.1: Chơi Với Lử...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Ông nội ơi… Ông nội ơi… Vú em khi dễ cháu.” - Đứa bé nhếch miệng lên, không vui mà làm nũng.
Ông liền nhớ lại, lúc trước thằng cháu đích tôn của ông còn bảo là thích vú em này, làm ông suy xét xem có nên tăng lương cho cô ấy vì đã chăm sóc tốt cho thằng cháu mình hay không, thế mà hiện tại sao nó lại bắt đầu “tố cáo” vú em rồi?
“Nói xem, vú em khi dễ con thế nào nhỉ?”
“Hừ, vú em luôn lấy đi đồ chơi mới mà mẹ mua cho Dục Thành, không gọi Dục Thành chơi… Dục Thành không thích vú em.” - Dù miệng đứa bé vẫn còn ngọng nghịu kể lại mọi chuyện nhưng Hình lão gia vẫn nghe rõ được ý tứ chính.
Nhưng nguyên nhân thì ông không hiểu lắm, cứ tưởng gì, vú em lấy đồ chơi của thằng cháu đích tôn ông thì có ích lợi gì cho cô ta chứ?
“Lâm Na à.” - Ánh mắt ông nhìn về phía Tiêu Lâm Na đang đứng ở bên.
“Dạ.”
“Sao lại có chuyện này?”
Khó xử nhíu mày, cô ta ra vẻ do dự nói: “Kỳ thật… Kỳ thật chuyện này con cũng không rõ lắm, Dục Thành có nói một lần rồi, làm con cũng để ý một chút tới điều mà cô quản gia nói.”
“Nhắc tới cái gì?”
“Dạ… Gần đây nhất, giống như vú em luôn đem đồ chơi ra ngoài sau đó đi về tay không. Con bèn nghĩ vú em cũng có con của mình, đã hai năm rồi cô ấy không thể đoàn tụ cùng con nên mới lấy vài món đồ chơi đem cho nó cũng là chuyện bình thường, cha không cần truy cứu chuyện này đâu ạ.”
Nghe xong những lời diễn thuyết sinh động như thật của Tiêu Lâm Na, sắc mặt Hình lão gia dần dần trở nên nghiêm túc: “Sao lại có thể như vậy? Kỳ thật nếu cô ta đem đồ chơi về cho con mình giống như lời con đã nói cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại không xin phép con cơ chứ? Thế còn không phải là ăn trộm hay sao?”
Cha Hình tuy hiền lành, nhưng dù sao cũng từng xuất thân là người nghèo, dĩ nhiên sẽ nhạy cảm với những chuyện như thế, hơn nữa ông cũng là người tương đối chính trực, nhất định sẽ không chấp nhận hành vi trộm cắp trong nhà mình.
Vừa nghe giọng điệu của Hình lão gia, Tiêu Lâm Na đã như nở hoa trong lòng: “Cha ơi, chuyện này… Tuy rằng là ăn cắp, nhưng vú em rốt cuộc đã chăm sóc Dục Thành lâu như vậy, chúng ta cứ bỏ qua đi ạ.”
“Vẫn không được.” - Sợ làm cho Dục Thành kinh sợ, lão gia cố ý đè thấp giọng: “Cha thừa nhận vú em này đã chăm sóc rất tốt cho Dục Thành hơn một năm trời, nhưng hai chuyện trên không liên quan tới nhau, cha không mong bên người Dục Thành có kẻ chuyên làm chuyện trộm cắp.”
“Vậy giờ cha tính làm gì ạ?”
“Hừ…” - Nghiêm túc suy tư một lát, lão gia đem Dục Thành trong lòng đặt xuống: “Như vậy đi, hãy nhớ kĩ chuyện này, về sau phải chú ý cô ta, nếu vẫn tiếp tục hành vi đó, chúng ta nhất định không bỏ qua.”
Thiết nghĩ… Thật là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, nháo lên rất hăng hái, nhưng khi thực hiện thì liền sợ đông sợ tây, khó trách người hầu trong nhà đều nói lão gia này có tính cách nhát như chuột vậy, quả không sai. Kỳ quái, một vú em có gì phải sợ chứ? Cứ thẳng tay đuổi việc cô ta là ổn mà, dùng dằng cái gì nữa.
Không được. Ông ta vốn là con thỏ mà, nóng nảy lên cũng sẽ không cắn người đâu, xem ra vẫn không nên đụng đến chỗ đau của lão gia.
“Tốt rồi, bây giờ con đã biết phải làm gì, cha à, cha hãy nghỉ ngơi đi, con sẽ mang Dục Thành ra ngoài chơi.” - Hơi mỉm cười, cô ta ôm Dục Thành xoay người rời khỏi phòng của lão gia.
Thời gian không ngừng trôi qua, có rất nhiều chuyện có lẽ bởi vì thời gian chuyển dời mà cũng thay đổi, nhưng điều vĩnh viễn không thể đổi thay chính là tình thương của người mẹ đối với con.
Toàn bộ lầu ba của Hình gia đều được trang hoàng lại để đón khách, ngoại trừ những người hầu quét tước bên ngoài thì bên trong rất ít ai lui tới. Một bóng dáng nhỏ xinh ngồi xổm trong một góc, đôi mắt ngập nước cẩn thận nhìn chằm chằm ánh lửa trên mặt đất, thỉnh thoảng lại vui vẻ tươi cười.
Tiêu Khả Nghiên trong lúc tìm kiếm con lại thấy Dục Thành đang ngồi xổm một góc, cô bèn tò mò lặng lẽ đi sang, chỉ thấy…
Trời ạ. Đứa bé kia đang đùa với lửa sao? Đây là ai giao cho nó chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Khả Nghiên đột nhiên từ sau lưng nó bế Dục Thành lên, dùng chân hung hăng dập tắt ngọn lửa trên mặt đất.
“Oa… Oa… Dì…”- Khuôn mặt nhỏ đang cao hứng chuyển từ kinh ngạc sang thất vọng cuối cùng là phẫn nộ, nó nhìn ánh lửa đã tắt, không vui trừng mắt nhìn Tiêu Khả Nghiên: “Vú em là đồ đáng ghét.” - Tay nhỏ cố gắng đẩy vú em ra khỏi người mình.
Cô nhíu chặt đôi mày, nhìn con tức giận cô không chỉ thấy buồn lòng, mà hơn thế nữa còn thấy khó hiểu với việc ai đó cho con mình nghịch lửa, huống chi nó còn nhỏ như vậy?
Khi cô đem Dục Thành đặt xuống mặt đất, lúc này thằng nhỏ kia lại có thể tự thi triển công phu quyền cước, trượt nhanh khỏi người cô sau đó lập tức bắt lấy cánh tay cô, tay đấm chân đá.
Ông liền nhớ lại, lúc trước thằng cháu đích tôn của ông còn bảo là thích vú em này, làm ông suy xét xem có nên tăng lương cho cô ấy vì đã chăm sóc tốt cho thằng cháu mình hay không, thế mà hiện tại sao nó lại bắt đầu “tố cáo” vú em rồi?
“Nói xem, vú em khi dễ con thế nào nhỉ?”
“Hừ, vú em luôn lấy đi đồ chơi mới mà mẹ mua cho Dục Thành, không gọi Dục Thành chơi… Dục Thành không thích vú em.” - Dù miệng đứa bé vẫn còn ngọng nghịu kể lại mọi chuyện nhưng Hình lão gia vẫn nghe rõ được ý tứ chính.
Nhưng nguyên nhân thì ông không hiểu lắm, cứ tưởng gì, vú em lấy đồ chơi của thằng cháu đích tôn ông thì có ích lợi gì cho cô ta chứ?
“Lâm Na à.” - Ánh mắt ông nhìn về phía Tiêu Lâm Na đang đứng ở bên.
“Dạ.”
“Sao lại có chuyện này?”
Khó xử nhíu mày, cô ta ra vẻ do dự nói: “Kỳ thật… Kỳ thật chuyện này con cũng không rõ lắm, Dục Thành có nói một lần rồi, làm con cũng để ý một chút tới điều mà cô quản gia nói.”
“Nhắc tới cái gì?”
“Dạ… Gần đây nhất, giống như vú em luôn đem đồ chơi ra ngoài sau đó đi về tay không. Con bèn nghĩ vú em cũng có con của mình, đã hai năm rồi cô ấy không thể đoàn tụ cùng con nên mới lấy vài món đồ chơi đem cho nó cũng là chuyện bình thường, cha không cần truy cứu chuyện này đâu ạ.”
Nghe xong những lời diễn thuyết sinh động như thật của Tiêu Lâm Na, sắc mặt Hình lão gia dần dần trở nên nghiêm túc: “Sao lại có thể như vậy? Kỳ thật nếu cô ta đem đồ chơi về cho con mình giống như lời con đã nói cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại không xin phép con cơ chứ? Thế còn không phải là ăn trộm hay sao?”
Cha Hình tuy hiền lành, nhưng dù sao cũng từng xuất thân là người nghèo, dĩ nhiên sẽ nhạy cảm với những chuyện như thế, hơn nữa ông cũng là người tương đối chính trực, nhất định sẽ không chấp nhận hành vi trộm cắp trong nhà mình.
Vừa nghe giọng điệu của Hình lão gia, Tiêu Lâm Na đã như nở hoa trong lòng: “Cha ơi, chuyện này… Tuy rằng là ăn cắp, nhưng vú em rốt cuộc đã chăm sóc Dục Thành lâu như vậy, chúng ta cứ bỏ qua đi ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vẫn không được.” - Sợ làm cho Dục Thành kinh sợ, lão gia cố ý đè thấp giọng: “Cha thừa nhận vú em này đã chăm sóc rất tốt cho Dục Thành hơn một năm trời, nhưng hai chuyện trên không liên quan tới nhau, cha không mong bên người Dục Thành có kẻ chuyên làm chuyện trộm cắp.”
“Vậy giờ cha tính làm gì ạ?”
“Hừ…” - Nghiêm túc suy tư một lát, lão gia đem Dục Thành trong lòng đặt xuống: “Như vậy đi, hãy nhớ kĩ chuyện này, về sau phải chú ý cô ta, nếu vẫn tiếp tục hành vi đó, chúng ta nhất định không bỏ qua.”
Thiết nghĩ… Thật là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, nháo lên rất hăng hái, nhưng khi thực hiện thì liền sợ đông sợ tây, khó trách người hầu trong nhà đều nói lão gia này có tính cách nhát như chuột vậy, quả không sai. Kỳ quái, một vú em có gì phải sợ chứ? Cứ thẳng tay đuổi việc cô ta là ổn mà, dùng dằng cái gì nữa.
Không được. Ông ta vốn là con thỏ mà, nóng nảy lên cũng sẽ không cắn người đâu, xem ra vẫn không nên đụng đến chỗ đau của lão gia.
“Tốt rồi, bây giờ con đã biết phải làm gì, cha à, cha hãy nghỉ ngơi đi, con sẽ mang Dục Thành ra ngoài chơi.” - Hơi mỉm cười, cô ta ôm Dục Thành xoay người rời khỏi phòng của lão gia.
Thời gian không ngừng trôi qua, có rất nhiều chuyện có lẽ bởi vì thời gian chuyển dời mà cũng thay đổi, nhưng điều vĩnh viễn không thể đổi thay chính là tình thương của người mẹ đối với con.
Toàn bộ lầu ba của Hình gia đều được trang hoàng lại để đón khách, ngoại trừ những người hầu quét tước bên ngoài thì bên trong rất ít ai lui tới. Một bóng dáng nhỏ xinh ngồi xổm trong một góc, đôi mắt ngập nước cẩn thận nhìn chằm chằm ánh lửa trên mặt đất, thỉnh thoảng lại vui vẻ tươi cười.
Tiêu Khả Nghiên trong lúc tìm kiếm con lại thấy Dục Thành đang ngồi xổm một góc, cô bèn tò mò lặng lẽ đi sang, chỉ thấy…
Trời ạ. Đứa bé kia đang đùa với lửa sao? Đây là ai giao cho nó chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Khả Nghiên đột nhiên từ sau lưng nó bế Dục Thành lên, dùng chân hung hăng dập tắt ngọn lửa trên mặt đất.
“Oa… Oa… Dì…”- Khuôn mặt nhỏ đang cao hứng chuyển từ kinh ngạc sang thất vọng cuối cùng là phẫn nộ, nó nhìn ánh lửa đã tắt, không vui trừng mắt nhìn Tiêu Khả Nghiên: “Vú em là đồ đáng ghét.” - Tay nhỏ cố gắng đẩy vú em ra khỏi người mình.
Cô nhíu chặt đôi mày, nhìn con tức giận cô không chỉ thấy buồn lòng, mà hơn thế nữa còn thấy khó hiểu với việc ai đó cho con mình nghịch lửa, huống chi nó còn nhỏ như vậy?
Khi cô đem Dục Thành đặt xuống mặt đất, lúc này thằng nhỏ kia lại có thể tự thi triển công phu quyền cước, trượt nhanh khỏi người cô sau đó lập tức bắt lấy cánh tay cô, tay đấm chân đá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro