Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

.1: Trình Diễn...

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

Thật sự có chuyện như vậy sao? Hình lão gia nghe xong chậm rãi đưa mắt nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh, nhưng hai tròng mắt của Hình Thiên Nham vẫn lạnh nhạt như cũ. Ông nắm chặt nắm tay, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhẹ thở ra một hơi: “Tiêu tiểu thư, cô yên tâm đi, đứa nhỏ này nói như thế nào cũng là cháu đích tôn của Hình gia chúng tôi, dĩ nhiên là phải chăm sóc nó thật tốt.”

“Dĩ nhiên phải chăm sóc nó? Tôi phải làm sao bây giờ đây?” - Tiêu Lâm Na hơi nhíu mày, sau đó cô ta vội vàng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn ông Hình: “Hình lão gia… ngài… ngài không phải muốn mang con trai của tôi đi đấy chứ? Cầu xin ngài, cầu xin ngài không nên tàn nhẫn như vậy, nó hiện tại là thứ duy nhất mà tôi có, tôi đã ra đi hai bàn tay trắng, không thể sống mà thiếu đi đứa con này được.”

“Việc này…” - Lần thứ hai ông lại nhìn về phía Hình Thiên Nham, rốt cuộc đây là chuyện của nó, ông làm cha cũng không nên nhúng tay vào quá sâu, hiện tại ông chỉ đành chờ thằng nhỏ mở miệng thôi: “Thiên Nham, ý tứ của con thế nào?”

“Việc ấy cũng là do cha cô an bài, cô tới đây để diễn kịch hay sao?” - Lại là một lời nói lạnh lẽo mang tính đả thương người khác sâu sắc.

Song Tiêu Lâm Na đã có chuẩn bị từ trước, chỉ thấy cô ta nói: “Hình thiếu gia, tôi thừa nhận... Tôi thừa nhận là cha của tôi lúc trước vốn đã hy vọng gả tôi vào nhà hào môn, cho nên mới đưa tôi lúc ấy đang bị trúng thuốc mê vào khách sạn, nhưng Tiêu Lâm Na tôi chưa từng vọng tưởng được gả cho nhà hào môn, một lần kia chỉ đơn thuần là giấc mộng của tôi, trước giờ cũng chưa bao giờ quấy rầy cuộc sống của anh. Mặc dù con tôi sinh bệnh tôi vẫn chẳng kêu ca, chỉ là… chỉ là…” - Nói tới đây, cô ta chậm rãi cúi đầu xuống: “Tôi thật sự bất lực…, tôi chỉ hy vọng anh có thể niệm tình đứa nhỏ này cũng đang mang dòng máu của anh mà cho tôi mượn bảy mươi vạn, để tôi có thể chữa bệnh thật tốt cho nó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, trên gương mặt lúc bấy giờ ngập tràn nước mắt: “Nhưng xin các người hãy yên tâm, số tiền ấy Tiêu Lâm Na tôi nhất định sẽ trả cho các người tử tế.”

Hóa ra câu chuyện là như vậy ư, xem ra chính mình thật sự đã nhìn lầm người, lão Tiêu lại là loại người này hay sao? Tiêu Nam Sơn vốn là một công nhân già ở công ty của Hình gia, cho nên ông Hình đặc biệt coi trọng ông ấy, nhưng hiện tại nghe Tiêu Lâm Na nói xong, ông lập tức mất đi ấn tượng tốt đẹp đối với Tiêu Nam Sơn, ngược lại vô cùng đồng tình với người phụ nữ trước mặt này.

Phải chăng, trong cuộc nói chuyện này Tiêu Lâm Na cũng đã lấy được thiện cảm của Thiên Nham rồi? Ông dùng ánh mắt do dự mà nhìn thằng con trai của mình đang đứng kia. Lần này ông đã tính toán, nếu như con ông thật sự dám nói lời cự tuyệt, ông chắc chắn cũng sẽ đem hai mẹ con của cô ta đưa về Hình gia.

“Trước hết hãy đưa nó đi xét nghiệm DNA, nếu như đứa nhỏ này thật sự là của tôi thì đưa nó đi bệnh viện ngay, còn nếu như mà không phải thì cô cứ việc ôm nó mà đi khỏi đây.” - Anh chỉ lạnh lùng buông xuống những lời này, sau đó không chút lưu luyến mà xoay người bước đi lên lầu hai.

Tiêu Lâm Na đang ngồi trên sô pha bỗng cảm thấy rất mờ mịt. Hình Thiên Nham nói như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Giúp con của cô ta chữa bệnh xem ra là không thành vấn đề, nhưng còn cô ta thì phải làm sao đây? Ngày hôm nay cô ta tới đây cũng không phải chỉ vì cầu chữa bệnh cho đứa con, mà chủ yếu là muốn bản thân gả vào được Hình gia, song Hình Thiên Nham cũng chưa từng đưa ra một câu tuyên bố chắc chắn cô ta sẽ như thế nào. Cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ diễn ra thế nào? Cô ta vẫn không làm được gì ư?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0