.1. Qủa Thật Là...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Thất vọng quay người đi, cô bắt gặp ánh mắt của Bạch Hoa Hoa đang đứng trong góc.
Người con gái duy nhất có thể cho mình hơi ấm cũng đã bị tổn thương bởi chính mình.
Trong lúc đang thu dọn hành lý, Khả Nghiên không ngừng suy nghĩ, trong hai năm nay, bản thân mình đã có được cái gì, và mất đi cái gì? Nếu như ngay từ lúc đầu lựa chọn đến chỗ này sẽ có kết quả như vậy, thì bản thân cô thà từ bỏ và rời đii.
Bây giờ mới phát hiện, chung sống càng lâu càng thấy không thích hợp. Dục Thành, mẹ rất muốn ở lại bên cạnh của con, nhưng mẹ lại quá vô dụng, mẹ thậm chí không có cách nào để giữ lấy quyền lợi này. Con làm ơn nói cho mẹ biết, mẹ nên làm sao mới có thể mãi mãi bảo vệ được con, mãi mãi ở bên cạnh con đây?
Mang theo một túi hành lý nhỏ, Khả Nghiên rời đi, mãi mãi rời khỏi nơi đang lưu giữ máu thịt của mình.
Nước mắt chảy dài trên má, người qua đường nào biết được câu chuyện buồn của người phụ nữ đang khóc này là gì.Thật là khốn khổ khi có con trai không thể nhận, bây giờ thậm chí quyền lợi bảo vệ con trai cũng không được, có lẽ nhịp tim của cô cách đây hai năm trước vì con trai mà hồi phục, giờ đây lại một lần nữa bất động.
“Hình lão gia, thiếu phu nhân ngoài chân bị gãy thì không có gì đáng lo ngại, ông yên tâm đi.”
Bác sĩ kiểm tra cho Tiêu Lâm Na xong thì báo cáo lại cho Hình lão gia.
Thở một hơi dài: “Được rồi, làm phiền ông rồi.”
“Vâng, Hình lão gia, vậy tôi xin ra về.”
“Ừ, A Hoa, đi tiễn bác sĩ đi.”
“Dạ.” - Bạch Hoa Hoa nhận lệnh thì đưa bác sĩ ra đến cổng.
Nhưng khi tiễn bác sĩ rời đi, cô ấy không quay vào trong biệt thự mà đứng lẳng lặng ngay cổng như một người ngốc. “Đây là ý của lão gia, lão gia ra lệnh mọi người đi kiểm tra phòng của cô, kết quả phát hiện mấy món đồ chơi mà tôi mua cho Dục Thành. Có điều may mắn là ba của bé và các chú bác không phải là người nhỏ nhen, không báo cảnh sát cô là ăn trộm, chỉ là đuổi việc cô.”
“Cô đi đâu?” - Trong đầu Bạch Hoa Hoa không ngừng hiện ra hình ảnh thiếu phu nhân bị ngã lầu.
“Không có. Không có. Kỳ thật chị ấy không có đẩy thiếu phu nhân xuống lầu, quản gia Ngô cũng không có mặt ở đại sảnh lầu một, tại sao tôi tận mắt chứng kiến mà vừa mới lúc nãy lại không thể nói ra được? Tại sao vậy?” - Ôm lấy đầu của mình, cô ấy đau khổ tự vấn bản thân về hành vi vừa rồi của mình, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc Tiêu Lâm Na giả vờ ngã xuống lầu, cô ấy cảm thấy rất đáng sợ. Là không cẩn thận sao? Hay là thiếu phu nhân cố ý hãm hại chị ấy, cô ta tại sao lại muốn hãm hại chị ấy?
Sở dĩ Bạch Hoa Hoa biết chắc chắn là Tiêu Lâm Na tự mình ngã xuống lầu, và quản gia Ngô không có mặt ở đại sảnh lầu một, là vì đúng lúc đó cô đang dọn dẹp tại đại sảnh tầng một.
“Các người đều đi ra ngoài đi.” - Quản gia Ngô ở lại phòng của thiếu phu nhân và đuổi hết người hầu ra.
Biết rằng hành động vừa rồi của quản gia Ngô là có mục đích, cô ta cũng hiểu rõ mục đích là gì, nhưng cố ý giả ngốc nói: “Quản gia Ngô, ông cũng nên đi nghỉ ngơi đi, gọi người khác đến chăm sóc tôi là được rồi.”
“Thiếu phu nhân, mục đích của tôi ở lại lẽ nào cô không biết sao?”
Đối mặt với vẻ mặt không chút lưu tình này, nụ cười của Tiêu Lâm Na đột nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt lóe lên, tiếp tục giả ngốc: “Ông đang nói cái gì vậy?”
“A, cũng là không có gì.” - Nở nụ cười lạnh lùng, quản gia Ngô thở một hơi dài, rồi lạnh lùng nói: “Tôi sống ở trong nhà này ba mươi năm rồi, không cho phép bất cứ người nào làm tổn hại đến nhà họ Hình, nếu như có người có âm mưu với nhà họ Hình, cho dù là thiếu phu nhân đây, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, vú em này là người ngoài, mà cô lại là một nửa chủ nhân của nhà họ Hình, tôi dĩ nhiên là người đứng về phía cô.” - Nói xong, quản gia Ngô mỉm cười cúi đầu: “Không làm phiền cô nghĩ ngơi.”
Rồi quay người rời khỏi phòng.
“A, gừng càng già càng cay là đây.” - Sau khi quản gia Ngô rời đi, Tiêu Lâm Na nằm trên giường mỉm cười: “Xem ra ông ta vừa rồi là có ý giúp mình nhỉ?”
Về phần ý tứ của quản gia Ngô, lời nói cũng rất là rõ ràng, chẳng qua chỉ là có ý cảnh cáo không được làm tổn hại đến người nhà họ Hình. Qủa thật là bảo vệ chủ nhân. Nhưng…
Quản gia Ngô này có phần hơi tự cao rồi, có cơ hội mình nhất định sẽ nói cho ông ta biết, ai dám cản đường mình cũng sẽ chết rất khó coi. Chẳng phải Tiêu Khả Nghiên là một ví dụ sao?
“Dục Thành, Dục Thành, cháu trai của ông đang làm cái gì vậy?”
Dục Thành đang chơi một mình trong phòng em bé không hề biết rằng bên ngoài đã diễn ra những thay đổi kinh thiên động địa, ngước mắt lên nhìn ông nội cười lắc lắc những thứ trong tay: “Chơi ... chơi...”
Người con gái duy nhất có thể cho mình hơi ấm cũng đã bị tổn thương bởi chính mình.
Trong lúc đang thu dọn hành lý, Khả Nghiên không ngừng suy nghĩ, trong hai năm nay, bản thân mình đã có được cái gì, và mất đi cái gì? Nếu như ngay từ lúc đầu lựa chọn đến chỗ này sẽ có kết quả như vậy, thì bản thân cô thà từ bỏ và rời đii.
Bây giờ mới phát hiện, chung sống càng lâu càng thấy không thích hợp. Dục Thành, mẹ rất muốn ở lại bên cạnh của con, nhưng mẹ lại quá vô dụng, mẹ thậm chí không có cách nào để giữ lấy quyền lợi này. Con làm ơn nói cho mẹ biết, mẹ nên làm sao mới có thể mãi mãi bảo vệ được con, mãi mãi ở bên cạnh con đây?
Mang theo một túi hành lý nhỏ, Khả Nghiên rời đi, mãi mãi rời khỏi nơi đang lưu giữ máu thịt của mình.
Nước mắt chảy dài trên má, người qua đường nào biết được câu chuyện buồn của người phụ nữ đang khóc này là gì.Thật là khốn khổ khi có con trai không thể nhận, bây giờ thậm chí quyền lợi bảo vệ con trai cũng không được, có lẽ nhịp tim của cô cách đây hai năm trước vì con trai mà hồi phục, giờ đây lại một lần nữa bất động.
“Hình lão gia, thiếu phu nhân ngoài chân bị gãy thì không có gì đáng lo ngại, ông yên tâm đi.”
Bác sĩ kiểm tra cho Tiêu Lâm Na xong thì báo cáo lại cho Hình lão gia.
Thở một hơi dài: “Được rồi, làm phiền ông rồi.”
“Vâng, Hình lão gia, vậy tôi xin ra về.”
“Ừ, A Hoa, đi tiễn bác sĩ đi.”
“Dạ.” - Bạch Hoa Hoa nhận lệnh thì đưa bác sĩ ra đến cổng.
Nhưng khi tiễn bác sĩ rời đi, cô ấy không quay vào trong biệt thự mà đứng lẳng lặng ngay cổng như một người ngốc. “Đây là ý của lão gia, lão gia ra lệnh mọi người đi kiểm tra phòng của cô, kết quả phát hiện mấy món đồ chơi mà tôi mua cho Dục Thành. Có điều may mắn là ba của bé và các chú bác không phải là người nhỏ nhen, không báo cảnh sát cô là ăn trộm, chỉ là đuổi việc cô.”
“Cô đi đâu?” - Trong đầu Bạch Hoa Hoa không ngừng hiện ra hình ảnh thiếu phu nhân bị ngã lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có. Không có. Kỳ thật chị ấy không có đẩy thiếu phu nhân xuống lầu, quản gia Ngô cũng không có mặt ở đại sảnh lầu một, tại sao tôi tận mắt chứng kiến mà vừa mới lúc nãy lại không thể nói ra được? Tại sao vậy?” - Ôm lấy đầu của mình, cô ấy đau khổ tự vấn bản thân về hành vi vừa rồi của mình, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc Tiêu Lâm Na giả vờ ngã xuống lầu, cô ấy cảm thấy rất đáng sợ. Là không cẩn thận sao? Hay là thiếu phu nhân cố ý hãm hại chị ấy, cô ta tại sao lại muốn hãm hại chị ấy?
Sở dĩ Bạch Hoa Hoa biết chắc chắn là Tiêu Lâm Na tự mình ngã xuống lầu, và quản gia Ngô không có mặt ở đại sảnh lầu một, là vì đúng lúc đó cô đang dọn dẹp tại đại sảnh tầng một.
“Các người đều đi ra ngoài đi.” - Quản gia Ngô ở lại phòng của thiếu phu nhân và đuổi hết người hầu ra.
Biết rằng hành động vừa rồi của quản gia Ngô là có mục đích, cô ta cũng hiểu rõ mục đích là gì, nhưng cố ý giả ngốc nói: “Quản gia Ngô, ông cũng nên đi nghỉ ngơi đi, gọi người khác đến chăm sóc tôi là được rồi.”
“Thiếu phu nhân, mục đích của tôi ở lại lẽ nào cô không biết sao?”
Đối mặt với vẻ mặt không chút lưu tình này, nụ cười của Tiêu Lâm Na đột nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt lóe lên, tiếp tục giả ngốc: “Ông đang nói cái gì vậy?”
“A, cũng là không có gì.” - Nở nụ cười lạnh lùng, quản gia Ngô thở một hơi dài, rồi lạnh lùng nói: “Tôi sống ở trong nhà này ba mươi năm rồi, không cho phép bất cứ người nào làm tổn hại đến nhà họ Hình, nếu như có người có âm mưu với nhà họ Hình, cho dù là thiếu phu nhân đây, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, vú em này là người ngoài, mà cô lại là một nửa chủ nhân của nhà họ Hình, tôi dĩ nhiên là người đứng về phía cô.” - Nói xong, quản gia Ngô mỉm cười cúi đầu: “Không làm phiền cô nghĩ ngơi.”
Rồi quay người rời khỏi phòng.
“A, gừng càng già càng cay là đây.” - Sau khi quản gia Ngô rời đi, Tiêu Lâm Na nằm trên giường mỉm cười: “Xem ra ông ta vừa rồi là có ý giúp mình nhỉ?”
Về phần ý tứ của quản gia Ngô, lời nói cũng rất là rõ ràng, chẳng qua chỉ là có ý cảnh cáo không được làm tổn hại đến người nhà họ Hình. Qủa thật là bảo vệ chủ nhân. Nhưng…
Quản gia Ngô này có phần hơi tự cao rồi, có cơ hội mình nhất định sẽ nói cho ông ta biết, ai dám cản đường mình cũng sẽ chết rất khó coi. Chẳng phải Tiêu Khả Nghiên là một ví dụ sao?
“Dục Thành, Dục Thành, cháu trai của ông đang làm cái gì vậy?”
Dục Thành đang chơi một mình trong phòng em bé không hề biết rằng bên ngoài đã diễn ra những thay đổi kinh thiên động địa, ngước mắt lên nhìn ông nội cười lắc lắc những thứ trong tay: “Chơi ... chơi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro