.1: Đau Cũng Vu...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Cô ta ghen ghét em gái có thể được Hình Thiên Nham yêu, mà chính cô ta lại chỉ là một người phụ nữ đáng thương, sống trong ngôi nhà vàng không được hưởng thụ đến tình yêu.
“Thứ Tiêu Lâm Na tôi không có được, tôi cũng sẽ không để cho cho các người có được đâu.”
‘Cốc, cốc, cốc…’
Chợt vang lên tiếng gõ cửa, dáng vẻ Tiêu Lâm Na liền chuyển biến, sắp xếp lại tâm tình của mình, cô ta nhàn nhã ngồi ở trên sô pha chậm rãi nói: “Vào đi.”
“Thiếu phu nhân.”
Người bước vào chính là cô quản gia, đúng như những gì mà Tiêu Lâm Na dự đoán, chắc chắn vì không vừa lòng chuyện vừa rồi nên mới tới tìm mình.
“Có chuyện gì?” - Cô ta giả vờ không rõ, thờ ơ liếc mắt nhìn cô quản gia trước mặt.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại lên tiếng giúp con hồ ly tinh kia?”
A, tuy rằng hiểu rõ ý đồ cô ta đến đây, nhưng không ngờ rằng, cô ta cũng dám to gan mà nói thẳng, không kiêng nể mà dò hỏi mình như thế à? Có phải là do gần đây mình đối xử với cô ta quá tốt, làm cho cô ta không phân biệt được đâu là chủ tớ?
Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Lâm Na chậm rãi từ trên sô pha đứng lên, khi cô quản gia cho rằng cô ta sẽ cho mình đáp án, lại không ngờ…
“Chát” một tiếng, Tiêu Tâm Na giang tay tát vào mặt cô quản gia.
“Thiếu phu nhân?” - Tay bụm mặt, nữ quản gia không thể tưởng tượng nhìn cô ta.
“Đánh cô đau sao?” - Khuôn mặt lạnh lùng dần dần gợi lên một nụ cười dối trá, Tiêu Lâm Na giơ tay khẽ vuốt qua gò má có chút sưng đỏ của nữ quản gia. Sắc mặt nữ quản gia trắng bệch, thân thể theo bản năng lui về sau một chút, toàn thân cũng dần dần phát run.
“Sao thế?” - Thấy cô quản gia tỏ vẻ kinh hoảng, Tiêu Lâm Na khó hiểu hỏi: “Cô sợ tôi sao?”
Bụm mặt, gục đầu xuống, thái độ của cô quản gia càng thêm hoảng sợ.
“Ôi trời, cô xem, trong khoảng thời gian này tôi xem cô là thân tín, vẫn luôn xem cô là người của tôi, chưa bao giờ có trách cứ cô cái gì, đúng hay không?”
“Phải… Phải…” – Buông tay xuống, cô quản gia vội nói hùa theo.
“A, chính cô đã thừa nhận, tôi cũng không cần thiết nói thêm cái gì. Kỳ thật, tôi đánh cô chẳng qua là muốn nhắc nhở cô thôi.”
Nghe thế, nét mặt cô quản gia càng thể hiện thái độ khó hiểu.
“A, cô đấy, nếu chuyên tâm vì tôi làm việc, tôi tự nhiên sẽ đối đãi tốt với cô. Nhưng mà…” – Đanh mặt lại, cô ta đưa tay đặt lên vai người trước mặt, lạnh lùng nói: “Chuyện tôi giao cho cô, nếu cô không làm tốt, tự nhiên sẽ chịu sự trừng phạt của tôi.”
Trừng phạt? Cô quản gia suy tư một lát, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì tôi muốn đánh người câm là sai sao?”
Nheo mắt: “Cô đánh cô ta không có sai, cho dù đánh chết cô ta cũng không có sai, nhưng sai ở chỗ cô đánh cô ta ngay trước mặt mọi người như thế.”
Cô quản gia không hiểu rõ mục đích này của Tiêu Lâm Na, cũng sẽ không biết, hành động vừa rồi của mình một khi bị Hình Thiên Nham nhìn thấy sẽ có hậu quả thế nào.
Cô ta không muốn Hình Thiên Nham tiếp tục nhìn con nhóc kia với ánh mắt thương hại, nếu không, tình cảm của họ sẽ ngày càng sâu đậm.
Cô ta muốn cho nữ quản gia ngu ngốc này thấy cái gì gọi là giết người không thấy máu.
Đồng thời làm cho cô quản gia biết, Tiêu Lâm Na này đối tốt với cô ta cũng chỉ vì cô ta nghe lời, nếu không nghe lời làm theo thì sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc. Chưa kể giống như cái kiểu trắng trợn tới chất vấn chủ nhân thế này? Đây chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi.
“Tôi… Tôi hiểu rồi thiếu phu nhân…, về sau tôi nhất định sẽ làm việc theo lời cô dặn dò.”
Lúc này, cô quản gia đã hoàn toàn sợ Tiêu Lâm Na.
Nếu là trước đây, cô ta chỉ là chân thành muốn nịnh hót chủ nhân, thật ra cũng không phục Tiêu Lâm Na, nhưng hiện tại đã khác, cô ta không ngờ người phụ nữ này lại có một bộ mặt khác đáng sợ đến thế.
“Bảo bối, gọi mẹ.”
“Moa.”
“Thứ Tiêu Lâm Na tôi không có được, tôi cũng sẽ không để cho cho các người có được đâu.”
‘Cốc, cốc, cốc…’
Chợt vang lên tiếng gõ cửa, dáng vẻ Tiêu Lâm Na liền chuyển biến, sắp xếp lại tâm tình của mình, cô ta nhàn nhã ngồi ở trên sô pha chậm rãi nói: “Vào đi.”
“Thiếu phu nhân.”
Người bước vào chính là cô quản gia, đúng như những gì mà Tiêu Lâm Na dự đoán, chắc chắn vì không vừa lòng chuyện vừa rồi nên mới tới tìm mình.
“Có chuyện gì?” - Cô ta giả vờ không rõ, thờ ơ liếc mắt nhìn cô quản gia trước mặt.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại lên tiếng giúp con hồ ly tinh kia?”
A, tuy rằng hiểu rõ ý đồ cô ta đến đây, nhưng không ngờ rằng, cô ta cũng dám to gan mà nói thẳng, không kiêng nể mà dò hỏi mình như thế à? Có phải là do gần đây mình đối xử với cô ta quá tốt, làm cho cô ta không phân biệt được đâu là chủ tớ?
Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Lâm Na chậm rãi từ trên sô pha đứng lên, khi cô quản gia cho rằng cô ta sẽ cho mình đáp án, lại không ngờ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chát” một tiếng, Tiêu Tâm Na giang tay tát vào mặt cô quản gia.
“Thiếu phu nhân?” - Tay bụm mặt, nữ quản gia không thể tưởng tượng nhìn cô ta.
“Đánh cô đau sao?” - Khuôn mặt lạnh lùng dần dần gợi lên một nụ cười dối trá, Tiêu Lâm Na giơ tay khẽ vuốt qua gò má có chút sưng đỏ của nữ quản gia. Sắc mặt nữ quản gia trắng bệch, thân thể theo bản năng lui về sau một chút, toàn thân cũng dần dần phát run.
“Sao thế?” - Thấy cô quản gia tỏ vẻ kinh hoảng, Tiêu Lâm Na khó hiểu hỏi: “Cô sợ tôi sao?”
Bụm mặt, gục đầu xuống, thái độ của cô quản gia càng thêm hoảng sợ.
“Ôi trời, cô xem, trong khoảng thời gian này tôi xem cô là thân tín, vẫn luôn xem cô là người của tôi, chưa bao giờ có trách cứ cô cái gì, đúng hay không?”
“Phải… Phải…” – Buông tay xuống, cô quản gia vội nói hùa theo.
“A, chính cô đã thừa nhận, tôi cũng không cần thiết nói thêm cái gì. Kỳ thật, tôi đánh cô chẳng qua là muốn nhắc nhở cô thôi.”
Nghe thế, nét mặt cô quản gia càng thể hiện thái độ khó hiểu.
“A, cô đấy, nếu chuyên tâm vì tôi làm việc, tôi tự nhiên sẽ đối đãi tốt với cô. Nhưng mà…” – Đanh mặt lại, cô ta đưa tay đặt lên vai người trước mặt, lạnh lùng nói: “Chuyện tôi giao cho cô, nếu cô không làm tốt, tự nhiên sẽ chịu sự trừng phạt của tôi.”
Trừng phạt? Cô quản gia suy tư một lát, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì tôi muốn đánh người câm là sai sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nheo mắt: “Cô đánh cô ta không có sai, cho dù đánh chết cô ta cũng không có sai, nhưng sai ở chỗ cô đánh cô ta ngay trước mặt mọi người như thế.”
Cô quản gia không hiểu rõ mục đích này của Tiêu Lâm Na, cũng sẽ không biết, hành động vừa rồi của mình một khi bị Hình Thiên Nham nhìn thấy sẽ có hậu quả thế nào.
Cô ta không muốn Hình Thiên Nham tiếp tục nhìn con nhóc kia với ánh mắt thương hại, nếu không, tình cảm của họ sẽ ngày càng sâu đậm.
Cô ta muốn cho nữ quản gia ngu ngốc này thấy cái gì gọi là giết người không thấy máu.
Đồng thời làm cho cô quản gia biết, Tiêu Lâm Na này đối tốt với cô ta cũng chỉ vì cô ta nghe lời, nếu không nghe lời làm theo thì sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc. Chưa kể giống như cái kiểu trắng trợn tới chất vấn chủ nhân thế này? Đây chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi.
“Tôi… Tôi hiểu rồi thiếu phu nhân…, về sau tôi nhất định sẽ làm việc theo lời cô dặn dò.”
Lúc này, cô quản gia đã hoàn toàn sợ Tiêu Lâm Na.
Nếu là trước đây, cô ta chỉ là chân thành muốn nịnh hót chủ nhân, thật ra cũng không phục Tiêu Lâm Na, nhưng hiện tại đã khác, cô ta không ngờ người phụ nữ này lại có một bộ mặt khác đáng sợ đến thế.
“Bảo bối, gọi mẹ.”
“Moa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro