(2) :
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Ừm…… Hy vọng…… Ba không sao……” Lo lắng nhìn theo Tiêu Khả Nghiên tiến vào trong phòng cấp cứu, giây tiếp theo, khuôn mặt của Tiêu Lâm Na như bão táp ập đến, ánh mắt làm người khác sợ hãi! “Đáng chết! Rốt cuộc tôi làm gì có lỗi với ông, vậy mà ông lại muốn giúp đứa con hoang đối phó với tôi!?? Nếu ông thật sự nói hết cho nó, phá hỏng chuyện tốt của tôi, cho dù ông chết thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!!!”
Khả Nghiên thay một bộ quần áo sát khuẩn, chậm rãi đi tới trước giường bệnh của cha, nhìn gương mặt tái nhợt và đôi mắt vô hồn kia của ba, trái tim cô như bị bóp chặt.
“Khả Nghiên…… Con đến rồi……”
Thấy dáng vẻ ba nâng tay lên khó khăn, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to già nua của ba: “Ba, ba sẽ không sao, đúng không? Ba……”
“Ha ha, tình hình của ba …… Ba tự biết…… Đứa nhỏ ngốc……” Ông khẽ cười rồi cố gắng ngẩng đầu, khẽ vỗ đầu con gái, nhưng sắc mặt lại dần trở nên u ám: “Ba gọi con đến đây, là có chuyện rất quan trọng muốn…… nói cho con……”
Biểu cảm nghiêm trọng của ông Tiêu lúc này, Khả Nghiên chưa thấy bao giờ, giác quan thứ sáu nói cho cô, sau khi ba nói xong chuyện này thì nhà họTiêu có lẽ sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất: “Ba…… Là chuyện gì?”
“Ba! Ba đừng nói linh tinh, ba còn có rất nhiều cơ hội mà, lúc nào nói với con cũng được!” Cô run rẩy nắm chặt lấy tay ba đang vuốt ve trán mình, ra vẻ vẻ mặt không vui: “Con không cho phép ba như vậy, ba vẫn luôn dạy con và chị rằng, khi mà bất cứ chuyện gì chưa tới lúc cuối cùng thì đều không được từ bỏ. Tại sao bây giờ sao ba lại muốn từ bỏ?!” Nhìn thì như một đứa trẻ ương bướng, chỉ có cô mới biết được mình phải cố gắng đến mức nào thì mới có thể dùng giọng điệu như này để nói ra, cố gắng đến mức nào mới có thể ngăn nước mắt mình rơi xuống!
“Được! Được! Khả Nghiên ngoan nhất, ba không từ bỏ! Không từ bỏ…… Nhưng…… Con nghe ba nói trước đã, được chứ?”
“Ba…… Ba nói…… Ba nói đi……” Nước mắt lưng tròng. Cắn môi dưới, vết thương trước đó còn chưa lành, sau khi cắn như vậy, máu ở môi dưới hơi chảy ra.
“Ha ha, đây là chuyện của 30 năm trước……”
Khi đó, Tiêu Nam Sơn còn đang học đại học, lúc còn trẻ rất đẹp trai, cũng được coi như là tài tử, người theo đuổi anh rất nhiều. Nhưng thư sinh hướng nội này lại yêu mỹ nhân lạnh lùng Nghiêm Khả Khả! Lúc tin tức hai người ở bên nhau đã gây chấn động toàn trường, một số người nhìn vào bằng ánh mắt hâm mộ, một số người nhìn bằng ánh mắt đầy căm hận, trong đó……
Một nữ sinh tên Hạ Hợp hận không thể giết chết Nghiêm Khả Khả!
Thời gian trôi qua, họ đều tốt nghiệp đại học. Khi đó, sau khi tốt nghiệp hầu hết sinh viên đại học đều phải về quê làm việc, rất ít người có khả năng kiếm được việc làm, chỉ có hai công việc có thể làm được cuối cùng thì Tiêu Nam Sơn và Nghiêm Khả Khả đều được nhận. Nhưng lúc ấy hai người cũng không biết tin vui này, người biết được chỉ có…… Hạ Hợp!
Vì thế, Hạ Hợp dựa vào quan hệ trong nhà để đánh rớt cái gai trong mắt Nghiêm Khả Khả, cùng Tiêu Nam Sơn được phân đến nhà xưởng ở thành phố. Tiêu Nam Sơn và Nghiêm Khả Khả thường xuyên dùng thư từ để duy trì tình cảm. Lúc ấy khoa học kỹ thuật chưa phát triển như bây giờ, hai người muốn gặp nhau còn khó hơn lên trời, đặc biệt là một người ở trời nam, một người ở biển bắc. Họ dùng thư để liên hệ suốt ba năm! Nhưng……
Một lần ngẫu nhiên, Hạ Hợp phát hiện thư của hai người, ghen tuông bùng lên nên cô ta xé thư hồi âm của Nghiêm Khả Khả. Tiêu Nam Sơn đợi lâu không thấy Nghiêm Khả Khả hồi âm, nhưng anh không từ bỏ mà cứ viết thư, nhưng kết quả vẫn không nhận được hồi đáp của đối phương……
‘ Nam Sơn, cậu biết không, tôi nghe nói Khả Khả kết hôn với người khác ở nông thôn? ’
‘ Cái gì? ’ Nghe thấy tin này, Tiêu Nam Sơn giống như nổ tung, nếu không phải do Hạ Hợp ngăn thì anh đã sớm chạy đi tìm Nghiêm Khả Khả để hỏi rõ ràng.
chương 23: .1: giấu kín bí mật này
"Nè, Nam Sơn, chuyện này cũng rất bình thường mà, trai chưa vợ gái chưa chồng, gặp người mình thích thì gả thôi. Cậu cũng nên chúc phúc cho họ!" Chúc phúc sao? Tiêu Nam Sơn sao có thể chúc phúc đây, có trời mới biết anh ta yêu Nghiêm Khả Khả đến cỡ nào!
Khi đã bị tổn thương thật rất khó chữa khỏi, gần như hơn nửa năm, nếu không phải Hạ Hợp luôn ở bên cạnh an ủi anh ta, có lẽ anh mãi mãi cũng không vực dậy nổi, hoàn cảnh bây giờ giống như một cuốn tiểu thuyết vậy, Hạ Hợp được như nguyện ước kết hôn với Tiêu Nam Sơn còn có con với anh nữa.
Nói chung, ở đầu thập niên năm 80, Trung Quốc đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, Nghiêm Khả Khả cũng có thể trở lại thành phố một lần nữa, nhưng cô vẫn không quên được đoạn tình cảm với Tiêu Nam Sơn, cuối cùng thì cô cũng gặp anh ở trong lần hợp mặt của bạn học, tình cảm hai người như củi khô bốc cháy, và tối hôm đó cũng đã xảy ra quan hệ bất chính ----
Anh là người đàn ông đã kết hôn, vốn không nên làm ra chuyện như vậy, nhưng… Anh muốn báo thù! Muốn trả thù Nghiêm Khả Khả! Cũng vì anh quá yêu cô, nhưng cô lại phản bội anh, cho nên… Anh muốn trả thù! Nhưng khi anh phát hiện Nghiêm Khả Khả còn là xử nữ thì anh đã biết mình bị lừa! Bị người phụ nữ tên Hạ Hợp đó lừa.
Vậy mà Nghiêm Khả Khả, người phụ nữ điềm đạm như nước này lại không biết gì cả, vẫn luôn chờ đợi một người đàn ông không hồi âm nhưng lại vì anh mà cất giữ trái tim thuần khiết ấy…. Cô, ngu ngốc cỡ nào!!!
"Khả Khả, có chuyện anh muốn nói với em…"
"Chuyện gì…"
"Anh… Thật ra anh ...đã kết hôn… hơn nữa cũng có con rồi…"
Sau khi nghe tới tin tức này, Khả Khả cũng không nói gì, cô không khóc, cũng không làm gì, giống như khi cô gặp lại Tiêu Nam Sơn lần nữa, cô cũng không có hỏi tới tại sao những năm này anh chưa bao giờ gửi một tin gì cho cô, chỉ lẳng lặng nằm ở trong lòng Tiêu Nam Sơn, yên tĩnh như vậy, thuần khiết như thế, mềm mại tựa một đóa hoa bách hợp không dính bụi trần. Nhưng ngày hôm sau…
Khi Tiêu Nam Sơn tỉnh lại thì Nghiêm Khả Khả đã không thấy, ông điên cuồng tìm bà, điên cuồng tìm kiếm! Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc ông cũng tìm được tung tích của bà, nhưng...
"Ngài Tiêu, Nghiêm nữ sĩ vẫn làm nghĩa công ở trong giáo đường của chúng tôi, nhưng sau khi bà ấy sinh con xong bởi vì không nghỉ ngơi tốt cho nên để lại bệnh căn, không lâu sau đó đã qua đời rồi."
'Đùng' nghe được tin tức này, trái tim của Tiêu Nam Sơn đau nhói như bị dao cắt lên, ông cố gắng khống chế cảm xúc bi thương của mình, nói: "Ngài có biết đứa bé của cô ấy là con của ai không?"
"Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới. Mấy năm trước cô ấy tới đây thì đã mang thai. Có điều cô ấy luôn nói, mình từng làm một chuyện phá hư gia đình nhà người khác, nên cô ấy muốn tới nơi này chuộc tội."
Tiêu Nam Sơn biết, chuyện Khả Khả nói phá hư gia đình người khác là đi theo ông... Nhưng lúc đó cô ấy không biết gì cả! Tại sao Khả Khả lại ngốc như vậy chứ, tại sao phải lưng mang tất cả tội lỗi? Tại sao?
Mang theo bi thương, Tiêu Nam Sơn nhận nuôi đứa con gái của mình và Khả Khả. Nhìn bia mộ bên cạnh cây kia ở cách đó không xa, trong mắt ông chứa đầy những giọt lệ...
Ông chưa từng nghĩ tới, lúc bọn họ gặp nhau một lần nữa thì cô chỉ còn lại một đống tro cốt và đứa nhỏ bị đưa đến cô nhi viện…
"Ba... Người… tại sao ba nói với con những chuyện này?" Nghe xong những chuyện này, giọng nói của Khả Nghiên run rẩy nhìn ba của mình.
"Con gái…người phụ nữ ba yêu nhất tên là Nghiêm Khả Khả, mà con… tên là Khả Nghiên! Bà ấy… là mẹ ruột của con! Mà ta... Là ba ruột của con!"
'thình thịch...' trái tim cô run lên, mặc dù lúc nghe được câu chuyện xưa này, Khả Nghiên đã chuẩn bị tinh thần, vậy mà, khi ba Tiêu nói thẳng ra thì trái tim cô như bị gì đó đánh thẳng vào, là ngạc nhiên, là vui vẻ? Thật khó nói rõ…
"Khả Nghiên… Con gái của ba… con biết không... Mẹ con là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này! Lương thiện nhất! Đơn thuần nhất! Mà ba của con… ba! Lại là một kẻ bạc tình! Ta có lỗi với mẹ con! Có lỗi với con!"
Khả Nghiên thay một bộ quần áo sát khuẩn, chậm rãi đi tới trước giường bệnh của cha, nhìn gương mặt tái nhợt và đôi mắt vô hồn kia của ba, trái tim cô như bị bóp chặt.
“Khả Nghiên…… Con đến rồi……”
Thấy dáng vẻ ba nâng tay lên khó khăn, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to già nua của ba: “Ba, ba sẽ không sao, đúng không? Ba……”
“Ha ha, tình hình của ba …… Ba tự biết…… Đứa nhỏ ngốc……” Ông khẽ cười rồi cố gắng ngẩng đầu, khẽ vỗ đầu con gái, nhưng sắc mặt lại dần trở nên u ám: “Ba gọi con đến đây, là có chuyện rất quan trọng muốn…… nói cho con……”
Biểu cảm nghiêm trọng của ông Tiêu lúc này, Khả Nghiên chưa thấy bao giờ, giác quan thứ sáu nói cho cô, sau khi ba nói xong chuyện này thì nhà họTiêu có lẽ sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất: “Ba…… Là chuyện gì?”
“Ba! Ba đừng nói linh tinh, ba còn có rất nhiều cơ hội mà, lúc nào nói với con cũng được!” Cô run rẩy nắm chặt lấy tay ba đang vuốt ve trán mình, ra vẻ vẻ mặt không vui: “Con không cho phép ba như vậy, ba vẫn luôn dạy con và chị rằng, khi mà bất cứ chuyện gì chưa tới lúc cuối cùng thì đều không được từ bỏ. Tại sao bây giờ sao ba lại muốn từ bỏ?!” Nhìn thì như một đứa trẻ ương bướng, chỉ có cô mới biết được mình phải cố gắng đến mức nào thì mới có thể dùng giọng điệu như này để nói ra, cố gắng đến mức nào mới có thể ngăn nước mắt mình rơi xuống!
“Được! Được! Khả Nghiên ngoan nhất, ba không từ bỏ! Không từ bỏ…… Nhưng…… Con nghe ba nói trước đã, được chứ?”
“Ba…… Ba nói…… Ba nói đi……” Nước mắt lưng tròng. Cắn môi dưới, vết thương trước đó còn chưa lành, sau khi cắn như vậy, máu ở môi dưới hơi chảy ra.
“Ha ha, đây là chuyện của 30 năm trước……”
Khi đó, Tiêu Nam Sơn còn đang học đại học, lúc còn trẻ rất đẹp trai, cũng được coi như là tài tử, người theo đuổi anh rất nhiều. Nhưng thư sinh hướng nội này lại yêu mỹ nhân lạnh lùng Nghiêm Khả Khả! Lúc tin tức hai người ở bên nhau đã gây chấn động toàn trường, một số người nhìn vào bằng ánh mắt hâm mộ, một số người nhìn bằng ánh mắt đầy căm hận, trong đó……
Một nữ sinh tên Hạ Hợp hận không thể giết chết Nghiêm Khả Khả!
Thời gian trôi qua, họ đều tốt nghiệp đại học. Khi đó, sau khi tốt nghiệp hầu hết sinh viên đại học đều phải về quê làm việc, rất ít người có khả năng kiếm được việc làm, chỉ có hai công việc có thể làm được cuối cùng thì Tiêu Nam Sơn và Nghiêm Khả Khả đều được nhận. Nhưng lúc ấy hai người cũng không biết tin vui này, người biết được chỉ có…… Hạ Hợp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, Hạ Hợp dựa vào quan hệ trong nhà để đánh rớt cái gai trong mắt Nghiêm Khả Khả, cùng Tiêu Nam Sơn được phân đến nhà xưởng ở thành phố. Tiêu Nam Sơn và Nghiêm Khả Khả thường xuyên dùng thư từ để duy trì tình cảm. Lúc ấy khoa học kỹ thuật chưa phát triển như bây giờ, hai người muốn gặp nhau còn khó hơn lên trời, đặc biệt là một người ở trời nam, một người ở biển bắc. Họ dùng thư để liên hệ suốt ba năm! Nhưng……
Một lần ngẫu nhiên, Hạ Hợp phát hiện thư của hai người, ghen tuông bùng lên nên cô ta xé thư hồi âm của Nghiêm Khả Khả. Tiêu Nam Sơn đợi lâu không thấy Nghiêm Khả Khả hồi âm, nhưng anh không từ bỏ mà cứ viết thư, nhưng kết quả vẫn không nhận được hồi đáp của đối phương……
‘ Nam Sơn, cậu biết không, tôi nghe nói Khả Khả kết hôn với người khác ở nông thôn? ’
‘ Cái gì? ’ Nghe thấy tin này, Tiêu Nam Sơn giống như nổ tung, nếu không phải do Hạ Hợp ngăn thì anh đã sớm chạy đi tìm Nghiêm Khả Khả để hỏi rõ ràng.
chương 23: .1: giấu kín bí mật này
"Nè, Nam Sơn, chuyện này cũng rất bình thường mà, trai chưa vợ gái chưa chồng, gặp người mình thích thì gả thôi. Cậu cũng nên chúc phúc cho họ!" Chúc phúc sao? Tiêu Nam Sơn sao có thể chúc phúc đây, có trời mới biết anh ta yêu Nghiêm Khả Khả đến cỡ nào!
Khi đã bị tổn thương thật rất khó chữa khỏi, gần như hơn nửa năm, nếu không phải Hạ Hợp luôn ở bên cạnh an ủi anh ta, có lẽ anh mãi mãi cũng không vực dậy nổi, hoàn cảnh bây giờ giống như một cuốn tiểu thuyết vậy, Hạ Hợp được như nguyện ước kết hôn với Tiêu Nam Sơn còn có con với anh nữa.
Nói chung, ở đầu thập niên năm 80, Trung Quốc đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, Nghiêm Khả Khả cũng có thể trở lại thành phố một lần nữa, nhưng cô vẫn không quên được đoạn tình cảm với Tiêu Nam Sơn, cuối cùng thì cô cũng gặp anh ở trong lần hợp mặt của bạn học, tình cảm hai người như củi khô bốc cháy, và tối hôm đó cũng đã xảy ra quan hệ bất chính ----
Anh là người đàn ông đã kết hôn, vốn không nên làm ra chuyện như vậy, nhưng… Anh muốn báo thù! Muốn trả thù Nghiêm Khả Khả! Cũng vì anh quá yêu cô, nhưng cô lại phản bội anh, cho nên… Anh muốn trả thù! Nhưng khi anh phát hiện Nghiêm Khả Khả còn là xử nữ thì anh đã biết mình bị lừa! Bị người phụ nữ tên Hạ Hợp đó lừa.
Vậy mà Nghiêm Khả Khả, người phụ nữ điềm đạm như nước này lại không biết gì cả, vẫn luôn chờ đợi một người đàn ông không hồi âm nhưng lại vì anh mà cất giữ trái tim thuần khiết ấy…. Cô, ngu ngốc cỡ nào!!!
"Khả Khả, có chuyện anh muốn nói với em…"
"Chuyện gì…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh… Thật ra anh ...đã kết hôn… hơn nữa cũng có con rồi…"
Sau khi nghe tới tin tức này, Khả Khả cũng không nói gì, cô không khóc, cũng không làm gì, giống như khi cô gặp lại Tiêu Nam Sơn lần nữa, cô cũng không có hỏi tới tại sao những năm này anh chưa bao giờ gửi một tin gì cho cô, chỉ lẳng lặng nằm ở trong lòng Tiêu Nam Sơn, yên tĩnh như vậy, thuần khiết như thế, mềm mại tựa một đóa hoa bách hợp không dính bụi trần. Nhưng ngày hôm sau…
Khi Tiêu Nam Sơn tỉnh lại thì Nghiêm Khả Khả đã không thấy, ông điên cuồng tìm bà, điên cuồng tìm kiếm! Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc ông cũng tìm được tung tích của bà, nhưng...
"Ngài Tiêu, Nghiêm nữ sĩ vẫn làm nghĩa công ở trong giáo đường của chúng tôi, nhưng sau khi bà ấy sinh con xong bởi vì không nghỉ ngơi tốt cho nên để lại bệnh căn, không lâu sau đó đã qua đời rồi."
'Đùng' nghe được tin tức này, trái tim của Tiêu Nam Sơn đau nhói như bị dao cắt lên, ông cố gắng khống chế cảm xúc bi thương của mình, nói: "Ngài có biết đứa bé của cô ấy là con của ai không?"
"Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới. Mấy năm trước cô ấy tới đây thì đã mang thai. Có điều cô ấy luôn nói, mình từng làm một chuyện phá hư gia đình nhà người khác, nên cô ấy muốn tới nơi này chuộc tội."
Tiêu Nam Sơn biết, chuyện Khả Khả nói phá hư gia đình người khác là đi theo ông... Nhưng lúc đó cô ấy không biết gì cả! Tại sao Khả Khả lại ngốc như vậy chứ, tại sao phải lưng mang tất cả tội lỗi? Tại sao?
Mang theo bi thương, Tiêu Nam Sơn nhận nuôi đứa con gái của mình và Khả Khả. Nhìn bia mộ bên cạnh cây kia ở cách đó không xa, trong mắt ông chứa đầy những giọt lệ...
Ông chưa từng nghĩ tới, lúc bọn họ gặp nhau một lần nữa thì cô chỉ còn lại một đống tro cốt và đứa nhỏ bị đưa đến cô nhi viện…
"Ba... Người… tại sao ba nói với con những chuyện này?" Nghe xong những chuyện này, giọng nói của Khả Nghiên run rẩy nhìn ba của mình.
"Con gái…người phụ nữ ba yêu nhất tên là Nghiêm Khả Khả, mà con… tên là Khả Nghiên! Bà ấy… là mẹ ruột của con! Mà ta... Là ba ruột của con!"
'thình thịch...' trái tim cô run lên, mặc dù lúc nghe được câu chuyện xưa này, Khả Nghiên đã chuẩn bị tinh thần, vậy mà, khi ba Tiêu nói thẳng ra thì trái tim cô như bị gì đó đánh thẳng vào, là ngạc nhiên, là vui vẻ? Thật khó nói rõ…
"Khả Nghiên… Con gái của ba… con biết không... Mẹ con là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này! Lương thiện nhất! Đơn thuần nhất! Mà ba của con… ba! Lại là một kẻ bạc tình! Ta có lỗi với mẹ con! Có lỗi với con!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro