Bạch Hổ môn đến, chúng ta có ra ngoài gặp hay không."
Bên trong bốn bang phái đều ở đây an bài kế hoạch về ngày mai, cuối cùng thì người nào có thể đoạt lấy được năm danh ngạch này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro