Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

.1: Đưa Vào Đườ...

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

Có thể nói, cô có thể chịu đựng những lời nói châm chọc của người khác, nhưng chỉ khi đối mặt với Hình Thiên Nham, cô lại có chút không tự chủ được, rất muốn giải thích với anh, mong anh đừng nhìn cô bằng ánh mắt này, nhưng nên dùng lý do gì để giải thích mọi chuyện đây?

Thở dài một hơi, cô ngây ngốc nhìn bóng dáng Hình Thiên Nham biến mất ở hành lang, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn.

“Được rồi, tiểu Nghiên, tạm ổn rồi, mau đi ăn cơm.”

Gật đầu. Thu dọn xong tất cả rồi, Tiêu Khả Nghiên đi tới phòng ăn của người giúp việc, khi cô bước vào mọi người nhìn cô giống như là nhìn thấy ôn dịch, tự động tránh sang một bên để lại cho cô chỗ trống lớn.

A, biểu hiện thật rõ ràng. Có lẽ những người đơn giản này không giỏi che giấu cảm xúc của họ. Ngồi xuống, ăn đồ ăn trước mặt, chỉ nghe giọng nói mỉa mai từ nữ giúp việc kia truyền đến.

“Ôi, Hoa Hoa ăn nhiều một chút đi, hôm nay bị “chó” cắn, cô nên bổ sung cho tốt. Hừ...”

“Chúng ta cũng vậy đáy, ngộ nhỡ ngày nào đó chúng ta cũng bị “chó” cắn thì khổ đấy. Hừ…”

Khó chịu. Kiềm chế.

Bữa cơm này lại không thể ăn xong, cũng không nuốt nổi nữa. Khả Nghiên vừa buông đũa định đứng dậy rời đi, ai ngờ Hình Thiên Nham lại xuất hiện ở nhà ăn người giúp việc.

Mọi người thấy vậy đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, sao thiếu gia đột nhiên đi tới phòng ăn của người giúp việc? Hơn nữa sắc mặt thiếu gia…

“Thiếu gia.”

“Tôi hỏi các cô. Hôm nay là ai làm cơm tối cho lão gia?” - Giọng anh lạnh lùng, thanh âm mang theo một tia quỷ quái. Đám người giúp việc nữ nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu tỏ vẻ không phải mình.

Lúc này, Khả Nghiên đứng ở tại chỗ chậm rãi giơ lên tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là cô?” - Đôi mắt lạnh lùng nhìn Khả Nghiên, anh nhíu nhíu mày, lại đem ánh mắt nhìn về phía cô quản gia: “Là ai bảo cô ấy làm cơm tối cho lão gia?”

Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Giọng điệu của Hình Thiên Nham giống như càng ngày càng lạnh, càng ngày càng âm trầm, dự cảm không tốt, dự cảm không tốt, không giải thích được. Tim Khả Nghiên đập thình thịch, phập phồng lên xuống ngày càng mãnh liệt.

Cô quản gia chậm rãi đứng lên: “Thiếu gia, là tiểu Nghiên tự mình yêu cầu muốn làm cơm cho lão gia.”

Cái gì? Không phải cô ta chỉ thị sao? Khả Nghiên dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía cô quản gia.

“Vậy cô không có nói cho cô ta biết lão gia bị cao huyết áp, bệnh tim không nên ăn mặn và thịt?”

Cao huyết áp? Bệnh tim? Hóa ra Hình lão gia có bệnh người già. Cô quản gia vì sao lại nói cho cô lão gia thích ăn mặn?

Hiểu rồi. Hiểu rồi. Cô ta muốn hại mình. Đáng chết. Vốn tưởng rằng sự việc Hoa Hoa kia đã kết thúc, biết cô quản gia kia còn ghi hận, lại không nghĩ rằng cô ta vẫn không chịu buông tha cô. Rốt cuộc là cô đắc tội với cô ta chỗ nào chứ?

Bệnh tình Hình lão gia trong nhà này người bình thường đều biết, tuy rằng lão gia thích ăn mặn với thịt, nhưng Hình Thiên Nham hiếu thuận nên đã đặc biệt kiểm soát nghiêm ngặt đồ ăn thức uống của cha mình. Nhớ có một lần lão gia phân phó một đầu bếp làm cho mình đồ ăn “vi phạm lệnh cấm”, khi Hình Thiên Nham biết đã lập tức đuổi việc đầu bếp kia luôn, vì thế trong nhà này không ai dám làm đồ ăn “vi phạm lệnh cấm” cho lão gia. Hôm nay Tiêu Khả Nghiên xem như đã dẫm phải quả mìn lớn rồi.

“Thiếu gia, nói thật, tiểu Nghiên ỷ vào việc có ngài chống lưng, tôi dám nói cái gì? Lúc tôi muốn nấu cơm cho lão gia cô ấy đã làm xong rồi, tôi nói vài câu, ai ngờ cô ấy cũng không nghe, tôi tự nhiên cũng không dám nói gì.” - Cô quản gia giọng điệu có chút ấm ức mà thở dài, áy náy gục đầu xuống: “Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Xin lỗi thiếu gia, tôi thừa nhận lần này là tôi sai lầm, nhưng cậu cũng nên hiểu, tôi rất khó xử.”

“Thiếu gia.” - Cô quản gia mới nói xong, một nữ giúp việc khác khác liền đứng lên: “Tôi nói không phải chứ, lần này căn bản chính là tiểu Nghiên muốn nịnh hót lão gia, ai ngờ lại phạm phải sai lầm như vậy."

“Đúng vậy… Đúng vậy…”

Nhóm người giúp việc mỗi người nói một câu, Tiêu Khả Nghiên chỉ có thể lắc đầu, cũng không ngăn cản, giờ này ai còn nghe cô chứ? Ánh mắt ấm ức trong lúc vô tình chú ý tới Hình Thiên Nham đang đứng cách đó không xa, chỉ thấy sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, hiện tại Tiêu Khả Nghiên có thể nói là bất lực hoàn toàn.

Có thể nói Khả Nghiên đã trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, rất nhiều người trách mắng cùng với phẫn nộ đều trút lên trên người cô, mà do không nói được, nên cô cũng không có cách nào giải thích.

Khi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Hình Thiên Nham, cuối cùng cô đã từ bỏ ý định đấu tranh, bởi vì đôi mắt kia đã cho cô biết đáp án, anh đã chán ghét cô.

“Cô quản gia, theo ý cô nói là chuyện này vẫn là do tôi không đúng?”

Nghe Hình Thiên Nham chất vấn, cô quản gia vội vàng lắc lắc đầu: “Thiếu gia, tôi không có ý tứ này, tôi không có ý tứ này.”

“Tôi nói một lần nữa, về sau ở trong cái nhà này, ai mà làm rồi không dám chịu trách nhiệm, thì trước hết hãy tự vấn lương tâm mình đi.”

Dứt lời, Hình Thiên Nham lạnh lùng rời khỏi nhà ăn, tuy rằng chuyện này ngoài mặt nhìn như anh cũng không có quở trách gì Khả Nghiên, nhưng giọng điệu cùng với việc làm của anh đã thể hiện ra đầy đủ sự chán ghét đối với Khả Nghiên, bởi vì từ đầu đến cuối khi anh nói chuyện đều không có liếc nhìn cô một cái, thậm chí nghi ngờ hay là suy tư đều không có biểu hiện ra ngoài, việc này đủ để chứng minh anh tin lời cô quản gia.

Cũng đúng, rốt cuộc cô quản gia đem chuyện này nói vô cùng kỹ lưỡng hoàn mỹ, thêm những người giúp việc khác bộc lộ thái độ khó chịu, không thể nghi ngờ đã đem đẩy Khả Nghiên vào đường cùng.

Tim cô cảm thấy khó chịu như bị người ai đó dày xéo, vừa chua xót, vừa đau đớn, thậm chí không tìm thấy cách nào để kể ra, bộc lộ ra, cũng không tìm thấy người bạn nào có thể an ủi vết thương.

Khi còn nhỏ nghe cha kể chuyện nàng công chúa người cá, khi công chúa người cá vì tình yêu của hoàng tử mà đánh đổi cái đuôi của mình để trở thành người bình thường, khi đi ở trên đường mỗi một bước đi đều như dẫm lên mảnh vỡ, đau đớn vô cùng, mà cô…

Giơ tay, sờ sờ yết hầu.

Bởi vì không thể nói chuyện, tất cả sự việc đơn giản đều trở nên phức tạp, thật ra có tình huống căn bản không cần giải thích, nhưng vì cái gì mà chính cô lại gấp như vậy, không nói ngay cho Hình Thiên Nham biết cô không phải như cô quản gia nói, cô đâu có biết nên làm hay không làm món ăn gì cho Hình lão gia?

Chẳng lẽ cô cũng giống như công chúa người cá, chỉ có một mong muốn là nhìn thấy người mình thích hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0