.1: Làm Bạn Cô...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Uông tiên sinh, anh có gặp Thiên Nham hay không?”
Đang cùng các người đẹp nói chuyện, Uông Dương Minh bỗng thấy Tiêu Lâm Na xuất hiện, lập tức cảm giác vui vẻ cũng giảm bớt: “Cô tìm cậu ta à? Tôi nhớ hình như cậu ta đến phòng sách ấy?”
“Vậy sao… Có thể phiền anh cùng đi với tôi tới đó không?” - Cô ta khó xử nhíu mày.
“Sao vậy?” - Uông Dương Minh đương nhiên không rõ ý tứ của Tiêu Lâm Na là gì, cô ta tìm chồng sao lại cần anh phải tìm giúp chứ? Đương nhiên anh ta vẫn đồng ý, chỉ là cảm thấy có chút không hợp lý mà thôi.
“Là thế này, Thiên Nham không thích phụ nữ vào phòng sách của anh ấy, cho nên…”
Rất rõ ràng, Thiên Nham có chút cổ quái, nhưng cũng không đến mức không thích phụ nữ bước vào phòng sách của mình, chỉ là anh không thích phụ nữ làm liên lụy tới sự nghiệp, hơn thế nữa, sợ còn có người muốn nhúng tay vào sự nghiệp của anh.
Nhưng người ta vốn có ơn với anh ta thì anh ta cũng không thể từ chối: “Đi thôi.” - Cứ như vậy, Uông Dương Minh cố gắng giúp Tiêu Lâm Na đặt chân vào phòng của Hình Thiên Nham mà không hề biết rằng bản thân đã bị lợi dụng.
Âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, không có chút sơ xuất nào, Tiêu Lâm Na đã tỉ mỉ thiết kế ra từ rất lâu rốt cuộc hôm nay có thể sử dụng được rồi.
Cô ta lợi dụng thành công Tiểu Liên nhằm không gây chú ý cho mọi người, bởi vì Tiêu Khả Nghiên có nghĩ thế nào, cũng sẽ không nghĩ rằng chính Tiểu Liên đã hãm hại mình. Hơn nữa, cô ta còn lợi dụng được Uông Dương Minh chứng kiến sự việc, giúp cô ta đóng vai nhân chứng. Mục đích cuối cùng của cô ta chỉ có hai điểm này mà thôi.
Một là cùng Hình Thiên Nham gạo nấu thành cơm, không phải anh vẫn luôn không chịu chạm vào cô ta hay sao? Lúc này hẳn là có thể đi? Nếu may mắn cô ta sẽ có một đứa con trong bụng, như vậy càng có thể củng cố vững chắc địa vị của chính mình.
Thứ hai, chính là bức ép cho Tiêu Khả Nghiên phải rời đi.
Theo tính cách của Tiêu Khả Nghiên, dù chuyện này không phải cô làm, nhưng mỗi ngày mặt đối mặt với người chị gái làm trò để gả vào hào môn hẳn sẽ khiến cho cô bất mãn, vốn tưởng rằng cô chắc chắn sẽ vì thế mà từ bỏ công việc, nhưng Tiêu Lâm Na ngàn vạn lần cũng không tính hết được.
Tiêu Khả Nghiên có tình cảm sâu sắc đến thế với con trai, không hề muốn rời bỏ nơi này.
“Hừ… Dù sao cũng không thành vấn đề, ngay cả khi cô ta nói không rời đi, thì ngày mai Thiên Nham cũng sẽ tỉnh, sẽ không giữ lại cô ta đâu.” – Nở nụ cười thâm độc, cô ta rời khỏi phòng mình và bước tới phòng sách của Hình Thiên Nham.
Từ lúc kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên nằm cạnh người đàn ông này. Cảm giác được chung chăn gối với chồng hóa ra lại tốt đẹp như vậy, chắc rằng từ nay về sau, mỗi ngày cô ta đều sẽ được tận hưởng loại cảm giác ấm áp này.
Tiêu Lâm Na nở một nụ cười hạnh phúc, ôm Hình Thiên Nham dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời lọt vào căn phòng sạch sẽ, chiếu rọi góc cạnh sắc nét trên khuôn mặt Hình Thiên Nham, anh khẽ nhíu mày.
Đau đầu… Thật có cảm giác buồn nôn…
Vẫn còn chút men say trong người, anh chầm chậm hé mở đôi mắt buồn ngủ.
“Anh tỉnh rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ bên cạnh, anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Tiêu Lâm Na ăn mặc gọn gàng ngồi ở mép giường, mỉm cười với anh.
“Cô…”
Ngày hôm qua?
Đôi mắt đang buồn ngủ đột nhiên mở to, anh bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, người phụ nữ kia, còn có cả Tiêu Lâm Na…
Anh còn nhớ rõ, lúc đầu khi người phụ nữ đó đưa nước trà tới cho mình, sau đó dường như anh còn nói chuyện với cô ta, sau lại… Uống một chút nước trà…
“Thịch” - Trái tim như ngừng đập, anh nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, dùng một tay vuốt ve phần trán.
Là dược tính.
Ngày hôm qua đã có người hạ thuốc ở trong ly trà kia, người đó là ai đây?
Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt của Tiêu Khả Nghiên, rồi lại hiện lên khuôn mặt Tiêu Lâm Na, nước trà là do người phụ nữ ấy đưa tới, hẳn là cũng có liên quan tới người phụ trách pha trà nữa, chẳng lẽ chính cô đã hạ dược trong nước trà của anh hay sao?
Anh gắt gao nắm chặt tay, là cô hay sao? Là cô hay sao? Là cô sao? Hình Thiên Nham không ngừng tự hỏi bản thân, biểu cảm trên mặt cũng rất phức tạp.
“Thiên Nham? Thiên Nham?” - Tiêu Lâm Na tỏ vẻ quan tâm ngồi dậy, đi tới bên cạnh anh.
Đang cùng các người đẹp nói chuyện, Uông Dương Minh bỗng thấy Tiêu Lâm Na xuất hiện, lập tức cảm giác vui vẻ cũng giảm bớt: “Cô tìm cậu ta à? Tôi nhớ hình như cậu ta đến phòng sách ấy?”
“Vậy sao… Có thể phiền anh cùng đi với tôi tới đó không?” - Cô ta khó xử nhíu mày.
“Sao vậy?” - Uông Dương Minh đương nhiên không rõ ý tứ của Tiêu Lâm Na là gì, cô ta tìm chồng sao lại cần anh phải tìm giúp chứ? Đương nhiên anh ta vẫn đồng ý, chỉ là cảm thấy có chút không hợp lý mà thôi.
“Là thế này, Thiên Nham không thích phụ nữ vào phòng sách của anh ấy, cho nên…”
Rất rõ ràng, Thiên Nham có chút cổ quái, nhưng cũng không đến mức không thích phụ nữ bước vào phòng sách của mình, chỉ là anh không thích phụ nữ làm liên lụy tới sự nghiệp, hơn thế nữa, sợ còn có người muốn nhúng tay vào sự nghiệp của anh.
Nhưng người ta vốn có ơn với anh ta thì anh ta cũng không thể từ chối: “Đi thôi.” - Cứ như vậy, Uông Dương Minh cố gắng giúp Tiêu Lâm Na đặt chân vào phòng của Hình Thiên Nham mà không hề biết rằng bản thân đã bị lợi dụng.
Âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, không có chút sơ xuất nào, Tiêu Lâm Na đã tỉ mỉ thiết kế ra từ rất lâu rốt cuộc hôm nay có thể sử dụng được rồi.
Cô ta lợi dụng thành công Tiểu Liên nhằm không gây chú ý cho mọi người, bởi vì Tiêu Khả Nghiên có nghĩ thế nào, cũng sẽ không nghĩ rằng chính Tiểu Liên đã hãm hại mình. Hơn nữa, cô ta còn lợi dụng được Uông Dương Minh chứng kiến sự việc, giúp cô ta đóng vai nhân chứng. Mục đích cuối cùng của cô ta chỉ có hai điểm này mà thôi.
Một là cùng Hình Thiên Nham gạo nấu thành cơm, không phải anh vẫn luôn không chịu chạm vào cô ta hay sao? Lúc này hẳn là có thể đi? Nếu may mắn cô ta sẽ có một đứa con trong bụng, như vậy càng có thể củng cố vững chắc địa vị của chính mình.
Thứ hai, chính là bức ép cho Tiêu Khả Nghiên phải rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo tính cách của Tiêu Khả Nghiên, dù chuyện này không phải cô làm, nhưng mỗi ngày mặt đối mặt với người chị gái làm trò để gả vào hào môn hẳn sẽ khiến cho cô bất mãn, vốn tưởng rằng cô chắc chắn sẽ vì thế mà từ bỏ công việc, nhưng Tiêu Lâm Na ngàn vạn lần cũng không tính hết được.
Tiêu Khả Nghiên có tình cảm sâu sắc đến thế với con trai, không hề muốn rời bỏ nơi này.
“Hừ… Dù sao cũng không thành vấn đề, ngay cả khi cô ta nói không rời đi, thì ngày mai Thiên Nham cũng sẽ tỉnh, sẽ không giữ lại cô ta đâu.” – Nở nụ cười thâm độc, cô ta rời khỏi phòng mình và bước tới phòng sách của Hình Thiên Nham.
Từ lúc kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên nằm cạnh người đàn ông này. Cảm giác được chung chăn gối với chồng hóa ra lại tốt đẹp như vậy, chắc rằng từ nay về sau, mỗi ngày cô ta đều sẽ được tận hưởng loại cảm giác ấm áp này.
Tiêu Lâm Na nở một nụ cười hạnh phúc, ôm Hình Thiên Nham dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời lọt vào căn phòng sạch sẽ, chiếu rọi góc cạnh sắc nét trên khuôn mặt Hình Thiên Nham, anh khẽ nhíu mày.
Đau đầu… Thật có cảm giác buồn nôn…
Vẫn còn chút men say trong người, anh chầm chậm hé mở đôi mắt buồn ngủ.
“Anh tỉnh rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ bên cạnh, anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Tiêu Lâm Na ăn mặc gọn gàng ngồi ở mép giường, mỉm cười với anh.
“Cô…”
Ngày hôm qua?
Đôi mắt đang buồn ngủ đột nhiên mở to, anh bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, người phụ nữ kia, còn có cả Tiêu Lâm Na…
Anh còn nhớ rõ, lúc đầu khi người phụ nữ đó đưa nước trà tới cho mình, sau đó dường như anh còn nói chuyện với cô ta, sau lại… Uống một chút nước trà…
“Thịch” - Trái tim như ngừng đập, anh nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, dùng một tay vuốt ve phần trán.
Là dược tính.
Ngày hôm qua đã có người hạ thuốc ở trong ly trà kia, người đó là ai đây?
Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt của Tiêu Khả Nghiên, rồi lại hiện lên khuôn mặt Tiêu Lâm Na, nước trà là do người phụ nữ ấy đưa tới, hẳn là cũng có liên quan tới người phụ trách pha trà nữa, chẳng lẽ chính cô đã hạ dược trong nước trà của anh hay sao?
Anh gắt gao nắm chặt tay, là cô hay sao? Là cô hay sao? Là cô sao? Hình Thiên Nham không ngừng tự hỏi bản thân, biểu cảm trên mặt cũng rất phức tạp.
“Thiên Nham? Thiên Nham?” - Tiêu Lâm Na tỏ vẻ quan tâm ngồi dậy, đi tới bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro