Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

.1: Đem Cô Độc...

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

“Cha ơi. Kỳ thật, con cảm thấy không nói được cũng khá tốt đó.”

“Là sao?” Cha Hình không hiểu.

“Cha hãy nghĩ xem.” – Tiêu Lâm Na khoanh tay trước ngực, suy tư một chút rồi chậm rãi nói: “Dục Thành bây giờ vẫn còn nhỏ, từ từ sẽ bắt đầu học nói, nếu bị một vú em lắm miệng hướng dẫn cho thì chúng ta không biết được nó sẽ học những thứ gì đâu, nhưng nếu có một vú em không biết nói chăm sóc cho nó, ít nhất chúng ta sẽ không phải lo rằng nó sẽ học những lời bậy bạ, cha nghĩ có phải hay không?”

Nói như vậy cũng có lý. Cha Hình do dự một lát cũng gật đầu đồng ý: “Được. Vậy tôi sẽ chọn cô. Từ giờ cô phụ trách chăm sóc cho cháu đích tôn của tôi. Một tháng cô sẽ nhận được hai vạn, kèm theo đó là bao ăn và bao ở.”

Tiền bạc hiện tại đối với Tiêu Khả Nghiên mà nói chỉ đều là chuyện nhỏ, có thể ở cạnh Dục Thành mới là chuyện khiến cô thực lòng vui vẻ. Kích động gật gật đầu, cô nhanh chóng nhìn xuống đứa con trong ngực, suýt chút nữa nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Hiện tại, Dục Thành bú sữa xong liền ngọt ngào chìm vào mộng đẹp, có lẽ đây chính là giấc nhủ an yên nhất của nó từ lúc bước vào Hình gia. Cuối cùng, trẻ nhỏ quả thật không thể không có mẹ, nếu được mẹ chăm sóc cho chính là thứ giúp trẻ con cảm thấy vững chắc nhất.

“Được rồi, có thể ở bên cạnh Dục Thành, cô có vui hay không?” - Bên trong phòng, ngoài Tiêu Khả Nghiên đang làm bạn với Dục Thành, còn có Tiêu Lâm Na.

Cô vỗ nhẹ lên thân thể của con trai, dùng ánh mắt liếc tới chỗ người chị, từ tốn gật gật đầu.

“Ha ha, chị không hề lừa em nhé, chị nói rồi, chỉ cần em chịu trả cái giá xứng đáng mà thôi.”

Đáng giá ư? Có lẽ, so với việc được gặp lại con thì việc cô không bao giờ có thể nói được nữa, thật sự đáng giá sao?

“Trên đời này chỉ có người câm mới có thể giữ bí mật. Để xem liệu em có đủ khiến chị tin tưởng mà giao Vân Đỉnh cho em hay không?”

Nhìn chiếc bình màu trắng đặt ở trên bàn trà, cô bất an nhìn chị của mình: “Chị à, đây là cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là…” - Hai tròng mắt chợt lóe sáng, Tiêu Lâm Na cúi người xuống ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Đây là một yêu cầu cuối cùng mà em cần hoàn thành để ở bên cạnh đứa nhỏ.”

Cô ta mỉm cười ngồi lại ghế sô pha, ánh mắt hướng về phía chiếc bình bên kia: “Em cứ yên tâm, uống nó xong yết hầu chỉ cảm thấy một chút đau đớn mà thôi, sẽ không thống khổ lắm đâu. Mà em chỉ cần chịu thống khổ một chút thì có thể gặp con, có phải là rất đáng giá không?”

Đã hiểu rồi. Cô rốt cuộc đã hiểu chiếc bình chị đặt ở đó có chứa thứ gì.

Đánh đổi giọng nói vĩnh viễn của mình để được gặp con là điều cần phải làm. Giá trị. Rất giá trị. Nắm chặt tay, cô cầm lấy chiếc bình màu trắng trên bàn, lạnh lùng nhìn sang Tiêu Lâm Na: “Đây là điều kiện cuối cùng của chị sao?”

Cô ta bèn gật gật đầu khẳng định: “Chị nói được thì làm được.”

“Tốt lắm.” - Cô nhanh chóng vặn mở nắp bình, bên trong là những viên thuốc màu trắng, cắn chặt môi dưới, cô nhắm mắt lại, hạ quyết tâm đổ những viên thuốc ra tay rồi đưa lên miệng nuốt vào.

Giờ khắc này, Tiêu Lâm Na chỉ mỉm cười, nụ cười đầy đắc ý. Cô ta biết đứa em gái kia là kẻ quá tin người, nhưng mà, vẫn không thể chắc chắn được nó có vì muốn đòi lại con trai hay không mà sau này lại uy hiếp, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là khiến cho cô câm đi. Như vậy cô sẽ có thể quản tốt được cái miệng của mình, cũng không thể nào phát ra âm thanh.

Thật sự là một kế hoạch rất chu đáo.

Nghĩ vậy, cô ta âm thầm cười, chậm rãi đứng lên: “Rất tốt. Hôm nay trở về, tôi sẽ cùng Hình lão gia thông báo về vấn đề tuyển dụng vú em chăm sóc cho Dục Thành, đến lúc đó cô hãy nhanh chóng chạy tới phỏng vấn, tôi sẽ nói với Hình lão gia giữ lại cô. Nhưng cô nhớ cho kỹ…” - Cô ta nói đến đây liền duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Khả Nghiên: “Hình gia đang thông báo tuyển dụng vú em chứ không phải thu nhận mấy cô gái trẻ trung ẻo lả. Tôi thấy cô chí ít cũng nên trang điểm đi. Ít nhất phải khiến người khác cảm thấy cô từng trải một chút chứ?” - Dứt lời, cô ta xoay người mở cửa rời đi…

Mà Tiêu Khả Nghiên…

“A…” - Cơn đau đớn ở yết hầu lúc này đã phát tác, vốn dĩ không giống như lời Tiêu Lâm Na là chỉ hơi đau một chút, mà loại đau đớn này giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào tim, tựa như lửa đốt toàn thân. Bàn tay Tiêu Khả Nghiên gắt gao ôm lấy cổ, tay còn lại run rẩy cầm lấy ly nước trên bàn. Nhưng lúc muốn đưa ly nước lên miệng uống, bởi vì đau nhức không chịu nổi, cái ly cũng “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0