.1: Càng Thêm N...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Giờ khắc này, trong lòng Khả Nghiên như đang rỉ máu, song lòng của cô đã đầy rẫy những vết thương chồng chất, giờ phút này cô cũng không cảm nhận bất kỳ nỗi đau xót nào nữa. Nước mắt hàm chứa đau xót, cô đẩy Hình Thiên Nham ra, chạy nhanh ra khỏi đại sảnh.
Từ trước đến nay cô là người tự tin và kiêu hãnh, nếu không phải bị chị của mình hãm hại, cô cũng sẽ không phải trải qua đủ loại thống khổ cùng tra tấn thế này. Trước kia bị hiểu lầm, bị hãm hại, cô đều có thể không ngại, nhưng chuyện này, cô không thể nghĩ tới chuyện “một sự nhịn chín sự lành” được. Vừa không thể tưởng được là mình vừa mới chịu đựng A Uy lăng nhục, ngay sau đó lại bị Hình Thiên Nham hung hăng làm nhục linh hồn của mình.
Rốt cuộc…
Kìm nén tận đáy lòng, nhưng cuối cùng quả bộc phá vẫn phát nổ.
“Đáng chết.”
‘Phanh.’ - Khả Nghiên chân trước mới vừa vừa rời đi, Hình Thiên Nham nổi giận liền nâng bàn trà ném đi, hai tay nắm chặt khiến toàn bộ gân xanh đều nổi lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng cô rời đi, hàm chứa tình cảm khó có thể nào miêu tả.
Một lúc lâu sau, đại sảnh ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh lại. Mắt thấy em gái mình chống đối với Hình Thiên Nham, và khiến anh nổi trận lôi đình, nếu là trước kia thì e là trong lòng của Tiêu Lâm Na sớm đã nổi nhạc nở hoa, nhưng thời khắc này cô ta vẫn luôn im lặng, cũng không có một tia vui vẻ nào, bởi vì cô ta có thể rõ ràng cảm giác được, Hình Thiên Nham vừa mới phẫn nộ với em gái mình là xuất phát từ… tình cảm của một người đàn ông.
Ngước mắt nhìn thái độ của anh, cô ta nhiều ít cũng đã suy đoán ra Hình Thiên Nham có khả năng đã có cảm tình đối với Khả Nghiên. Mà hôm nay cũng mới phát hiện, anh có cảm tình thâm sâu như vậy với Khả Nghiên. Nếu không, một người đàn ông bình tĩnh và cao ngạo như anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giống như vừa rồi. Hành động không bình tĩnh như thế. Hơn nữa, sau giây phút nóng giận ấy, lưu lại ở trong mắt anh lại là vẻ thương cảm.
Vì cái gì mà thương cảm? Là anh cho rằng chính mình làm tổn thương Khả Nghiên hay sao? Hãy vẫn là cảm thấy con nhóc kia không đưa cho anh đáp án vừa lòng cơ chứ?
A, Hình Thiên Nham là người có tính cách gì đây? Tuy rằng cô ta cùng anh ở chung không lâu, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấu.
Không thích việc gì thì không thèm để ý tới, với người đáng ghét thì không bao giờ thèm để mắt tới. Nhưng mà, thái độ của anh vừa rồi đủ thấy rằng, cho dù chán ghét Khả Nghiên, nhưng anh vẫn nổi điên lên đi chất vấn chuyện mà lâu nay anh vẫn cho rằng không liên quan tới mình. Điều này chứng minh cho cái gì?
A… Vì sao mà mình sớm chiều ở chung với người đàn ông này, anh cũng không dành cho mình chút cảm tình nào cơ chứ. Cho dù mình tình nguyện thì anh cũng không đối xử với mình như đối với Khả Nghiên.
Cảm giác ghen tuông cực điểm nổi lên trong lòng của Tiêu Lâm Na, nếu là trước kia cô ta sẽ tức đến điên, nhưng hiện tại cô ta chỉ còn lại là thương cảm, loại thương tổn này cô ta còn không thể biểu lộ, bởi vì người đàn ông nào cũng đều không thích người phụ nữ quá mức thông minh.
“Thiên Nham… anh không sao chứ?” - Cô ta vô cùng quan tâm đứng lên, muốn vươn tay lau mồ hôi trên trán của Hình Thiên Nham.
Ngay khi tay cô ta vừa muốn chạm vào trán của Hình Thiên Nham, thân thể anh theo bản năng lui về phía sau một bước: “Không có gì.” - Lạnh lùng đáp lại, anh xoay người ngồi ở trên sô pha, cầm lấy điện thoại gọi đến một dãy số, nói: “Cục trưởng Lý.”
“A, Thiên Nham, chuyện gì thế?”
“Ha hả, là việc này, nhà tôi có một người hầu đã lẩn trốn.”
“Sao? Là người hầu nào? Nhà cậu thật là xảy ra nhiều chuyện đấy.”
Hơi hơi mỉm cười, con ngươi đông lạnh của anh xẹt qua một tia giảo hoạt: “Đương nhiên là tôi vừa mới nộp tiền bảo lãnh ra.”
“À?” – Cục trưởng Lý tựa như đã hiểu rõ sự việc là chuyện như thế nào: “Được rồi. Được rồi. Tôi biết tôi nên làm như thế nào, cậu cứ yên tâm đi.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Lâm Na đứng ở một bên nghe Hình Thiên Nham gọi cuộc điện thoại này, cô ta chỉ biết bất đắc dĩ cười, lại nhìn nhìn tay mình vừa muốn lau trán cho anh, hai mắt chảy qua một tia thù hận.
Anh quả nhiên đã biết tất cả từ đầu đến cuối, hơn nữa hẳn là cũng hiểu rất rõ ràng, rõ ràng anh là tin tưởng con nhóc kia, thế nhưng còn sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, đại khái anh là muốn nghe con nhóc kia chính miệng chứng thực mọi chuyện.
Tiêu Khả Nghiên. Tiêu Khả Nghiên.
Từ trước đến nay cô là người tự tin và kiêu hãnh, nếu không phải bị chị của mình hãm hại, cô cũng sẽ không phải trải qua đủ loại thống khổ cùng tra tấn thế này. Trước kia bị hiểu lầm, bị hãm hại, cô đều có thể không ngại, nhưng chuyện này, cô không thể nghĩ tới chuyện “một sự nhịn chín sự lành” được. Vừa không thể tưởng được là mình vừa mới chịu đựng A Uy lăng nhục, ngay sau đó lại bị Hình Thiên Nham hung hăng làm nhục linh hồn của mình.
Rốt cuộc…
Kìm nén tận đáy lòng, nhưng cuối cùng quả bộc phá vẫn phát nổ.
“Đáng chết.”
‘Phanh.’ - Khả Nghiên chân trước mới vừa vừa rời đi, Hình Thiên Nham nổi giận liền nâng bàn trà ném đi, hai tay nắm chặt khiến toàn bộ gân xanh đều nổi lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng cô rời đi, hàm chứa tình cảm khó có thể nào miêu tả.
Một lúc lâu sau, đại sảnh ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh lại. Mắt thấy em gái mình chống đối với Hình Thiên Nham, và khiến anh nổi trận lôi đình, nếu là trước kia thì e là trong lòng của Tiêu Lâm Na sớm đã nổi nhạc nở hoa, nhưng thời khắc này cô ta vẫn luôn im lặng, cũng không có một tia vui vẻ nào, bởi vì cô ta có thể rõ ràng cảm giác được, Hình Thiên Nham vừa mới phẫn nộ với em gái mình là xuất phát từ… tình cảm của một người đàn ông.
Ngước mắt nhìn thái độ của anh, cô ta nhiều ít cũng đã suy đoán ra Hình Thiên Nham có khả năng đã có cảm tình đối với Khả Nghiên. Mà hôm nay cũng mới phát hiện, anh có cảm tình thâm sâu như vậy với Khả Nghiên. Nếu không, một người đàn ông bình tĩnh và cao ngạo như anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giống như vừa rồi. Hành động không bình tĩnh như thế. Hơn nữa, sau giây phút nóng giận ấy, lưu lại ở trong mắt anh lại là vẻ thương cảm.
Vì cái gì mà thương cảm? Là anh cho rằng chính mình làm tổn thương Khả Nghiên hay sao? Hãy vẫn là cảm thấy con nhóc kia không đưa cho anh đáp án vừa lòng cơ chứ?
A, Hình Thiên Nham là người có tính cách gì đây? Tuy rằng cô ta cùng anh ở chung không lâu, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấu.
Không thích việc gì thì không thèm để ý tới, với người đáng ghét thì không bao giờ thèm để mắt tới. Nhưng mà, thái độ của anh vừa rồi đủ thấy rằng, cho dù chán ghét Khả Nghiên, nhưng anh vẫn nổi điên lên đi chất vấn chuyện mà lâu nay anh vẫn cho rằng không liên quan tới mình. Điều này chứng minh cho cái gì?
A… Vì sao mà mình sớm chiều ở chung với người đàn ông này, anh cũng không dành cho mình chút cảm tình nào cơ chứ. Cho dù mình tình nguyện thì anh cũng không đối xử với mình như đối với Khả Nghiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác ghen tuông cực điểm nổi lên trong lòng của Tiêu Lâm Na, nếu là trước kia cô ta sẽ tức đến điên, nhưng hiện tại cô ta chỉ còn lại là thương cảm, loại thương tổn này cô ta còn không thể biểu lộ, bởi vì người đàn ông nào cũng đều không thích người phụ nữ quá mức thông minh.
“Thiên Nham… anh không sao chứ?” - Cô ta vô cùng quan tâm đứng lên, muốn vươn tay lau mồ hôi trên trán của Hình Thiên Nham.
Ngay khi tay cô ta vừa muốn chạm vào trán của Hình Thiên Nham, thân thể anh theo bản năng lui về phía sau một bước: “Không có gì.” - Lạnh lùng đáp lại, anh xoay người ngồi ở trên sô pha, cầm lấy điện thoại gọi đến một dãy số, nói: “Cục trưởng Lý.”
“A, Thiên Nham, chuyện gì thế?”
“Ha hả, là việc này, nhà tôi có một người hầu đã lẩn trốn.”
“Sao? Là người hầu nào? Nhà cậu thật là xảy ra nhiều chuyện đấy.”
Hơi hơi mỉm cười, con ngươi đông lạnh của anh xẹt qua một tia giảo hoạt: “Đương nhiên là tôi vừa mới nộp tiền bảo lãnh ra.”
“À?” – Cục trưởng Lý tựa như đã hiểu rõ sự việc là chuyện như thế nào: “Được rồi. Được rồi. Tôi biết tôi nên làm như thế nào, cậu cứ yên tâm đi.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Lâm Na đứng ở một bên nghe Hình Thiên Nham gọi cuộc điện thoại này, cô ta chỉ biết bất đắc dĩ cười, lại nhìn nhìn tay mình vừa muốn lau trán cho anh, hai mắt chảy qua một tia thù hận.
Anh quả nhiên đã biết tất cả từ đầu đến cuối, hơn nữa hẳn là cũng hiểu rất rõ ràng, rõ ràng anh là tin tưởng con nhóc kia, thế nhưng còn sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, đại khái anh là muốn nghe con nhóc kia chính miệng chứng thực mọi chuyện.
Tiêu Khả Nghiên. Tiêu Khả Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro